Nước thuốc dùng để tắm rửa rất nhanh đã được nấu xong, sau khi pha thêm nước lạnh, lại cho Chương Nghiễm Minh ngâm mình xuống. Tuy rằng độ nóng của nước thuốc lúc này không cao lắm, nhưng Chương Nghiễm Minh dù sao cũng đã bị hư thối da thịt hơn sáu mươi phần trăm, lúc ngâm loại nước thuốc này, đau đến nhe răng nhếch miệng. Thế nhưng hắn không muốn làm cho vợ lo lắng, cũng không dám rên ra tiếng, chỉ cắn chặt khớp hàm đau khổ chống đỡ.
Rất nhanh, cả người Chương Nghiễm Minh đã ngâm trong nước thuốc, chỉ còn chừa lại đầu bên ngoài.
“Thả lỏng một chút, điều gì cũng không cần nghĩ, chỉ thả lỏng là được…” Trương Văn Trọng ôn nhu nói, lại đem hộp ngân châm mang theo tùy thân mang ra, lấy ra một cây ngân châm, nhanh như thiểm điện đâm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Chương Nghiễm Minh, dùng Cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp hành châm cho hắn.
Ngay khi Trương Văn Trọng hành châm, một tia linh lực cũng đi theo cây ngân châm dũng mãnh tràn vào trong thân thể Chương Nghiễm Minh. Lại trải qua dược lực thẩm thấu khắp những lỗ chân lông quanh thân, bắt đầu tiến công mãnh liệt độc phóng xạ lưu trong cơ thể hắn.
Một loại cảm giác đau nhức lẫn vui sướиɠ, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Chương Nghiễm Minh, cùng lúc đó, một cỗ cảm giác uể oải mệt mỏi cũng nhảy lên trong lòng hắn, làm cho hắn ngồi ngủ thiếp bên trong thùng nước thuốc.
Lần này Trương Văn Trọng hành châm, giằng co thời gian khoảng mười lăm phút. Khi hắn rút châm, Chương Nghiễm Minh vẫn ngủ say bất tỉnh, mà trận chiến đấu trong thân thể hắn cũng đã tới lúc kết thúc. Độc phóng xạ lưu lại bên trong cơ thể hắn, đã bị thanh trừ bảy tám phần. Mà dược lực tiến nhập trong cơ thể hắn cũng đang phát động thế tiến công mãnh liệt cuối cùng.
“Cứ để yên cho anh ấy ngủ, không nên đánh thức, chúng ta ra ngoài nói.” Trương Văn Trọng nhỏ giọng, sau đó nhìn vợ Chương Nghiễm Minh vẫy tay, ý bảo bà theo mình ra ngoài nói chuyện.
Đi ra khỏi phòng ngủ, vợ của Chương Nghiễm Minh đầy cõi lòng cảm kích nói: “Bác sĩ Trương, cảm ơn anh, nếu như chồng tôi có thể lành bệnh, dù tôi phải làm trâu làm ngựa, cũng phải báo đáp ân tình của anh!”
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Không cần như vậy, trị bệnh cứu người vốn là chức trách của bác sĩ chúng tôi.” Lại dặn dò bà ta: “Phương pháp ngâm mình bằng nước thuốc này, vừa rồi chị cũng thấy rõ rồi chứ? Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cho anh ấy ngâm tắm một lần. Kiên trì một tuần, bệnh tình của anh ấy sẽ có thay đổi rất lớn. Chị cần ghi nhớ kỹ, nước thuốc đã ngâm qua, không thể sử dụng lại lần thứ hai. Bởi vì bên trong thuốc đã dùng, sẽ lưu lại độc tố. Nếu tiếp tục ngâm lần nữa, không những không có tác dụng trị liệu, trái lại còn có thể làm bệnh tình nặng thêm! Lúc trước tôi để bạn tôi mua thuốc về, cũng đủ cho anh ấy ngâm trong một tuần.”
Vợ của Chương Nghiễm Minh không ngừng gật đầu, đáp: “Dạ, dạ, tôi nhất định nghiêm ngặt làm theo lời bác sĩ Trương.”
Trương Văn Trọng còn nói thêm: “Mặt khác, tôi đã đem tình huống của các vị báo cho quỹ hội từ thiện của quỹ hội y học, sau này sẽ có người đến Cửu Phong trấn liên lạc hai vị, họ sẽ phụ trách chuyện khang phục cùng an dưỡng sau này cho chồng chị. Tin tưởng không qua bao lâu, chồng chị sẽ hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.”
“Cảm ơn, cảm ơn các vị…” Vợ của Chương Nghiễm Minh lại òa khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Bác sĩ Trương, anh đúng là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn! Gia đình chúng tôi cũng không biết phải làm sao mới cảm tạ được ân tình của anh.”
Trương Văn Trọng xua tay ngăn trở sự cảm kích của bà, lại gọi Trần Hi lấy ra năm trăm nguyên đưa cho bà, nói: “Lần này chúng tôi đến quá vội vàng, cũng không mang theo bao nhiêu tiền. Năm trăm nguyên này, chị nhận lấy trước, đừng cự tuyệt, tôi đã nhìn ra nhà của chị đã đến nông nỗi không còn lương thực. Đã sắp đến giao thừa, cầm năm trăm nguyên mua chút thức ăn ngày Tết, qua được năm mới này. Nếu như chị cảm thấy ngại ngùng, xem như tôi cho chị mượn số tiền này. Đợi khi chồng chị hết bệnh, có thể làm việc kiếm tiền, thì trả lại cho tôi cũng không trễ.”
Vợ của Chương Nghiễm Minh nước mắt đoanh tròng, lúc này cũng không biết nên nói gì mới tốt, trong miệng chỉ biết không ngừng nói hai chữ: “Cảm tạ.” Nếu không phải Trương Văn Trọng cực lực ngăn cản, chỉ sợ bà đã sớm quỳ rạp dưới đất hướng Trương Văn Trọng cùng Trần Hi dập đầu.
Cuối cùng, Trương Văn Trọng ghi lại số điện thoại của mình cho vợ Chương Nghiễm Minh, lại nói: “Chúng tôi còn phải đi xem bệnh cho những thợ mỏ khác, vậy đành giao chồng chị cho chị chiếu cố. Nếu như xảy ra chuyện gì, chị cứ gọi điện thoại, điện thoại của tôi sẽ mở suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.”
“Dạ.” Cầm tờ giấy ghi số điện thoại của Trương Văn Trọng, vợ của Chương Nghiễm Minh cố sức gật đầu. Vốn bà muốn đưa tiễn Trương Văn Trọng và Trần Hi, nhưng lại sợ chồng mình đang ngủ quên trong thùng nước sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng đầy cõi lòng áy náy đưa tiễn hai người ra tới ngoài cửa nhà.
Sau khi rời khỏi nhà của Chương Nghiễm Minh, Trương Văn Trọng và Trần Hi lại đi tới nhà của mấy người thợ mỏ khác. Trải qua sự quan sát của Trương Văn Trọng, những thợ mỏ gặp phải quái bệnh, toàn bộ đều bởi vì tiếp xúc độc phóng xạ gây ra. Mà đối với bọn họ, Trương Văn Trọng nhất nhất bắt tay trị liệu. Cứ như vậy, thời gian toàn bộ buổi chiều, đều tiêu hao ở việc chữa bệnh cho những thợ mỏ, cũng không thế đi tới quáng trường ngay giữa sườn núi.
Sắc trời rất nhanh tối sầm xuống tới, Trương Văn Trọng và Trần Hi quyết định tìm một khách sạn xem như ngăn nắp sạch sẽ bên trong Cửu Phong trấn ở lại, dự định ngày mai sẽ đến xem tình huống của mỏ quặng ở trên sườn núi. Đêm nay, Trần Hi nằm trên giường ngủ thật say. Mà Trương Văn Trọng lại khoanh chân ngồi, tu luyện Y Giám Tâm Kinh.
Một đêm, cứ như vậy trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Trương Văn Trọng gõ cửa phòng Trần Hi, chuẩn bị đi tới mỏ khai thác quáng thạch. Khi hai người đi xuống lầu, ông chủ khách sạn nhìn thấy bóng dáng bọn họ, vẻ mặt kích động nhìn bên ngoài khách sạn ồn ào lên: “Tỉnh, tỉnh, bọn họ đều đã tỉnh dậy.”
Trần Hi không giải thích được, hỏi: “Ông chủ, ông đang nói chuyện với ai vậy?”
Ông chủ khách sạn còn chưa kịp trả lời, từ ngoài cửa phần phật chạy vào một đoàn người, dọa đến Trần Hi nhảy dựng, nhanh bày ra một tư thái phòng ngự, hộ vệ ngay trước người Trương Văn Trọng.
So sánh với vẻ khẩn trương của Trần Hi, Trương Văn Trọng trấn định hơn rất nhiều, hắn từ trên nét mặt những người này, liền nhìn ra bọn họ vốn không có ác ý. Thấy vẻ mặt đề phòng của Trần Hi, hắn không khỏi bật cười, đưa tay vỗ vai, nói: “Không cần khẩn trương như vậy, những người này không có ác ý.”
Trong lúc nói chuyện, những người kia đã vọt tới trước người Trương Văn Trọng và Trần Hi, ồn ào nói ra ý đồ mình đến. Nguyên lai, những người này đều là người nhà của những thợ mỏ bị bệnh, ngày hôm qua nghe nói Trương Văn Trọng chữa bệnh từ thiện cho những thợ mỏ trong Cửu Phong trấn, liền suốt đêm từ trong các thôn trấn bên cạnh chạy tới. Rất nhiều người khi chạy tới trời vẫn còn chưa sáng, bởi vì không muốn quấy rối Trương Văn Trọng ngủ, bọn họ đành im lặng ngồi bên ngoài khách sạn chờ Trương Văn Trọng rời giường.
Trong những người này, chờ lâu nhất cũng ngay khi còn trong đêm khuya.
Nhìn người nhà của những thợ mỏ bị bệnh, Trương Văn Trọng cười khổ nói: “Các vị đã tới, vì sao cũng không gọi một tiếng?”
Những người kia nói: “Hôm qua bác sĩ Trương đã mệt nhọc cả ngày, phải được nghỉ ngơi một đêm, chúng tôi làm sao có thể vì việc của mình mà quấy rối giấc ngủ của ngài chứ.”
Lắc đầu, Trương Văn Trọng cũng không dây dưa nhiều về việc này, chỉ hỏi: “Bệnh nhân ở nơi nào?”
Ông chủ khách sạn chen lời nói: “Tôi xem những thợ mỏ kia đều thật thương cảm, hơn nữa đêm khuya rất lạnh, bọn họ không thể chịu nổi, cho nên đã mở mấy phòng lớn đưa họ dàn xếp bên trong.” Nói đến đây hắn móc tiền trong túi ra, nhét mạnh vào trong tay Trương Văn Trọng, nói: “Nếu sớm biết anh là bác sĩ Trương, sớm biết anh đến chữa bệnh từ thiện cho những thợ mỏ này, tôi nói gì cũng sẽ không thu tiền phòng của anh đâu. Tiền này là ngày hôm qua anh trả tiền phòng cho tôi, tôi trả lại hết cho anh. Từ giờ trở đi, vô luận anh ở lại trong khách sạn của tôi bao lâu, tôi đều không lấy một xu! Anh chịu vào ở trong khách sạn của tôi, chính là vinh hạnh lớn lao cho tôi đó!”
Trương Văn Trọng muốn chối từ, nhưng ông chủ khách sạn vẫn không chịu lấy tiền. Rơi vào đường cùng, Trương Văn Trọng cũng chỉ đành thu tiền lại, lại đi theo người nhà của những thợ mỏ bị bệnh, đi vào mấy phòng khách lớn.
Ngay khi Trương Văn Trọng và Trần Hi bận rộn chữa bệnh cho những thợ mỏ, một chiếc xe màu xám dẫn theo hai chiếc xe tải nhẹ, chậm rãi chạy tới, dừng ngay trước cửa khách sạn, từ bên trong ba chiếc xe, nhảy xuống mười mấy tráng hán thân thể cường tráng, vẻ mặt dữ tợn, do một tráng hán đầu trọc trên mặt có vết sẹo dẫn dắt đi nhanh vào trong khách sạn. Ven đường, những người nhìn thấy bọn hắn đều lộ vẻ mặt kinh khủng tứ tán tránh né.
Những tráng hán này mặc áo màu đen, tất cả đều là võ giả. Trong đó thực lực của tên đầu trọc cực mạnh, đã là thiên cấp võ giả. Nếu không phải sau lưng có Phù Bảo Tông, những võ giả này cũng sẽ không thuần phục hắn.
Không bao lâu, những người này đã nghênh ngang đi vào phòng khách lớn đang trở thành phòng trị bệnh cho các thợ mỏ.
Còn chưa nhìn thấy rõ tình huống bên trong phòng, tên đầu trọc đã cười lạnh đe dọa: “Những điêu dân các ngươi, không ở yên trong nhà đợi, đều chạy tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ muốn tụ chúng nháo sự phải không? Hừ, có tin ta hiện tại đem chân chó của các ngươi đánh gãy? Còn suy nghĩ con mẹ nó cái gì? Cút! Mau cút về đợi cho lão tử! Lần sau nếu để cho ta biết các ngươi dám tụ họp kiểu này, xem ta có lột da các ngươi xuống hay không!”
Nếu như ở trước đây, chỉ cần đe dọa hai câu, những người dân này như lập tức như chim tứ tán. Thế nhưng tình huống lúc này, cũng ngoài sự dự liệu của đại hán đầu trọc.
Người tụ tập trong phòng khách, đều lạnh lùng nhìn thẳng bọn hắn, nhưng không có một ai chịu rời đi.