Hai giờ, Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng đang ở trên đường đi tới bệnh viện Ung Thành, Tô Hiểu Hồng đang khẩn cấp đem cảnh tượng nhiệt náo bên trong online trường học giảng thuật cho Trương Văn Trọng nghe.
Cũng không biết là ai, đem đường khóa của Trương Văn Trọng toàn bộ đều quay chụp xuống tới. Thậm chí cả hình ảnh Trần Khải bỏ chạy trối chết, cùng mười mấy lão giáo thụ cúc cung tạ ơn Trương Văn Trọng, Ngô Thủ Chí cam kết mời hắn làm danh dự giáo thụ, toàn bộ tình cảnh cũng đều được quay chụp xuống tới. Bởi vì nguyên đoạn ghi hình dài đến ba giờ, không thể truyền hết lên trên online trường học, vì vậy người đó đành cắt nối chế thành một đoạn phim ngắn rất đặc sắc, sau đó truyền lên internet.
Online trường học nhất thời vì bài post này mà sôi trào lên.
Vô số người trả lời bên dưới bài post, nɠɵạı trừ phát biểu kinh ngạc và cảm khái, đều không nɠɵạı lệ tỏ ý muốn xem đoạn ghi hình hoàn chỉnh. Chẳng hạn như bên dưới có bài ghi: “Cầu chủng tử lâu chủ hiểu được.” Đủ loại lời nói nối liền không dứt.
Bởi vì đoạn phim ngắn kia tuy rằng đặc sắc, thế nhưng không được hoàn chỉnh.
Thật giống như loại tuyên truyền những đoạn ngắn cắt khúc của những bộ siêu phẩm điện ảnh, lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người cực lớn. Hơn nữa rất nhiều người nghe qua buổi giảng bài của Trương Văn Trọng, đều liên tiếp trả lời bài post, kể ra nỗi khiếp sợ trong lòng mình. Những người chưa được nghe qua buổi giảng của Trương Văn Trọng, đều khẩn cấp muốn biết, vị giáo y Trương Văn Trọng được Ngô Thủ Chí mời làm danh dự giáo thụ, đến tột cùng đã giảng bài hay đến như thế nào.
Rốt cục người truyền lên đoạn phim ngắn được chế tác, đã lần nữa đem toàn bộ đoạn ghi hình buổi giảng bài của Trương Văn Trọng truyền lên online trường học. Đồng thời hắn còn nghĩ đưa đoạn ghi hình lên nhiều trang web bên ngoài, đồng loạt kết nối tới trang web của trường đại học Ung Thành.
Làm kẻ khác kinh ngạc chính là, sau đó online trường học vốn đang vô cùng náo nhiệt, không ngờ lại trong nháy mắt yên tĩnh xuống tới. Thẳng đến ba giờ sau, mới lần thứ hai náo nhiệt lên, nguyên lai trong ba giờ trước đó, mọi người đều chỉ chăm chú xem đoạn ghi hình buổi giảng bài của Trương Văn Trọng.
Vô luận là Trung y hệ hay những học sinh của những hệ khác, đều bị buổi giảng của Trương Văn Trọng mê hoặc thật sâu. Trong thời gian ba giờ, bọn họ đều ngây ra ngồi trước máy vi tính, đều quên hết chuyện mình đang làm. Vì vậy trong suốt ba giờ trên online trường học liền quạnh quẽ, nhưng sau đó lập tức liền nổ tung oa.
“Tôi xem đoạn ghi hình, làm nồi cơm của tôi biến thành cháo rồi.”
“Tôi xem đoạn ghi hình quá say mê, quên mất tắt ấm nước, suýt chút dẫn phát hỏa hoạn.”
“Bởi vì xem đoạn ghi hình, quên mất buổi hẹn với bạn gái, nàng hiện tại đang đòi chia tay.”
Đủ loại hoàn cảnh bi kịch xảy ra ùn ùn, toàn bộ đều chỉ biểu đạt sự chấn động cùng sùng bái với đoạn ghi hình kia, liên hợp chiếm mất hai mươi trang bài post của online trường đại học.
Không hề nghi ngờ, sự tình tiến triển theo phương hướng mà Trương Văn Trọng cũng không nguyện ý nhìn thấy.
Hắn lại thêm một lần nổi danh trong online trường học, thậm chí còn có rất nhiều học sinh bên ngoài nghe nói tới việc này, liền online vào diễn đàn đại học Ung Thành, sau khi tận mắt nhìn thấy đoạn ghi hình giảng bài, bọn họ cũng trở thành người hâm mộ của Trương Văn Trọng.
Bên dưới đoạn ghi hình về Trương Văn Trọng, nhìn thấy bài post nổi bật trên internet, còn có người hiểu chuyện, đặt cho Trương Văn Trọng thêm một xưng hào: “Lão sư oai phong nhất lịch sử”.
Sau khi nghe xong Tô Hiểu Hồng giảng thuật, Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ, thầm than: “Không nghĩ tới, tốc độ truyền bá của internet dĩ nhiên lại nhanh tới như vậy, hoàn hảo ta đã chuẩn bị trước.”
“Ai, được rồi, Trương lão sư, em có một vấn đề muốn hỏi thầy.” Tô Hiểu Hồng vẻ mặt hoài nghi hỏi: “Vì sao lần nào trong đoạn ghi hình về thầy, gương mặt của thầy đều rất mơ hồ, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ? Gương mặt của những người khác, đều nhìn thấy rất rõ ràng, cũng chỉ có gương mặt của thầy, thật sự không sao nhìn rõ được.”
“Ai biết được? Có thể người quay phim kia cảm thấy tôi không tuấn tú, cho nên làm xử lý hậu kỳ đặc thù gì đó chăng?” Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không nói cho Tô Hiểu Hồng, đây là do hắn thi triển đa͙σ pháp. Cho nên hắn đem vấn đề này, đổ lên người đã quay phim.
Tô Hiểu Hồng cũng không nghi ngờ hắn, tức giận nói: “Em đoán cũng là như vậy! Tên kia thật đúng là ghê tởm! Hừ, nếu để cho em biết người quay phim là ai, em nhất định phải tìm hắn hảo hảo lý luận một phen!” Nàng cũng không hề biết, người quay phim hiện tại cũng đang buồn bực. Thế nào không thể quay rõ được gương mặt của Trương Văn Trọng? Bởi vì chuyện này, hắn cũng bị những người bạn trên mạng mắng không ít.
Tức giận mắng người quay phim vài câu, Tô Hiểu Hồng lúc này mới hiếu kỳ hỏi: “Ai, Trương lão sư, ngày hôm nay chúng ta tới bệnh viện Ung Thành làm gì?”
Trương Văn Trọng dẫn Tô Hiểu Hồng đi nhanh vào bệnh viện Ung Thành, hồi đáp: “Tôi có một bệnh nhân ở nơi này, hôm nay tôi mang cô đến muốn cô làm trợ thủ cho tôi, chữa bệnh cho hắn.”
Làm trợ thủ cho Trương Văn Trọng, đối với Tô Hiểu Hồng mà nói, là chuyện cầu còn không được. Vào lần trước, nàng đảm nhiệm trợ thủ cho Trương Văn Trọng đến trị liệu cho Vưu Thiên Hải, đã tận mắt chứng kiến y thuật thần kỳ của hắn, vì thế nàng luôn tràn ngập chờ mong: “Trương lão sư, ngày hôm nay chúng ta đến trị liệu cho người bệnh, là bệnh gì vậy?”
“Ung thư não thời kỳ cuối.” Trương Văn Trọng đáp.
“Ung thư…ung thư não thời kỳ cuối?” Tô Hiểu Hồng kinh ngạc há to miệng: “Bệnh này còn chữa được sao?”
Trương Văn Trọng cười đáp: “Dĩ nhiên là trị được, bằng không tôi tới nơi này làm gì?”
Ngay khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đang nói chuyện, Nhạc Tử Mẫn đi nhanh tới đón, nhìn thấy Trương Văn Trọng, lập tức nở nụ cười hô: “Trương giáo thụ đã tới.”
Trương Văn Trọng cười khổ nói: “Nhạc lão, ông đang trêu đùa tôi phải không? Cái gì là giáo thụ hay không giáo thụ chứ, đừng xưng hô tôi như vậy. Ông cứ gọi Trương tiên sinh như trước, nếu không gọi ŧıểυ Trương cũng được, chí ít có thể nghe thân thiết hơn một chút.”
“Tốt lắm, tôi gọi anh là ŧıểυ Trương.” Nhạc Tử Mẫn vừa cười vừa nói, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tô Hiểu Hồng đứng phía sau Trương Văn Trọng, có chút kinh ngạc nói: “ŧıểυ muội, sao cháu cũng tới?”
Tô Hiểu Hồng có chút kiêu ngạo nói: “Trương lão sư cho cháu làm trợ thủ của thầy, cho nên cháu cũng tới.”
“ŧıểυ Trương cho cháu làm trợ thủ của hắn?” Nhạc Tử Mẫn nhìn Tô Hiểu Hồng, lại nhìn Trương Văn Trọng, có chút không tin.
Trương Văn Trọng nói: “Ân, ŧıểυ muội đúng là do tôi mời tới làm trợ thủ. Thế nào, Nhạc lão, ông cũng biết ŧıểυ muội?”
“Đương nhiên là nhận thức, đứa con gái này vừa mới ra đời thì tôi đã nhận thức nó.” Nhạc Tử Mẫn nở nụ cười, chỉ vào Tô Hiểu Hồng nói: “Nó là cháu nɠɵạı của tôi.”
“Ác?” Trương Văn Trọng nhìn Tô Hiểu Hồng, lại nhìn Nhạc Tử Mẫn, nở nụ cười nói: “Khó trách tôi ngay lần đầu tiên nhìn thấy ŧıểυ muội, liền cảm giác cô ấy nhìn qua có chút quen mắt. Nguyên lai cô ấy là cháu gái của ông. Thảo nào ŧıểυ muội còn nhỏ tuổi, lại có tạo nghệ thật sâu trong y đa͙σ, nguyên lai trong gia đình đều là học giả a. Xem ra y thuật Nhạc gia, coi như là có người truyền thừa.”
“Nha đầu ŧıểυ muội này, đích thật là thiên tư thông tuệ.” Nhìn Tô Hiểu Hồng, trong ánh mắt Nhạc Tử Mẫn tràn đầy vẻ hiền lành: “Cũng không biết nó có phúc hay không, được bái ŧıểυ Trương anh làm sư phụ?”
“Tùy duyên thôi.” Trương Văn Trọng cũng không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, chỉ nói ba chữ này.
Nhạc Tử Mẫn cũng không dây dưa ở chuyện này, hắn cười ha hả xoay người, đi nhanh ở phía trước, dẫn đường cho Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi về hướng phòng bệnh của Tôn Nguy.
Trương Văn Trọng thấy thế nói: “Nhạc lão, ông cứ làm việc của ông, phòng bệnh của Tôn Nguy tôi biết ở đâu.”
Nhạc Tử Mẫn quay đầu, bất đắc dĩ cười cười, nói: “Nếu như không có tôi dẫn hai người, chỉ sợ ngay cả phòng bệnh của Tôn Nguy cũng đừng mong tới gần, đừng nói tới việc muốn vào trong.”
Trương Văn Trọng còn chưa trả lời, Tô Hiểu Hồng lại kiềm chế không được sự tò mò trong lòng, dò hỏi: “Vì sao? Lẽ nào địa vị của Tôn Nguy này rất lớn?”
“Ân, rất lớn.” Nhạc Tử Mẫn gật đầu nói.
“Lớn tới bao nhiêu?” Tô Hiểu Hồng hoàn toàn bị hấp dẫn, vội vã dò hỏi.
Nhạc Tử Mẫn lắc đầu, cũng không trả lời nàng.
Dưới sự dẫn dắt của Nhạc Tử Mẫn, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng rất nhanh đi tới dãy phòng bệnh cao cấp, đi thang máy lên tới tầng cao nhất. Trước đó, phòng bệnh của Tôn Nguy cũng không phải ở tầng này, xem ra trong hai ngày nay, đã xảy ra chuyện gì đó.
Đi ra thang máy, Nhạc Tử Mẫn dẫn Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi về phòng bệnh ngay cuối hành lang. Còn chưa đi tới, ba người đã bị hai nam tử mặc tây trang màu đen ngăn cản lại.
Hai nam tử mặc tây trang màu đen, cũng không phải là hạng người hời hợt, cơ thể bọn họ rắn chắc cường tráng, trong ánh mắt toát ra tinh mang, hiển nhiên đều là cao thủ tinh thông nɠɵạı gia quyền.
Trương Văn Trọng chỉ liếc mắt liền nhìn ra tu vi của hai người kia, không khỏi thầm nghĩ: “Một người địa cấp trung kỳ, một người địa cấp hậu kỳ. Có hai địa cấp cao thủ làm bảo tiêu, xem ra Tôn Nguy này đích thật có lai lịch không nhỏ.”
Nhạc Tử Mẫn chỉ vào Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng giới thiệu: “Vị này chính là Trương Văn Trọng Trương bác sĩ, là tới chữa bệnh cho Tôn tiên sinh. Vị này chính là cháu nɠɵạı của tôi, đồng thời cũng là trợ thủ của bác sĩ Trương.”
Trước khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi đến, Tôn Nguy từng dặn dò với hai người về việc này. Cho nên bọn họ cũng không làm khó ba người, chỉ dùng ánh mắt nhạy cảm quét qua trên người cả ba một lần, sau đó tránh đường, trầm giọng nói: “Mời vào.”
Nhạc Tử Mẫn dẫn đầu đi lướt qua hai người bảo tiêu, đi hướng phòng bệnh Tôn Nguy. Trương Văn Trọng đi sát theo sau, nhưng khi hắn đi ngang qua hai người bảo tiêu, bảo tiêu bên trái nhìn thấy Tam Túc Ô đậu trên đầu vai Trương Văn Trọng, vùng lông mày chợt nhướng lên, vẻ mặt tức giận hừ nói: “Quạ đen? Thật là điềm xấu!” Hắn đột nhiên thò tay, đã nghĩ muốn chụp Tam Túc Ô trên đầu vai Trương Văn Trọng bắt xuống…