Những lời này của Vưu Giai không chỉ làm Tô Hiểu Hồng không hiểu ra sao, đồng thời Trương Văn Trọng cũng rất kinh ngạc, vẫn không nghĩ ra Vưu Giai làm sao biết được giá trị của hạt đào kia. Vì vậy hắn và Tô Hiểu Hồng không hẹn cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Vưu Giai, cùng đợi nàng giải thích.
Vưu Giai cũng không để hai người thất vọng, mỉm cười giải thích: “Tuy rằng em không nhìn ra hạt đào kia đến tột cùng có chỗ nào kỳ lạ, nhưng em quan sát được lúc Trọng ca nhìn thấy hạt đào thì trong ánh mắt chợt lóe vẻ mừng như điên. Ở lúc đó, tuy rằng Trọng ca cực lực khống chế tình tự của mình, nhưng ở một ít địa phương rất nhỏ, vẫn bộc lộ được vẻ vui sướиɠ của mình. Cho nên em có thể khẳng định, Trọng ca không chỉ nhìn ra lai lịch của hạt đào, còn chiếm được đại tiện nghi.”
Tô Hiểu Hồng kinh ngạc há to miệng, sửng sốt chừng hai ba giây đồng hồ mới nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: “Lão sư, Giai Giai tỷ nói có đúng không? Sự tình đúng như lời chị ấy đoán?”
“Đích xác như vậy, Giai Giai phán đoán hoàn toàn chính xác.” Trương Văn Trọng gật đầu nói, đối với ánh mắt và sức phán đoán của Vưu Giai thật sự cảm thán không ngớt. Bất quá lúc này hắn cũng không nói đến chuyện liên quan tới hạt đào, mà nói: “Nơi này không phải địa phương nói chuyện, chúng ta lên xe trước, trên đường quay về huyện Ẩn Ngạc tôi sẽ đem lai lịch cùng giá trị của hạt đào nói cho hai người nghe.”
Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng cùng gật đầu, cũng không nhiều lời, theo sát phía sau Trương Văn Trọng đi vào bãi đỗ xe, ngồi vào trong chiếc Audi, do Trương Văn Trọng lái hướng huyện Ẩn Ngạc chạy đi.
Ngay lúc ba người Trương Văn Trọng rời đi, trong một tiệm cà phê cách khách sạn không xa, Lục Hòe ngồi ngay bên cửa sổ đã hoàn toàn nhìn thấy hình ảnh đó.
“Xem ra, lão Tôn thật đúng từ trong tay Trương tiên sinh có được một số nhất phẩm đan dược. Từ cái rương mấy đệ tử Phong Sơn phái khiêng tới, số lượng của nhất phẩm đan dược sợ là phải mấy chục vạn đi? Thật không biết, lão Tôn đem bảo bối gì bán cho Trương tiên sinh. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, có thêm mấy chục vạn nhất phẩm đan dược này, lão Tôn lại lần nữa thu được lực lượng để cạnh tranh. Điều này đối với Linh Xu phái, không phải là tin tức tốt. Xem ra chúng ta cũng phải đem chút bảo bối ra từ chỗ Trương tiên sinh đổi lại một nhóm nhất phẩm đan dược mới được…” Trong lòng Lục Hòe âm thầm nói. Tuy rằng quan hệ giữa hắn và Tôn Đình Quân không tệ, hiện tại Hoa Gian phái và Linh Xu phái cũng là minh hữu, nhưng ở chuyện tranh đoạt thất phẩm đan dược, cũng không thể giảng tình nghĩa.
Nếu hiện tại Trương Văn Trọng đã đi, Lục Hòe ở lại nơi này cũng chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng nhanh trở lại liên lạc với chưởng môn Linh Xu phái, cùng các trưởng lão thương nghị một chút xem có thể lấy ra bảo bối gì, từ chỗ Trương Văn Trọng đổi lại một nhóm đan dược nhất phẩm, do đó tăng thêm lực cạnh tranh thất phẩm đan dược.
Trước khi đi, Lục Hòe cầm ly cà phê trước mặt chưa từng động qua, đưa lên miệng uống cạn một hơi.
“Phi phi phi…” Cà phê vừa vào miệng, Lục Hòe liền phun ra, lại căm giận nói: “Thứ này cũng quá khó uống đi thôi? Vừa đắng vừa chát, làm gì sướиɠ miệng như uống trà? Hừ, loại hàng nɠɵạı nhập này, thật không tin được, thật không biết làm sao lại có người thích uống.” Hắn lắc đầu xoay người rời đi.
Kỳ thực lúc này người canh giữ bốn phía quanh khách sạn không chỉ có một mình Lục Hòe. Toàn bộ những người có ý định đối với thất phẩm đan dược, đều đang canh giữ ở gần bên. Khi bọn hắn nhìn thấy Tôn Đình Quân thành công từ trong tay Trương Văn Trọng đổi lại được một nhóm nhất phẩm đan dược, cũng không khỏi nhíu mày, bắt đầu đau đầu nghĩ biện pháp gom góp nhất phẩm đan dược. Ở trong đó không ít người nảy sinh ý nghĩ giống như Lục Hòe, chuẩn bị đem bảo bối trong tông phái đem ra bán đấu gia hoặc bán riêng cho Trương Văn Trọng…
Trong khoảng thời gian ngắn, sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Đối với việc này, Trương Văn Trọng cũng không hay biết. Vào lúc này, hắn vừa lái xe vừa giảng thuật về lai lịch cùng giá trị của hạt đào cho Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng.
“Lão sư, thầy nói hạt đào kia chính là Dao Trì bàn đào sao? Chính là tiên đào ăn vào có thể khiến cho người trường sinh bất lão? Trời ạ…đây cũng làm kẻ khác quá chấn kinh đi thôi? Nói như thế, lão sư thật đúng đã chiếm được đại tiện nghi.” Sau khi nghe xong Trương Văn Trọng giảng thuật, Tô Hiểu Hồng không kiềm chế được chấn động trong lòng, thất thanh kinh hô lên. Lúc này bọn họ đã ra khỏi Vân Thai thị, cho nên cũng không cần lo lắng người bên ngoài nghe được.
Trương Văn Trọng bật cười, nói: “Kỳ thực tôi cũng không thể xem là chiếm tiện nghi. Hạt đào của Dao Trì bàn đào tuy rằng trân quý, nhưng đối với người tu chân phổ thông mà nói, chỉ là phế vật chỉ nhìn chứ không thể dùng. Nếu như đổi lại thành người khác, kiên quyết sẽ không đáp ứng cái giá do Tôn Đình Quân khai ra.”
Vưu Giai cũng khiếp sợ không ngớt, nhưng biểu hiện của nàng lãnh tĩnh hơn Tô Hiểu Hồng rất nhiều, chỉ nói: “Em nguyên bản cho rằng, Dao Trì bàn đào chỉ bịa đặt trong ŧıểυ thuyết, nhưng không hề nghĩ đến, trên đời này thật đúng có Dao Trì bàn đào…Ai, Trọng ca, lời nói của anh, Dao Trì bàn đào là vật tiên giới, hạt đào vì sao lại rơi xuống nhân gian?”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Anh cũng không biết. Bất quá vật tiên giới rơi vào nhân gian cũng có rất nhiều tiền lệ, cho nên cũng không có gì đáng kỳ quái.”
Vưu Giai gật đầu, cũng không nói nữa.
Điện thoại di động của Trương Văn Trọng vang lên, cầm lấy vừa xem, chính do Vương Hân Di gọi tới, phỏng chừng nhìn sắc trời đã tối, liền gọi điện thoại hỏi thăm khi nào hắn về nhà.
Quả nhiên, sau khi chuyển máy nghe, liền nghe được Vương Hân Di hỏi: “Em trai, mọi người đang ở đâu? Tối nay có về nhà ăn cơm không?”
Trương Văn Trọng cười hồi đáp: “Đương nhiên là phải về, tụi em đang trên đường trở về, không bao lâu sẽ về đến nhà.”
Lúc này Vương Hân Di mới yên lòng, vừa cười vừa nói: “Vậy là tốt rồi, chị và ŧıểυ Liên Nam đã liên tay làm một bàn cơm tối phong phú, nếu như các em còn chưa về, chẳng phải phí công lao của chúng tôi sao.” Lại nói thêm vài câu, dặn dò ba người Trương Văn Trọng mau nhanh trở về, nàng mới cắt đứt điện thoại.
Đợi sau khi Trương Văn Trọng cắt đứt điện thoại, Tô Hiểu Hồng mới hỏi: “Lão sư, em nên làm thế nào mới có thể thu phục Hắc Hùng Tinh, để nó nghe theo mệnh lệnh của em?” Tuy rằng tu vi của nàng đã đạt tới Kim Đan sơ kỳ, nhưng nàng chưa từng học qua tri thức thuần dưỡng yêu thú. Sau khi mua về Hắc Hùng Tinh, nàng luôn một mực suy nghĩ vấn đề này.
Hiện tại cách huyện Ẩn Ngạc vẫn còn một đoạn đường, Trương Văn Trọng thẳng thắn mượn cơ hội này giảng giải cho Tô Hiểu Hồng một khóa: “Muốn phục tùng yêu thú tinh quái, chủ yếu có hai biện pháp. Thứ nhất, là mượn chú pháp ép buộc yêu thú tinh quái phụng chúng ta là chủ, nghe theo mệnh lệnh. Ưu điểm của cách này là nhanh nhẹn bớt việc, khuyết điểm là một ngày tu vi yêu thú mạnh hơn chủ nhân, nó sẽ làm phản! Một phương pháp khác là thông quan tâm linh cùng yêu thú trao đổi, vun đắp tình cảm, khiến cho nó trung thành với mình. Phương pháp này chỉ có khuyết điểm là, tốn khá nhiều thời gian….”
Không chỉ riêng Tô Hiểu Hồng nghe được liên tục gật đầu, mà tựu ngay cả Vưu Giai ở bên cạnh nghe cũng sướиɠ tai. Tuy nàng chưa phải là tu chân giả, nhưng Trương Văn Trọng đem những tri thức tu chân giảng giải sâu sắc, lời lẽ thấu triệt dễ hiểu, không hề giống như mấy vị tu chân giả khác, vừa mở miệng ra là dùng từ ngữ huyền diệu khó lí giải. Để cho người nghe cảm thấy như chìm vào trong tầng sương mù.
Bất quá, sau khi nghe Trương Văn Trọng giảng thuật xong, Tô Hiểu Hồng lại rơi vào trong tình thế khó xử. Cùng lúc, nàng muốn con Hắc Hùng Tinh kia sớm phục tùng mình một chút, biến nó trở thành thuẫn nhục hiệp trợ mình lúc chiến đấu. Mặc khác, nàng lại không hi vọng Hắc Hùng Tinh sẽ thí chủ. Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Hiểu Hồng không biết nên làm sao cho phải. Cuối cùng, nàng khẳng khái đem quả bóng phiễn toái này ném sang tay Trương Văn Trọng: “Sư phụ, thầy nghĩ em nên dùng phương pháp nào để huấn luyện Hắc Hùng Tinh ạ?”
“Hẳn là cô nên kết hợp cả hai phương pháp kia lại.” Trương Văn Trọng biết Tô Hiểu Hồng đang lo lắng điều gì, hắn mỉm cười nói: “Tu vi hiện giờ của cô là Kim Đan sơ kỳ, mà đầu Hắc Hùng Tinh kia mới chỉ có Kết Đan kỳ. Cho nên trước tiên hãy dùng chú pháp để khiến nó nhận cô làm chủ. Sau đó sẽ chậm rãi cùng nó khai thông tâm linh, bồi dưỡng tình cảm.”
Tô Hiểu Hồng đối với lời đề nghị này tương đối hài lòng, nàng cười dài gật đầu: “Ai da, vậy thì chiếu theo lời của sư phụ đi.”
Theo sau Tô Hiểu Hồng lại than thở nói: “Cũng không biết đám người Hoa Gian phái....đã đưa nó về tới Mục Mã trường chưa nhỉ? Uy, không được, mình phải gọi điện cho Trần Nhàn tỷ mới yên tâm!”
Quả nhiên nàng rút điện thoại ra, gọi cho Trần Nhàn. Nghe được tin tức Hắc Hùng Tinh đã an toàn quay về Mục Mã trường, lúc này mới yên lòng trở lại.
Thấy hành động của nàng, Trương Văn Trọng chỉ lắc đầu bật cười: “ŧıểυ nha đầu này, bao giờ mới bỏ được cái tính nóng nảy kia nha? À đúng rồi, khẩu Desert Eagle cô có mang theo bên người không?”
Vưu Giai bị hoảng sợ, thất kinh hỏi: “ŧıểυ muội, em vẫn luôn mang theo bên người khẩu súng này ư? Vậy em qua mặt trạm kiểm soát ở sân bay như thế nào à!”
Tô Hiểu Hồng mỉm cười giải thích: “Giai Giai tỷ, đây cũng không phải cây súng bình thường, mà nó là một kiện pháp bảo. Trạm kiểm soát ở sân bay làm sao phát hiện được nó? Hơn nữa, em là tu chân giả, có rất nhiều phương pháp để che mắt trạm kiểm soát tại sân bay.”
Vưu Giai vỗ trán cười nói: “Thiếu chút nữa chị đã quên mất thân phận của em rồi nghen.”
Trương Văn Trọng chen ngang nói: “ŧıểυ muội, đưa khẩu Desert Eagle này cho ta. Hôm nào ta sẽ bớt chút thời gian tinh luyện nó. Nếu tu vi của cô đã tấn thăng lên cảnh giới Kim Đan kỳ, vậy thì pháp bảo cũng nên thăng cấp một chút đi.”
Tô Hiểu Hồng vui sướиɠ nhét khẩu Desert Eagle vào trong tay Trương Văn Trọng, cười dài nói: “Cảm tạ sư phụ!”
Ba người một đường cười nói vui vẻ, chẳng bao lâu sau đã quay về huyện Ẩn Ngạc. Đem ô tô dừng ở trong bãi đậu xe của ŧıểυ khu xong. Trương Văn Trọng liền dẫn Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng đi lên nhà.