Tuy rằng đã gần tới mùa thu, thế nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất oi bức như trước.
Phòng y tế chiều nay có chút quạnh quẽ, cũng không có bệnh nhân ra vào. Trương Văn Trọng ngồi bên bàn khám bệnh, đang cầm một quyển Phàm Lục Hống Hồ cùng Tạp chí Miễn Dịch Học mượn từ thư viện kỳ mới nhất lật xem. Bản tập san y học này tuy rằng là tinh anh của giới y học, thế nhưng cũng không làm khó được hắn, từ trong những tập san y học nổi danh quốc tế, hắn có thể lý giải được tiến trình của y học hiện đại. Tuy rằng y thuật của hắn đã đủ làm cho thế nhân sợ hãi than thở, thế nhưng hắn vẫn siêng năng học tập thêm kiến thức, có một câu ngạn ngữ rất hay: Học không có điểm dừng.
Trên bàn làm việc ngay trước mặt hắn, được đặt một chén trà cực phẩm Mao Tiêm hương khí lan khắp bốn phía. Đây là do Tô Hiểu Hồng nhìn thấy hắn thích uống trà, nên cố ý lấy từ trong nhà đến hiếu kính cho hắn. Đối với ý tốt của Tô Hiểu Hồng, hắn tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
Mười lăm phút sau, Trương Văn Trọng buông xuống tạp chí Miễn Dịch Học trong tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn lại hồi tưởng chuyện xảy ra vào buổi trưa.
Kẻ trộm có ý đồ xông vào nhà của hắn, đến tột cùng có phải cao thủ nội gia quyền hắn đã gặp phải tại hoa cỏ quỷ thị hay không? Nếu như phải, mục đích của hắn lại là gì? Chỉ là vì chậu An Hồn hoa bị hắn nhận thức thành Bách Thần hoa hay sao? Hay là còn có mục đích gì khác?
Ngay khi Trương Văn Trọng còn đang nghi hoặc suy đoán, một trận tiếng xe máy vang rầm rĩ ngay bên ngoài phòng y tế, sau đó là thanh âm tiếng xe dừng lại. Không đợi Trương Văn Trọng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, một trận tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong hành lang phòng y tế, vài giây sau, Đàm Thanh trong một thân cảnh phục liền xuất hiện ngay trước mặt Trương Văn Trọng.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng, Đàm Thanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói: “Trương ca, anh quả nhiên đang ở đây, thật tốt quá!”
“ŧıểυ Đàm, làm sao vậy? Tìm tôi có việc gấp gì sao?” Trương Văn Trọng hỏi.
Lúc này các bác sĩ hộ sĩ bên trong phòng y tế cũng đều ló đầu ra khỏi phòng, hiếu kỳ nhìn xung quanh. Ngày tháng trong phòng y tế quả thực trôi qua quá mức bình thản, bình thản đến mức muốn bắt được chim ngoài cửa. Cho nên khi hơi có gió thổi cỏ lay, sẽ đưa tới những nhân sĩ bát quái buồn chán để ý tới.
Vốn đang nhìn thấy một cảnh sát vội vàng chạy tới tìm Trương Văn Trọng, nhưng bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng y tế đều nhịn không được khe khẽ nói nhỏ, đều đang thảo luận Trương Văn Trọng đến tột cùng đã làm ra chuyện gì trái pháp luật, nên mới chọc cho cảnh sát tìm tới cửa. Sau đó bọn hắn nghe được hai người nói chuyện, mới vừa biết, nguyên lai hai người có quen biết.
“Không có ý nghĩa, tôi còn cho rằng, có thể nhìn thấy cảnh tượng cảnh sát cùng tội phạm đấu nhau, nguyên lai là người quen.” Lắc đầu, những nhân sĩ bát quái buồn chán đều rút đầu trở vào phòng mình, người nói chuyện phiếm thì tiếp tục nói chuyện phiếm, người ngủ gục thì tiếp tục ngủ, đều tự bận rộn làm chuyện riêng của mình.
Đàm Thanh cũng không vội vã nói ra ý đồ đến, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Hiểu Hồng đang ngồi đối diện với Trương Văn Trọng.
“Nữ cảnh quan, mời cô ngồi.” Tô Hiểu Hồng vốn được Trương Văn Trọng xem ra là người có trái tim linh lung, nàng làm sao không biết được ý tứ của Đàm Thanh? Lúc này liền đứng lên, cười dài nhường ghế của mình cho Đàm Thanh, sau đó lại nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trương lão sư, em đi ra ngoài một chút, hai người chậm rãi trò chuyện.” Trong lúc đi ra, nàng còn thuận tay đóng lại cửa phòng.
Thẳng đến lúc này, Đàm Thanh mới mở miệng, đè thấp thanh âm hỏi: “Trương ca, anh còn nhớ chuyện tôi mới nói với anh lúc buổi trưa không?”
“Là ba vụ án giết người sao?” Trương Văn Trọng hỏi.
“Hiện tại đã là bốn vụ án.” Đàm Thanh cười khổ nói, cũng không khách khí đối với Trương Văn Trọng, đưa tay cầm lấy chén trà của hắn, một ngụm liền uống cạn. Xem được ra, hôm nay có lẽ nàng vô cùng bận rộn, phỏng chừng cho đến bây giờ còn chưa kịp dùng cơm trưa.
Trương Văn Trọng không giải thích được nói: “Thế nhưng tra vụ án giết người dù cô có tìm tới tôi, tôi cũng không giúp được gì. Tôi chỉ là một bác sĩ, cũng không phải trinh thám hình cảnh, vụ tra án, chính do những nhân sĩ chuyên nghiệp như các vị đi làm thôi.”
Đàm Thanh giải thích: “Tôi muốn nhờ Trương ca giúp đỡ đi xem thi thể của người bị hại.”
Trương Văn Trọng vẫn như cũ có chút hoang mang: “Các vị không phải đã có pháp y sao? Thế nào còn phải đi mời nɠɵạı viện?”
“Pháp y đã kiểm nghiệm qua thi thể.” Đàm Thanh nói.
“Theo pháp y nói, thời gian tử vong của bốn người bị hại đều nằm cùng một đoạn thời gian y hệt nhau. Hơn nữa nguyên nhân tử vong của bọn họ đều do bị đột phát tắt nghẽn cơ tim mà chết. Thế nhưng tại ba hiện trường vụ án, chúng tôi đều phát hiện đều bị người lục soát qua. Còn một người là vì được phát hiện thi thể ở trong sông, cho nên tạm thời còn chưa tìm được hiện trường phát sinh vụ án. Hiển nhiên, bốn người chết cũng không bình thường, thế nhưng trên thi thể của bọn họ, cũng tìm không được một chút nɠɵạı thương, cũng không có dấu hiệu bị trúng độc. Vô luận pháp y kiểm tra như thế nào, người chết đều chỉ một nguyên nhân, do đột phát cơ tim tắt nghẽn mà chết.”
Đàm Thanh kể lại cho Trương Văn Trọng nghe bốn vụ án giết người đang làm đại đội hình cảnh của Ung Thành sứt đầu mẻ trán.
“Các vị hoài nghi, bốn người thụ hại đều bị người giết chết?” Trương Văn Trọng hỏi.
Đàm Thanh gật đầu hồi đáp: “Không sai. Chuẩn xác mà nói, chúng tôi hoài nghi bốn người thụ hại đều bị một hung thủ giết chết! Nhưng làm chúng tôi cảm thấy nghi hoặc chính là, nếu như bốn vụ án giết người ở bốn nơi khác nhau đều do một người làm ra, như vậy hắn làm sao có thể trong cùng một thời gian giết chết được bốn nạn nhân ở bốn nơi khác nhau? Phải biết rằng, bốn nạn nhân ở cách nhau rất xa, hai người có cự ly gần nhau nhất nếu ở tình huống không bị kẹt xe tăng nhanh tốc độ lớn nhất cũng cần hai mươi phút mới đến được. Mà hai người ở xa nhất còn phải cần tới thời gian một giờ.”
Đàm Thanh dừng lại một chút, lại dùng một loại ánh mắt dị dạng nhìn Trương Văn Trọng, nói: “Mặt khác, bốn người bị hại tuy rằng thân phận, tuổi tác và giới tính khác nhau, thế nhưng lại có một điểm giống nhau: Đó chính là bọn họ đều từng đi qua hoa cỏ quỷ thị!”
“Ác?” Vùng lông mày của Trương Văn Trọng hơi nhíu lại, câu nói của Đàm Thanh thật đã câu dẫn ra sự hứng thú của hắn. Trong đầu hắn không khỏi hiện ra nhân ảnh của tên cao thủ nội gia quyền đã từng nhìn thấy qua tại hoa cỏ quỷ thị đêm hôm đó.
Vụ án giết bốn mạng người, có thể có liên quan gì tới hắn hay không?
Trương Văn Trọng đứng dậy, nói: “Đi thôi, mang tôi đến nhìn xem.” Cùng Đàm Thanh đi ra khỏi phòng, hắn không quên dặn dò Tô Hiểu Hồng vài câu, sau đó mới đi ra khỏi phòng y tế leo lên sau xe moto của Đàm Thanh.
Bên trong phòng y tế, những bác sĩ hộ sĩ buồn chán nhàn nhã lúc này đều thò đầu ra, nhìn Trương Văn Trọng ngồi sau lưng Đàm Thanh tuyệt trần đi, không khỏi tấm tắc tán thán:
“Thật không hổ là người được phong làʍ t̠ìиɦ Thánh trong diễn đàn trường đại học chúng ta, mấy ngày hôm trước có một thiên kim nhà giàu lái BMWs đến đón, hiện tại lại đổi thành nữ cảnh hoa tư thế hiên ngang oai hùng.”
“Nếu tôi có được phần bản lĩnh tán gái như vậy thì tốt rồi, chậc chậc…”
“Ngày khác nhất định phải nói hắn truyền thụ cho mấy chiêu sát thủ mới được!”
Ngồi sau lưng Đàm Thanh, Trương Văn Trọng đột nhiên hỏi một câu: “Cô không phải hoài nghi tôi là hung thủ đó chứ?”
“Hoài nghi cũng từng có.” Đàm Thanh thật ra cũng thẳng thắn: “Thế nhưng tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của Vưu gia gia, hắn cho rằng anh là một người tốt, cho nên tôi tin tưởng bốn vụ án giết người không quan hệ tới anh.”
Trương Văn Trọng cười khẽ, cũng im lặng không nói gì.
Khi Trương Văn Trọng đi theo Đàm Thanh tiến đến phòng khám nghiệm tử thi, đội trưởng đội hình cảnh Lý Triêu Dương đã sớm chờ bọn họ bên ngoài phòng khám nghiệm tử thi.
“Trương tiên sinh, lần này lại làm phiền anh nữa.” Bởi vì có kinh lịch của lần trước, cho nên Lý Triêu Dương cũng không xa lạ đối với Trương Văn Trọng, thậm chí còn nhếch miệng cười cười. Dáng tươi cười này làm những đội viên hình cảnh xung quanh rất là khiếp sợ. Bởi vì bọn họ đi theo Lý Triêu Dương nhiều năm như vậy, thế nhưng rất ít có cơ hội nhìn thấy dáng tươi cười trên mặt hắn.
Sau khi bắt tay với Lý Triêu Dương, hàn huyên hai câu, Trương Văn Trọng hỏi: “Thi thể người bị hại ở đâu?”
“Ngay trong phòng khám nghiệm tử thi, mời đi theo tôi.” Lý Triêu Dương xoay người, dẫn Trương Văn Trọng và Đàm Thanh đi vào bên trong phòng.
Vừa đi vào trong phòng khám nghiệm tử thi, nhất thời có một mùi thuốc sát trùng đập vào mặt mà đến, làm cho người ta choáng váng, không mở được mắt.
Thi thể bốn người bị hại trần truồng nằm trên giường đặt ngay giữa phòng.
Trương Văn Trọng đeo bao tay tiệt trùng, đi tới bên cạnh bốn cỗ thi thể, đầu tiên đi vòng quanh một vòng, sau đó đặt tay lên ngay vị trí trái tim, dùng thủ pháp đặc thù chạm đến vài lần.
Đàm Thanh và Lý Triêu Dương nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy được sự nghi hoặc. Bọn họ hiển nhiên cũng không rõ Trương Văn Trọng làm như vậy đến tột cùng là có ý tứ gì.
Trương Văn Trọng đi vòng quanh bốn cỗ thi thể, sờ lại sờ, mười lăm phút sau, hắn tháo xuống bao tay tiệt trùng.
“Trương ca, thế nào, có phát hiện gì không?” Trong lòng Đàm Thanh tràn đầy sự thấp thỏm dò hỏi.
Trương Văn Trọng nói: “Thời gian tử vong của bốn nạn nhân cũng không phải trong một thời gian đồng nhất. Cô gái này bị chết sớm nhất, là khoảng mười giờ tối hôm qua. Mà người đàn ông trung niên mập mạp này chết trễ nhất, là ở chín giờ sáng hôm nay.”
Ở bên trong phòng khám nghiệm tử thi, nɠɵạı trừ Đàm Thanh và Lý Triêu Dương ra, còn có hai gã pháp y. Vì thế nghe được Trương Văn Trọng nói, trong đó có một pháp y cau mày nói: “Điều này không có khả năng, căn cứ chúng tôi khám nghiệm tử thi, bốn thi thể này vô luận là thi ban( vết đốm đỏ trên da xác chết) thi cương( xác chết bị cứng) hay giác mạc, môi và con ngươi đều cùng một tình huống nhất trí. Thời gian tử vong của bọn họ đều từ tám giờ đến chín giờ sáng ngày hôm nay. Không có khả năng có khoảng cách khác nhau xa như vậy!”
Đàm Thanh và Lý Triêu Dương cũng không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn Trương Văn Trọng đợi hắn giải thích.
Trương Văn Trọng quả nhiên không làm cho bọn họ thất vọng, trầm giọng hồi đáp: “Lý do kỳ thực rất đơn giản, bốn người này cũng không phải chết do đột phát cơ tim tắt nghẽn, mà là chết vào một loại nội kình âm nhu! Loại nội công âm nhu này, trực tiếp làm hư hao trái tim, đồng thời còn ngụy trang ra bệnh trạng giống như cơ tim tắt nghẽn, làm cho mọi người nghĩ lầm bọn họ bởi vì đột phát cơ tim tắt nghẽn mà chết! Mà thi ban cùng thi cương, giác mạc cùng con ngươi của bọn họ, sở dĩ không hợp với thời gian tử vong, cũng đều do loại nội kình âm nhu kia gây ra!”
“Nội kình âm nhu?” Trong phòng khám nghiệm tử thi, mọi người đều ngạc nhiên sửng sốt.
Đàm Thanh xuất thân từ Đàm gia, tập luyện chính là Đàm thối, nàng tự nhiên là biết trên thế giới này đích thật có tồn tại rất nhiều cao thủ võ thuật. Lý Triêu Dương tuy rằng cũng không phải võ học thế gia, thế nhưng thời gian trong học viện cảnh sát, cũng từng lạy danh sư học qua được mấy chiêu. Đồng thời bởi vì Đàm Thanh, hắn cũng từng kiến thức qua bản lĩnh của cha Đàm Thanh, cho nên hai người đều tin tưởng lời của Trương Văn Trọng nói.
So sánh với Đàm Thanh và Lý Triêu Dương, hai vị pháp y trong phòng khám nghiệm tử thi lại chỉ xem lời Trương Văn Trọng nói là chuyện đáng chê cười.
“Anh cho rằng đây đang quay phim võ hiệp sao? Nội kình âm nhu? Không phải bốn nạn nhân đều là bị Đông Phương Bất Bại giết chết?” Trong đó một pháp y chẳng đáng bĩu môi, vừa cười vừa nói.
Trương Văn Trọng cũng không tức giận, chỉ nhìn Đàm Thanh và Lý Triêu Dương.
“Anh có bao nhiêu nắm chắc?” Sau một lát trầm ngâm, Đàm Thanh hỏi.
“Mười phần nắm chắc.” Trương Văn Trọng hồi đáp.
Lúc này cả hai người pháp y đều kinh ngạc há to miệng, nghe khẩu khí Đàm Thanh nói, thế nào còn có ý tứ như đã tin tưởng người thanh niên xa lạ này?
Ngay lúc này, Lý Triêu Dương nhìn hai người pháp y nói: “Hôm nay hai vị đã khổ cực nhiều, hai người ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi, chúng tôi muốn dùng chỗ này bàn một chút công việc.”
Hai pháp y càng thêm kinh ngạc.
Không phải người nổi danh nghiêm cẩn như Lý Triêu Dương cũng đi tin người thanh niên xa lạ này chứ? Lẽ nào trên thế giới này thật sự có nội kình âm nhu tồn tại?
Đây cũng thật là quá đáng đi thôi?
Hai pháp y vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc đi ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi.
Đợi hai người pháp y rời khỏi, Đàm Thanh lập tức dò hỏi: “Trương ca, anh có thể nhận ra được đây là nội kình âm nhu, là công phu của môn phái nào không?”
Trương Văn Trọng lắc đầu, nói: “Điều này thì không thể nói chính xác được. Theo tôi được biết, chí ít có bảy tám loại võ công sản sinh ra nội kình âm nhu có thể đạt được loại hiệu quả như vậy.”
Trên mặt Đàm Thanh lập tức toát ra biểu tình thất vọng.
“Nhưng tôi cũng có một đối tượng để hoài nghi!” Trương Văn Trọng đột nhiên nói tiếp.
“Ác? Thật vậy chăng?” Lúc này không chỉ trên mặt Đàm Thanh tràn ngập vẻ kinh ngạc, dù ngay cả Lý Triêu Dương vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn cũng nhướng đôi mày kiếm, lộ ra một tia kinh ngạc.
“ŧıểυ Đàm, không biết cô còn nhớ rõ hay không, buổi tối hôm chúng ta đi hoa cỏ quỷ thị, đã từng gặp phải một người rất cổ quái, ánh mắt vẫn một mực nhìn mãi chậu Bách Thần hoa trên tay tôi.” Vì mọi người đều cho rằng chậu hoa mà Trương Văn Trọng mua được là Bách Thần hoa nên hắn cũng không muốn vạch trần.
Đàm Thanh lắc đầu, lúc đó nàng căn bản không hề chú ý qua người này, hiện tại đương nhiên là hoàn toàn không có ấn tượng.
Trương Văn Trọng nói: “Lúc đó cử động của người này làm tôi sinh nghi, cho nên tôi đã chú ý hành tung của hắn. Mà tôi phát hiện ánh mắt của hắn nɠɵạı trừ tập trung chậu Bách Thần hoa trên tay tôi, còn từng lưu luyến trên mấy chậu dược liệu của bốn nạn nhân đã mua. Cho nên tôi hoài nghi, cái chết của bốn người này, chỉ sợ có liên quan tới hắn!”
“Anh còn nhớ được gương mặt của người kia không?” Lý Triêu Dương vội vã hỏi.
“Nhớ kỹ!” Trương Văn Trọng hồi đáp.
Lý Triêu Dương lập tức phân phó: “Đàm Thanh, nhanh đưa Trương tiên sinh đi làm hình vẽ.”
Trương Văn Trọng nói: “Không cần phiền phức như vậy, cho tôi giấy bút, tôi có thể vẽ ra hình của hắn.”