Ngay khi tên lão bản cửa hàng đồ cổ đang huyễn tưởng cảnh tượng Trương Văn Trọng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, thê thảm không ngớt, thì vùng bụng của hắn đột nhiên truyền đến cơn quặn đau kịch liệt. Nương theo cơn đau, còn có âm thanh rồn rột từ trong bụng truyền ra, một loại cảm giác muốn phun trào từ trong hậu môn của hắn.
Sắc mặt tên lão bản cửa hàng đồ cổ không khỏi đại biến.
“Chết tiệt, thế nào hiện tại lại muốn tiêu chảy? Ta đâu có ăn thứ gì không sạch sẽ nha…”
Cảm giác muốn phun trào từ hậu môn càng ngày càng mãnh liệt, tên lão bản cửa hàng đồ cổ cũng không dám chậm trễ thời gian, vội vàng dùng hai tay ôm cứng lấy bụng, cắn răng, biểu tình thống khổ lảo đảo chạy về hướng nhà vệ sinh.
Thế nhưng không đợi hắn kịp chạy đến nhà vệ sinh, một trận thanh âm “phốc phốc” từ bên trong đũng quần của hắn vang lên. Nương theo âm thanh dị dạng kia, còn có một mùi hôi thối kinh khủng, cấp tốc lan tràn ra bốn phía chung quanh.
“Ngô…thối quá, thật là thối quá a, rốt cục mùi gì mà thối đến như thế?”
“Oa, mau nhìn, người này đã ị cả ra đũng quần rồi kìa!”
“Có lầm hay không vậy? Đã lớn như thế, không ngờ còn ị cả ra quần sao? Ta kháo, có phải hắn bị đại ŧıểυ tiện không thể khống chế như trong truyền thuyết hay không nhỉ?”
“Ha ha, ta đã chụp ảnh của hắn, như thế này khi về nhà đem ảnh chụp đưa lên internet. Ta dự tính đặt cho hắn một cái tên, gọi là “tố lạp thỉ ca”( anh chàng ị trong quần)! Mọi người có lên mạng, đến lúc đó cũng đừng quên ủng hộ cho ta nha!”
“Ủng hộ! Nhất định ủng hộ! Chúng ta phải cho “thỉ ca” hồng khắp internet!”
“Bao trên người chúng ta với!”
Trong tiếng cười vang của đoàn người vây xem, tiếng ồn ào, tiếng la hét um sùm.
Sắc mặt tên lão bản cửa hàng đồ cổ đen thui như than, từ khi xuất đa͙σ tới nay, hắn có bao giờ gặp phải chuyện như thế này? Nhất là lúc mình ị ra quần, không chỉ bị nhiều người nhìn thấy, còn bị người ta dùng camera và điện thoại di động chụp ảnh lại, đồng thời tuyên bố sẽ phát tán lên trên mạng internet…
Nếu như thật sự để cho bọn họ phát tán ảnh chụp hay quay phim đưa lên internet, vậy thì toàn bộ danh tiếng của hắn xem như đã bị hủy hoại rồi.
“Ta ȶᏂασ, các ngươi…đám ngu ngốc dám chụp ảnh? Mẹ nó, còn không nhanh cắt bỏ toàn bộ ảnh chụp và quay phim đi cho lão tử! Bằng không, lão tử nhất định sẽ giết chết các ngươi!” Tên lão bản cửa hàng đồ cổ thẹn quá hóa giận, tay phải chụp chiếc ghế hắn vừa ngồi, làm bộ như sắp lao ra, cưỡng bức đám người vây xem phải cắt bỏ ảnh chụp và đoạn phim quay vừa rồi. Hắn tức giận thì gương mặt cũng trở nên dữ tợn, khiến cho mọi người vây xem ở bên ngoài cảm thấy hoảng sợ. Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp, không chỉ khiến nỗi sợ hãi của mọi người biến mất, càng làm cho hắn biến thành trò cười thêm một lần nữa.
Tên lão bản cửa hàng đồ cổ một tay cầm chiếc ghế, gương mặt dữ tợn vừa chạy ra được vài bước, trong bụng lại truyền đến cơn quặn đau kịch liệt, ngay sau đó, hắn cảm giác hậu môn của mình lại sảng khoái phún ra một chút phân.
“Phốc phốc…”
Tên lão bản cửa hàng lại ôm bụng lần nữa.
“Ha ha ha ha…”
Vừa rồi những người vây xem bị cỗ khí thế bộc phát trong nháy mắt của tên lão bản cửa hàng đồ cổ làm hoảng sợ, lần thứ hai lại cười vang lên.
“Mẹ nó…” Tên lão bản cửa hàng vẻ mặt đỏ bừng, lão hận không thể lập tức chui xuống đất mà trốn.
Trong ánh mắt oán hận nhìn đoàn người vây xem bên ngoài cửa hàng, tên lão bản bi ai phát hiện, cơn quặn đau truyền từ trong bụng càng lúc càng mãnh liệt hơn, tựa hồ rất nhanh sẽ tái hiện lần thứ ba, thứ tư, thậm chí là ngàn lần phun trào.
Dưới tình huống hiện tại, tên lão bản cửa hàng cũng không còn quản được những cameras và điện thoại di động của đoàn người đang sáng lên, cắn chặt khớp hàm, xoay người co chân chạy nhanh về phía nhà vệ sinh.
Mà hành động này của hắn lại làm dấy lên một trận cười vang.
Vào lúc này tên lão bản cửa hàng đồ cổ đúng là khóc không ra nước mắt.
Ngay khi danh từ “anh chàng ị trong quần” vừa mới sinh ra, Trương Văn Trọng đang đứng tại trạm xe bus công cộng bên kia đường tây Ung Thành, chờ đợi chiếc xe bus số hiệu 137 xuất hiện. Cũng vào lúc này, hai tên nhân viên bán hàng bị hắn bẻ gãy tay đang dẫn sáu gã bảo an cao lớn đuổi tới.
Hai tên nhân viên bán hàng vẫn còn nguyên ký ức mới mẻ về chuyện vừa rồi, bọn chúng vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng, lại nghĩ tới cánh tay đau nhức tới mức chết lặng.
“Là hắn, vừa rồi quấy rối trong cửa hàng, đồng thời bẻ gãy cánh tay chúng tôi chính là hắn!” Hai tên nhân viên bán hàng bởi vì không thể giơ tay, cho nên chỉ dùng phương thức bĩu môi hướng sáu gã bảo an xác nhận Trương Văn Trọng.
“Các ngươi nói cái gì? Tên ŧıểυ tử nhìn qua như phế vật này, lại bẻ gãy được cánh tay của hai ngươi sao? Ta kháo, hai người các ngươi cũng thật quá vô dụng đi thôi? Ngày trước dũng mãnh chém người đã ném đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ làm nhân viên bán hàng trong tiệm đồ cổ quá lâu, nhuệ khí ngày xưa cũng biến mất hết rồi sao?” Sáu gã bảo an nhìn Trương Văn Trọng tay chân gầy gò, không có lấy một chút khí tức nguy hiểm nào, thì không khỏi vô cùng kinh ngạc. Nếu như không phải bọn chúng hoàn toàn tin tưởng hai tên nhân viên này sẽ không dám nói dối, bọn chúng quả thật hoài nghi, hai người này có phải là đang chỉ lung tung để chơi xấu bọn chúng hay không.
“Chính là hắn, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhận sai người.” Hai tên bán hàng trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi ngàn vạn lần không nên coi thường hắn, hắn hình như đã từng luyện qua võ thuật, rất lợi hại. Bằng không hai chúng ta cũng sẽ không thua trong tay hắn.”
“Luyện qua võ thuật? Cáp, những thứ đó có cái rắm gì! Ca ca ta chưa từng luyện võ, thế nhưng quyền sư bị ta đánh ngã cũng đếm không xuể.” Một gã bảo an có vết sẹo khinh thường bĩu môi, sau đó khoác lác bản thân mình từng có bao nhiêu lợi hại, hồn nhiên không đem những lời của hai tên nhân viên bán hàng để vào trong lòng.
“Đúng vậy, hỗn trên đường, ai chẳng biết Đao Ba ca lợi hại? Coi như muốn giết chết ŧıểυ tử này, cũng chỉ như trò chơi mà thôi.” Tên bảo an được xưng là Đao Ba ca, không hề nghi ngờ chính là đầu nhi trong hội, vì thế năm gã bảo an còn lại đều đang ở phía sau vỗ mông ngựa cho hắn.
Đao Ba ca được vỗ mông ngựa rất sảng khoái, hắn nhếch miệng cười, vung tay lên nói: “Đi, chúng ta đem tên ŧıểυ tử này kéo vào trong ngõ cụt đánh một trận, thay lão đại và hai vị huynh đệ trút giận!”
Ngay trong lúc nói chuyện, sáu gã bảo an đã chạy tới bên người Trương Văn Trọng, vây quanh hắn.
Bởi vì nơi này nhiều người, sáu gã bảo an cũng không tiện sử dụng bạo lực, bọn chúng nháy mắt nhau, sau đó thu liễm hung quang toát ra ở trong mắt.