Đến hiện giờ Lâm Tử Mạn mới kịp phản ứng, lời nói vừa rồi của mình quả thật dễ làm cho người ta hiểu lầm. Khuôn mặt phấn nộn không khỏi ửng hồng lên, vội vàng xua tay giải thích: “Đừng hiểu nhầm! Không phải tôi nói anh sẽ chân chính làm bạn trai của tôi đâu! Tôi chỉ muốn nhờ anh giả mạo làm bạn trai mới, để mẹ tôi không thúc ép suốt ngày nữa.”
“Việc này không thể được.” Trương Văn Trọng nhất thời cự tuyệt.
“Uy, không phải anh vừa mới thề là sẽ giúp tôi cơ mà, như thế nào bây giờ lại không chịu? Hơn nữa, tôi chỉ cần anh giả mạo làm bạn trai tôi thôi, cũng đâu phải là thật! Anh khẩn trương như vậy để làm chi? Chẳng lẽ.....” Lâm Tử Mạn chợt tỉnh ngộ nói: “......Anh sợ bạn gái của mình biết được chuyện này, sẽ làm cho nàng hiểu lầm anh sao?”
“Chớ nói nhảm.” Trương Văn Trọng lãnh đạm nói: “Tôi không có bạn gái.”
“Anh đã không có bạn gái, vậy thì anh còn lo lắng cái gì chứ?” Lâm Tử Mạn trợn mắt lườm Trương Văn Trọng: “Một cô gái yếu nhược như tôi đều không sợ, đàn ông con trai như anh thì còn lo lắng cái gì? Hơn nữa, chỉ cần anh theo tôi về nhà ăn một bữa cơm, để ra mắt cha mẹ tôi thôi. Những việc còn lại đều sẽ do tôi tự mình giải quyết. Thế nào, chuyện này không thành vấn đề đi? Chỉ cần anh nguyện ý giúp tôi hoạn nạn này, tôi sẽ xuất huyết mở tiệc chiêu đãi anh ở trong Lan Quế viên! Nhân tiện, tôi cũng sẽ giới thiệu cho anh một người bạn gái Thế nào, nhiều chỗ tốt như vậy, chung quy anh còn muốn từ chối nữa không đây?”
Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu nói: “Tôi......”
Trông thấy Trương Văn Trọng đang định từ chối, Lâm Tử Mạn vội vàng chen ngang lời của hắn, làm ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu mà cầu khẩn: “Xin....xin...anh ngàn vạn lần đừng nên cự tuyệt. Tục ngữ vẫn thường nói trữ sách mười ngôi miếu, không bằng hủy một hôn. Sao anh có thể nhẫn tâm, trơ mắt đứng nhìn tôi cùng bạn trai bị chia rẽ uyên ương được chứ?”
Trương Văn Trọng cười khổ nói: “Cô đi tìm bạn bè của mình giả mạo cũng được mà, đâu cần phải tìm tôi đây.”
“Bạn bè của tôi, mẹ tôi đều biết mặt hết rồi. Cũng chỉ có mình anh là bà còn chưa nhận thức. Cho nên tôi mới cầu xin anh tương trợ ah!” Lâm Tử Mạn khoanh tay trước ngực, bày ra một bộ tư thế cầu khẩn đáng yêu, nói: “Van cầu anh ah! Giúp tôi qua cái hoạn nạn này đi.”
Trương Văn Trọng gật đầu bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi đáp ứng cô.”
“Thật tốt quá, tốt quá rồi! Thật lòng cảm ơn anh, anh vừa mới giúp tôi một cái đại phiền toái đó, anh đúng là một người tốt nha.” Lâm Tử Mạn biểu hiện dị thường kích động.
“Cô thật sự biết cách nhìn ra người tốt ư?” Trương Văn Trọng đùa giỡn nói.
“Tôi nói đúng sự thật mà!” Lâm Tử Mạn lè lưỡi, cười híp mắt nói: “Thế chủ nhật này anh có thời gian rảnh không?”
Trương Văn Trọng trầm ngâm một lúc, rồi mới đáp: “Hẳn là rảnh đi.”
Lâm Tử Mạn hơi khẩn trương nói: “Tốt lắm, quyết định ngày chủ nhật nhé! Như thế này, tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết chuyện này. Uy, Trương y sinh, đưa số điện thoại của anh cho tôi đi......Đến chủ nhật tôi sẽ tự động liên lạc với anh. Ngô....nói không chừng....chúng ta còn phải chuẩn bị một số thứ để anh diễn kịch cho thực tốt ah!”
“Như thế nào, còn phải hư câu thân phận nữa sao?” Trương Văn Trọng có chút khó hiểu nói.
“Chắc chắn rồi.” Lâm Tử Mạn gật đầu: “Nếu nói cho mẹ tôi biết, anh là đồng sự trong trường. Chỉ sợ mỗi ngày bà đều chạy tới đây thăm hai người chúng ta thì hỏng bét....”
“Mẹ cô không phải sẽ đáng sợ như vậy chứ?” Trương Văn Trọng hơi hoảng, nếu quả thật mỗi ngày bà già của Lâm Tử Mạn đều chạy tới trường thăm hắn. Chẳng bao lâu chuyện giả này cũng bị đồn thành thật ah!
Lâm Tử Mạn kiên định nói: “Tôi dám cam đoan với anh, bà tuyệt đối còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của anh cơ.”
“Vậy thì...cứ làm theo sắp xếp của cô đi.” Trương Văn Trọng ngập ngừng nói.
“Được.” Lâm Tử Mạn gật đầu cái rụp, đáp ứng.
“Thời gian đã không sai biệt lắm rồi, tôi phải quay về phòng khám đây. Dạo này thượng cấp thường hay đi kiểm tra, tôi cũng không muốn bị ông ta lải nhải.” Trương Văn Trọng hướng Lâm Tử Mạn cáo từ, xoay người đi ra ngoài phòng trực. Trước khi rời đi hắn lại cẩn thận dặn dò: “Lâm y sinh, tôi quên không nói cho cô một chuyện, lần sau không được viện cớ này nữa đâu đấy.”
“Yên tâm đi, tôi cam đoan với anh, việc này tuyệt đối chỉ xảy ra một lần.” Lâm Tử Mạn thề thốt nói. Theo sau lại gục đầu, nhíu mày lẩm bẩm: “Đến tột cùng thì an bài cái dạng thân phận gì mới tốt đây?”
Trương Văn Trọng không khỏi dở khóc dở cười, xoay người đi tới phòng khám của mình. Đem bức tranh tặng Vưu Giai làm quà mừng sinh nhật ông nội đặt lên trên bệ cửa sổ, sau đó liền chuẩn bị ấm chén đi pha trà.
Tám giờ năm mươi phút, Hồ Cường mới ngẩng đầu ưỡn ngực xuất hiện ở trong sân trường đại học. Dựa theo lệ thường tuần tra từng khu một vòng, sau đó mới đi tới văn phòng viện trưởng của hắn, bật máy vi tính lên, bắt đầu ngao du trên mạng.
Bởi vì nhiệt độ sáng sớm mát mẻ, nhẹ nhàng khoan khoái, nên học sinh xuống phòng khám bệnh cũng nhiều hơn buổi chiều. Bất quá, bệnh tình của những học sinh này, phần lớn đều là cảm mạo lặt vặt, không đáng ngại bao nhiêu. Cũng bởi vì nhiều ngày qua thời tiết lúc nóng lúc lạnh, làm cho nhiệt độ cơ thể của mọi người chênh lệch đột ngột, nên mới xuất hiện tình trạng cảm mạo.
Khoảng mười giờ hai mươi phút sáng, một nam sinh dáng người khỏe mạnh khôi ngô, biểu tình nhăn nhó xuất hiện ở bên ngoài hành lang phòng khám. Tuy rằng hắn cố tình làm ra vẻ nghiêm trang, nhưng dư quang trên khóe mắt lại liếc nhìn bốn phía chung quanh, một khi phát hiện ra người quen, liền cúi thấp đầu quay sang nơi khác.
Mặc dù hắn né trái trốn phải nhưng vẫn bị người quen nhận ra: “Uy, đây không phải là Vương Hiểu của đội tuyển bóng rổ sao? Như thế nào cũng mắc bệnh vậy?”
“À....phải rồi....cái này...bụng mình đang không được thoải mái, phỏng chừng là tối qua ăn nhầm thực vật bị gì rồi.” Khuôn mặt ngăm đen của Vương Hiểu hiện lên một tia đỏ ửng, ấp úng giải thích nói.
May mắn chính là người quen kia cũng không có chú ý tới biểu tình đang biến hóa của hắn, cũng không định tán gẫu nhiều chuyện. Mặc kệ cho hắn xoay người rời đi....
Vương Hiểu một đường cúi đầu đi tới phía cuối hành lang, thấy trong phòng khám không có bệnh nhân, liền vội vàng chạy vào bên trong, thuận tay đóng chặt cửa lại.
Trương Văn Trọng ngẩng đầu lên hỏi: “Em đóng cửa làm gì vậy?”
Vương Hiểu đỏ mặt ấp úng nói: “À....em bị...ốm....Cái bệnh này có chút điểm đặc biệt, không thể để cho nhiều người biết được.”
“Ách? Em không thoải mái chỗ nào?” Trương Văn Trọng dò xét.
Vương Hiểu càng đỏ mặt, chẳng khác nào Quan công thời cổ đại, hắn miệng lưỡi khô khốc nói: “Cái của em....Nó....nó không được thoải mái.”
“Nói rõ ràng xem nào? Việc gì mà phải ấp úng như vậy.” Trương Văn Trọng hồn nhiên nói.
Lúc này đây Vương Hiểu ngay cả tâm chết cũng đều có, nhưng chuyện đã tới nước này, hắn cũng không thể xoay người bỏ đi! Đành phải vươn ngón tay chỉ xuống dưới đũng quần, nhăn nhó nói: “Chính là chỗ này....”
So sánh với biểu tình nhăn nhó của Vương Hiểu, Trương Văn Trọng lại phi thường hờ hững: “Nguyên lai là ở chỗ này, nói đi, em gặp phải triệu chứng gì?”