Nhìn Trương Văn Trọng thật lâu sau, Trần Uyển Dung ngập ngừng nói: “Anh hãy đổi một yêu cầu khác đi! Bằng không, nếu anh thật sự chữa khỏi bệnh cho Di nhi. Tôi sẽ cho anh và cái Lâm y sinh kia, mỗi người mười vạn đồng, thế nào? Mười vạn đồng nha! Theo tôi nghĩ, một tháng tiền lương của anh, đại khái cũng chỉ hai ngàn đồng thôi phải không? Số tiền kia, các người có phấn đấu tích cực trong vòng mười năm cũng chẳng làm nổi đâu!”
“Bà thực sự cho rằng, không có việc gì tiền bạc không làm nổi sao?” Trương Văn Trọng lắc đầu cười nhẹ: “Thật đáng buồn...đáng tiếc....đáng cười.” Nói dứt lời, hắn xoay người tính toán bỏ đi.
“Này...này...anh muốn đi thật ư?” Hành động của Trương Văn Trọng, hoàn toàn nằm ngoài Trần Uyển Dung dự tính. Bất quá nàng cũng không có níu kéo Trương Văn Trọng, mà lạnh giọng cười nói: “Đừng quên thân phận của anh! Anh chỉ là một tên giáo y nhỏ nhoi, cư nhiên cũng dám sĩ diện ở trước mặt hai vợ chồng chúng ta. Hừ, anh thật sự nghĩ rằng, không có anh thì không thể cứu chữa được Di nhi sao? Tôi sẽ liên hệ với chuyên gia phụ khoa ở kinh thành, nếu vẫn không xong, tôi sẽ chuyển Di nhi tới nước Mỹ! Coi như tại quốc nội Di nhi chữa không được, thì với kĩ thuật hiện đại của nước Mỹ, chẳng lẽ còn sợ không trị nổi hay sao?”
Bước chân ra đến cửa phòng khám, chuẩn bị đẩy cánh cửa ra, nhưng Trương Văn Trọng nghe vậy liền ngừng bước, quay người lại nói: “Bệnh trạng của Triệu Lâm Di, thoạt nhìn chỉ là rong huyết thông thường, tuy nhiên vùng kín lại ra quá nhiều máu, nếu lựa chọn phương pháp chữa trị thông thường, sẽ không có bao nhiêu hiệu quả đâu. Theo tôi được biết, cả ngành y học trong và ngoài nước, người có thể chữa khỏi cho Triệu Lâm Di, ngay cả tôi ở bên trong, tuyệt đối cũng không vượt quá mười người.”
“Anh đang tính dọa nạt ai đó? Anh nghĩ rằng, tôi sẽ tin tưởng chuẩn đoán của anh ư?” Trần Uyển Dung khinh thường nói, nàng căn bản không hề đem lời của Trương Văn Trọng để vào trong lòng.
“Trần phu nhân, tôi dám bảo đảm, Trương tiên sinh tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối ở trên phương diện này đâu.” Nhạc Tử Mẫn đối với tình tình hách dịch của Trần Uyển Dung cũng không có hảo cảm, nếu không bởi suy nghĩ cho bệnh nhân, thì hắn thật sự chẳng cần quản đến cái loại nữ nhân thiếu não này.
“Chuyên gia phụ khoa của bệnh viên chúng tôi đều là những nhân vật có uy tín trong ngành. Chẳng hạn như Lý chủ nhiệm cũng là nhân vật đầu não trong lĩnh vực phụ khoa. Nhưng ông ta đối với bệnh trạng của con gái bà cũng phải thúc thủ vô sách. Bởi vậy có thể nhìn ra, người chữa được bệnh cho con gái bà, thật sự cũng là hiếm thấy.”
“Vậy thì sao?” Trần Uyển Dung mặc dù biết Nhạc Tử Mẫn nói có đa͙σ lý, nhưng xuất phát trên phương diện mặt mũi, nàng ta vẫn cãi bướng nói: “nɠɵạı từ hắn ra, không phải còn những chín người có thể chữa khỏi bệnh cho Di nhi sao? Chúng tôi sẽ đi tìm những người đó!”
Nhạc Tử Mẫn cười lạnh hai tiếng nói: “Phu nhân có biết những người kia là ai không? Có biết bọn họ ở nơi nào không? Chẳng lẽ bà muốn chậm rãi đi tìm? Bệnh trạng của Triệu Lâm Di là không thể kéo dài thời gian thêm nữa. Chẳng lẽ ông bà vì thể diện của mình, mà muốn hại chết con gái của mình ư?”
“Này....” Trần Uyển Dung ngây người.
Từ trước đến giờ Triệu Trác Khải luôn luôn đứng ở phía sau không có mở miệng. Lúc này cũng đi nhanh tới trước mặt Trương Văn Trọng, hướng hắn khom người một cái thật sâu, thành khẩn nói: “Bác sĩ Trương, tôi thay mặt vợ mình xin lỗi. Mong anh khoan dung đại lượng, đừng tính toán với nàng. Tôi đáp ứng yêu cầu của anh, vô luận anh có chữa khỏi bệnh cho Di nhi hay không, tôi đều sẽ tự mình đi tạ lỗi với bác sĩ Lâm Tử Mạn.”
“Triệu Trác Khải....ông.....” Trần Uyển Dung như thế nào cũng thật không ngờ, chồng mình cư nhiên sẽ cúi đầu khuất phục trước một tên giáo y nhỏ nhoi. Hành động này phi thường tổn hại đến thân phận.
Triệu Trác Khải nghiêm mặt, xoay người nhìn sang nàng quát lớn: “Câm miệng, Uyển Dung, mau lại đây tạ lỗi bác sĩ Trương! Mấy năm qua mọi chuyện tôi đều nuông chiều theo ý bà. Nhưng hiện giờ, tôi sẽ không tiếp tục như thế nữa, nếu không chữa khỏi bệnh cho Di nhi....” Nói tới đây, Triệu Trác Khải ảm đạm thở dài một hơi: “....Từ ngày chúng ta có tiền, bà cũng biến trở thành người khác. Yêu thích hư vinh, tự cao tự đại......Tôi thật sự vô cùng hoài niềm đến cuộc sống khó khăn ngày trước. Tuy rằng bần tiện nhưng mỗi ngày trong nhà đều tràn ngập tiếng cười, bạn bè làng xóm chung quanh đối xử với nhau cũng thật lòng hơn. Không như hiện giờ...giao lưu cùng đám nhân vật thượng tầng trong xã hội, mỗi ngày đều có âm mưu thủ đoạn gian trá khôn cùng.”
Nghe Triệu Trác Khải biểu lộ tâm tình, Trần Uyển Dung hai mắt cũng trở nên đỏ ửng.
“Kỳ thật tôi cũng đâu muốn sống như vậy chứ? Từ ngày chúng ta có tiền cho tới nay, tôi không chỉ một hai lần nghe người ta bàn tán ở sau lưng là kẻ nhà giàu mới nổi. Tôi thật sự chán ghét cái kiểu ví von như thế. Cho nên tôi mới coi trọng thể diện đến vậy, thậm chí ép buộc ông đi tham gia dự tiệc cùng với đám nhân vật thượng tầng nổi tiếng. Là vì cái gì? Còn không phải chính là vì muốn bỏ đi cái danh xưng nhà giàu mới nổi hay sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy, hành vi của chúng ta trong mấy năm qua, càng giống với kiểu nhà giàu mới nổi ỷ thế hiếp người.” Triệu Trác Khải chậm rãi bước tới bên cạnh vợ mình, nhẹ nhàng kéo tay nàng, ôn nhu nói: “Có lẽ, chúng ta nên quẳng cục nợ này đi, không cần quản người ta dèm pha ở sau lưng như thế nào, cứ sống bình lặng giống như ngày trước thôi.”
“Ân.” Trần Uyển Dung dùng sức gật đầu, ở trong khóe mắt của nàng đã nhiều hơn một tầng hơi sương.
Triệu Trác Khải nắm tay Trần Uyển Dung, đi tới trước người Trương Văn Trọng: “Bác sĩ Trương, vợ chồng chúng tôi hướng anh tạ lỗi vì thái độ bất hảo lúc trước. Hy vọng rằng anh sẽ nhận lời xin lỗi chân thành của vợ chồng chúng tôi.”
“Thực xin lỗi.” Trần Uyển Dung cùng Triệu Trác Khải đồng thời khom lưng hướng Trương Văn Trọng cúi đầu, thành khẩn tạ lỗi.
“Tôi ghi nhận lời xin lỗi của hai ông bà.” Trương Văn Trọng thản nhiên nói.
“Cám ơn.” Trần Uyển Dung và Triệu Trác Khải đồng thanh kêu lên.
Sau khi nhận được lời xin lỗi của hai vợ chồng Triệu Trác Khải, Trương Văn Trọng liền quay trở lại phòng khám, đi tới bên giường bệnh.
Lúc này Triệu Lâm Di sắc mặt tái nhợt, đang nằm ở trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn lên trần nhà, bộ dạng điềm đạm khả ái khiến cho người ta vô cùng thương xót. Trên chiếc kệ truyền dịch bên cạnh giường bệnh có treo một túi huyết dịch, truyền qua ống tiêm áp trên mu bàn tay của nàng, dùng phương thưc này để bổ sung thêm máu cho cơ thể.
Chứng kiến Trương Văn Trọng đi tới giường bệnh, Triệu Lâm Di quẳng ném một ánh mắt về phía cha mẹ của mình.
Trần Uyển Dung vội vàng giải thích nói: “Vị này chính là bác sĩ Trương, ngày hôm qua đã sơ cứu cho con đó. Hôm nay mẹ đặc biệt mời anh ta đến xem lại bệnh trạng của con.”
Trương Văn Trọng vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Triệu Lâm Di, hai mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ, bắt đầu cẩn thận bắt mạch.