Mặc dù ở trong mắt người bình thường xem ra, xoay quanh trên bầu trời chỉ là ba mươi sáu tia chớp màu điện tím. Nhưng đám tu chân giả lại biết, đó cũng không phải tia chớp gì, mà là ba mươi sáu kiện pháp bảo phẩm chất uy lực bất phàm.
Bốn người Lục Hòe tự nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh ly kì xuất hiện trên đỉnh Phong sơn. Cùng những tu chân giả khác giống nhau, bọn hắn đều hoảng sợ ngây người, nghẹn họng trân trối nhìn theo phương hướng Phong sơn.
Hồi lâu sau, rốt cuộc Lục Hòe mới bình tĩnh trở lại, khẽ phun ra một ngụm trọc khí, rồi dùng thanh âm run rẩy nói: “Ba mươi sáu kiện pháp bảo kia là thế nào? Vì sao lại ẩn chứa linh lực của Cửu Tiêu Lôi Kiếp nhỉ?”
Bộ dạng của Tiêu Chấn so với Lục Hòe cũng không khá hơn bao nhiêu, ngữ khí đồng dạng cũng run rẩy: “Ba mươi sáu kiện pháp bảo hợp thành một bộ. Hơn nữa còn mang uy khí của Cửu Tiêu Lôi Kiếp...”
Tôn Đình Quân thì đang cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Đáng tiếc sự nỗ lực này của hắn không thể phát huy nổi bao nhiêu tác dụng. Sau khi thở dài vài hơi, hắn mới lên tiếng nhận xét: “Các ngài nói xem, ba mươi sáu kiện pháp bảo kia, cùng với chuyện tình linh khí giảm mạnh của trận Cửu Tiêu Lôi Kiếp, liệu có quan hệ gì không?”
Ba người Lục Hòe thần tình đều mê man, trăm miệng một lời hỏi: “Lão Tôn, lời này của ngươi là có ý gì?”
Tôn Đình Quân chậm rãi phân tích: “Theo tôi nghĩ, ba mươi sáu kiện pháp bảo kia, hẳn là do thôn phệ linh khí của Cửu Tiêu Lôi Kiếp mà luyện chế thành...!”
Hoắc Thanh và Tiêu Chấn nhất thời kinh hô lên: “Mượn kiếp số để luyện chế pháp bảo ư? Điều này làm sao có khả năng!”
Lục Hòe cũng rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Ta cảm thấy suy đoán của lão Tôn rất có đa͙σ lí. Vừa rồi linh khí của Cửu Tiêu Lôi Kiếp giảm mạnh, hiện giờ lại xuất hiện pháp bảo ẩn chứa uy khí của Cửu Tiêu Lôi Kiếp...Nếu nói giữa hai việc này không có liên hệ, thì ta không bao giờ tin.”
Sau khi đem hai chuyện này gắn kết lại cùng nhau. Hoắc Thanh và Tiêu Chân đều phải thừa nhận suy đoán của Tôn Đình Quân là chính xác. Bất tri giác, bốn người ở trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được nỗi khiếp sợ đậm sâu.
“Việc mượn kiếp số để luyện chế pháp bảo, quả nhiên là chuyện tình mới nghe lần đầu. Phong Sơn phái thực sự là to gan lớn mật ah!” Hồi lâu sau, Hoắc Thanh cảm khái nói.
Hoắc Thanh thân là trưởng lão của Liễm Sơn Kiếm Tông, luôn tự khoe khoang rằng mình đảm lược. Nhưng hiện giờ hắn phát hiện ra, cái đảm lược bấy lâu nay mình vẫn đắc chí, cùng vị bằng hữu mượn kiếp số để luyện chế pháp bảo kia, là không đáng được nhắc tới. Cũng chẳng hiểu, nếu như hắn biết Trương Văn Trọng không chỉ mượn kiếp số để luyện chế pháp bảo, đồng thời còn dùng khiếp số để tu luyện bản thân, thì hắn sẽ phản ứng như thế nào đây?
Lục Hòe đồng dạng cũng cảm khái: “Đảm lượng của vị bằng hữu kia làm cho ta bội phục. Nhưng càng khiếp sợ hơn là hắn đã thành công rồi.”
Còn Tiêu Chấn thì lại mang vẻ mặt ngưỡng mộ: “Không biết là người nào đã mượn Cửu Tiêu Lôi Kiếp để luyện chế pháp bảo nhỉ?”
Đột nhiên Tôn Đình Quân nói: “Theo ta nghĩ, dùng Cửu Tiêu Lôi Kiếp để luyện chế ra pháp bảo, mười phần thì có tám chín phần là Trương tiên sinh.”
“Trương tiên sinh...?” Ba người Lục Hòe đầu tiên hơi sửng sốt. Theo sau mới nhất tề gật đầu: “Lão Tôn nói không sai. Chuyện này xác thực chỉ có Trương tiên sinh mới làm được. Chẳng biết những bản lĩnh này, Trương tiên sinh đã học được từ đâu nữa.”
Nói xong, cả bốn người đều rơi vào trầm mặc, cũng chẳng hiểu bọn hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.
Qua mấy phút đồng hồ sau, Tiêu Chấn mới tỉnh hồn lại, vội vàng xoay người quay về gian phòng của mình, đồng thời còn nói: “Mặc kệ, ta phải đem sự tình phát sinh ngày hôm nay báo cáo lên cho tộc trưởng quyết định.”
Lúc này không một ai bước ra ngăn trở hắn. Bởi vì mọi người đồng dạng cũng vội vàng chạy về phòng của mình, móc điện thoại ra, hồi báo sự tình phát sinh cho tông phái. Không thể nghi ngờ, chuyện này nhất định sẽ khiến cho cả Tu Chân Giới chìm vào trong nỗi khiếp sợ.
Trương Văn Trọng thân còn đang ở dưới địa cung Ngạc Vương. Sau khi ȶᏂασ túng ba mươi sáu cây lôi châm quần thảo một phen, liền thu hồi toàn bộ lôi châm trở về trong lòng bàn tay.
“Không sai, quả nhiên rất không sai. Mặc dù theo phẩm chất mà nói, ba mươi sáu cây lôi châm này chỉ là thất phẩm linh khí. Nhưng bởi chúng nó còn ẩn chứa linh khí của Cửu Tiêu Lôi Kiếp, cho nên muốn phóng ra hay thu nhỏ lại đều tùy ý. Đánh giá theo uy lực thì so với thất phẩm linh khí bình thường còn mạnh hơn rất nhiều.” Đối với ba mươi sáu cây lôi châm này, Trương Văn Trọng phi thường vừa lòng, thậm chí là yêu thích không buông tay: “Hơn nữa, bộ lôi châm này không chỉ có tác dụng làm vũ khí chế địch. Đồng thời còn có thể hóa nhỏ làm châm trị bệnh. Nếu phối hợp cùng thủ pháp Cố Bổn Bồi Nguyên, hiệu quả sẽ gia tăng lên đáng kể.”
Sau khi lăn qua lộn lại thưởng thức một phen, Trương Văn Trọng mới cất ba mươi sáu cây lôi châm này đi.
Giờ phút này, dưới sự va chạm của Cửu Tiêu Lôi Kiếp và Huyền Vũ Linh Thổ Trận, mà địa cung Ngạc Vương đã trở nên phi thường hoang tàn đổ nát. Rất nhiều cơ quan cạm bẫy trong thông đa͙σ đã bị phá hủy.
“Địa cung Ngạc Vương đã bị phá hủy rồi.” Nhìn tình trạng hoang phế, Trương Văn Trọng lắc đầu thở dài: “Vốn ta còn định thu thập nơi này, để làm mật thất cho Phong Sơn phái. Hiện giờ xem ra, đành phải tìm nơi khác vậy...đáng tiếc...đáng tiếc ah!”
Tiếc hận thì tiếc hận, nhưng tốc độ rời khỏi nơi này của Trương Văn Trọng cũng không hề chậm chạp. Trước đó hắn đã nhìn đồng hồ của điện thoại, nên biết lúc này đã là hơn bảy giờ sáng rồi. Nếu như không trở về nhanh, vậy thì mấy người trong nhà sẽ phải lo lắng không cần thiết.
Sau khi chạy ra khỏi địa cung Ngạc Vương, Trương Văn Trọng cũng kinh ngạc phát hiện ra. Trần Nhàn, Trần Hi cùng một đám đệ tử Phong Sơn phái đang đứng ở bên ngoài U Minh Đỉnh chờ mình. Vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng bước ra, bọn hắn đã vội vàng tiến lên nghênh đón.
Trương Văn Trọng gọi Trần Nhàn, Trần Hi tới trước mặt, nhíu mày hỏi: “Hôm nay không phải ngày khai mạc buổi đấu giá hội tu chân sao? Các ngươi không tới Vân Thai Thị để an bài chuyện tình đấu giá hội, mà dẫn người chạy đến nơi này làm cái gì?”
Trần Nhàn và Trần Hi không dám lãnh đạm, vội vàng đem chuyện dị tượng phát sinh ở trên đỉnh Phong sơn, tường thuật cho Trương Văn Trọng nghe: “Chúng tôi đoán rằng dị tượng này hơn phân nửa là có quan hệ với tông chủ. Nhưng bởi vì không thể liên lạc được ngài, cho nên chúng tôi đã dẫn đệ tử chạy tới đây canh gác. Một khi ngài muốn phân phó, chúng tôi sẽ lập tức hành động.”
“Hóa ra là vậy.” Trương Văn Trọng tỉnh ngộ, biết rằng nhóm đệ tử Phong Sơn phái lo sợ mình gặp điều bất trắc, cho nên đã chạy tới nơi này canh gác.
Liếc mắt nhìn Trần Nhàn và Trần Hi, Trương Văn Trọng cười nói: “Ưm, tu vi của hai người các ngươi, đều từ Trúc Cơ đỉnh kỳ tấn thăng đến cảnh giới Kết Đan đỉnh kỳ, tùy thời đều có thể đột phá lên Kim Đan sơ kỳ. Xem ra linh khí ẩn chứa trong viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan, các ngươi đã hấp thu rất không sai. Bất quá không được chểnh mảnh rèn luyện đa͙σ tâm. Bởi vì đa͙σ tâm nếu không vững chắc, sẽ dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma khi bước lên cảnh giới Kim Đan kỳ. Hậu quả sẽ khó lường lắm đó...”
Trần Nhàn và Trần Hi đồng thanh đáp: “Dạ, chúng tôi nhất định sẽ tuân theo lời căn dặn của tông chủ.”
Trương Văn Trọng lại phân phó thêm: “Chắc rằng trong mấy ngày kế tiếp. Sẽ có nhiều người tìm đến đây tìm hiểu về chuyện dị tượng phát sinh. Các ngươi cần phải giữ kín mồm miệng, chớ có để lộ việc này đi ra bên ngoài.”
“Dạ.” Trong khoảng sân rộng trên U Minh Đỉnh, toàn bộ nhóm đệ tử của Phong Sơn phái đều đồng thành đáp lời.
“Tất cả giải tán thôi.” Trương Văn Trọng khoát tay ra lệnh. Theo sau cũng vội vàng xuống núi quay về nhà......Đúng như hắn dự đoán, người trong nhà sớm đã tỉnh giấc rồi! Thấy hắn từ bên ngoài trở về, đều tò mò hỏi hắn đã đi đâu.
Đối với chuyện này, Trương Văn Trọng sớm đã nghĩ ra đối sách. Hắn nói rằng, mình chạy tới chân núi xem náo nhiệt.
Cùng người nhà ăn điểm tâm sáng xong, Trương Văn Trọng liền chuẩn bị đi tới sân bay Vân Thai Thị, để đón Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng.