“Uy, Trương ca? Sao anh đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho tôi vậy?” Đầu kia điện thoại rất nhanh truyền đến thanh âm sang sảng của Đàm Thanh.
Trương Văn Trọng nói: “ŧıểυ Đàm, hiện tại cô rảnh rỗi không? Tôi có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ.”
Đàm Thanh vừa cười vừa nói: “Lúc này tôi vừa tan tầm, đang chuẩn bị đi ăn cơm chiều. Ai, nếu không như vậy đi, tôi mời ăn cơm chiều, rốt cục xem như cảm ơn ngày hôm qua anh đã giúp đỡ. Trong lúc ăn, anh lại nói cho tôi biết, cần tôi giúp anh làm gì.”
“Cũng tốt.” Trương Văn Trọng nói: “Chuyện này thật đúng là phải làm phiền cô mới có thể giải quyết được.”
Đàm Thanh lập tức nói: “Anh đang ở đâu? Tôi qua đón anh.”
Trương Văn Trọng đáp: “ŧıểυ khu Hoa Hàng cô biết không? Tôi đang đứng ngay trước cửa ŧıểυ khu chờ cô.”
Đàm Thanh nói: “Tôi biết, anh chờ chút, tôi sẽ đến ngay lập tức.”
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng cất bước đi tới trước cửa ŧıểυ khu Hoa Hàng, chờ đợi khoảng chừng mười lăm phút, Đàm Thanh đã lái chiếc xe moto màu đen, dừng ngay trước người Trương Văn Trọng.
Vóc người Đàm Thanh cao gầy, đùi đẹp thon dài, lại mặc trang phục quần sooc, vốn đã thể hiện đầy sức sống nóng rực, lúc này lái chiếc moto, càng hiện ra tư thế oai hùng hiên ngang của nàng. Nhất là làn da màu lúa mạch tràn trề sức sống, hoàn mỹ phối hợp cùng chiếc moto, đưa tới một mảnh ánh mắt kinh diễm của những người xung quanh.
“Trương ca, để anh đợi lâu, lên xe đi.” Đàm Thanh đưa một chiếc nón bảo hộ cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng đội nón, leo lên phía sau xe moto. Vừa mới ngồi ổn, Đàm Thanh lại nghiêng đầu qua hỏi: “Trương ca, anh muốn ăn món gì?”
Trương Văn Trọng đáp: “Tùy tiện, ăn chút đồ giản đơn là được.”
Đàm Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng nửa đùa nửa thật nói: “Có những lời này của Trương ca là được, tôi còn sợ anh đòi tôi mời đi ăn nhà hàng. Tiền lương tháng này của tôi đều nhanh xài hết, nếu như anh thật sự muốn tôi mời một bữa thịnh soạn, mấy ngày kế tiếp chỉ sợ tôi phải dựa vào mì ăn liền để sống qua ngày thôi.”
Suy nghĩ một chút, Đàm Thanh lại hỏi: “Ai, Trương ca, anh ăn mì sợi không? Nếu không chúng ta đi ăn mì sợi đi? Tôi biết có một quán mì sợi, vị đa͙σ rất chính tông, mặt bằng cũng rất sạch sẽ!”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu nói.
“Vậy anh ngồi cho vững, chúng ta xuất phát nhé!” Đàm Thanh dứt lời, lập tức khởi động chiếc xe moto, đột ngột phóng ra ngoài. Nàng lái xe tốc độ rất nhanh, kỹ xảo phi thường điêu luyện. Nhưng phỏng chừng Trương Văn Trọng vì quá bất ngờ, nên đề phòng bị rơi xuống đường, hai tay của hắn vô tình ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Đàm Thanh.
Cử động thình lình của Trương Văn Trọng hiển nhiên làm Đàm Thanh không hề ngờ tới, cảm giác được sự nóng hổi từ hai tay Trương Văn Trọng truyền tới, gương mặt Đàm Thanh tức thì đỏ lên, nàng cũng xấu hổ không biết nói gì, chỉ đành vội vàng giảm bớt tốc độ. Hoàn hảo, Trương Văn Trọng thấy nàng đã giảm tốc độ, liền buông hai tay ra khỏi eo nàng, điều này làm cho nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bằng không thật đúng là nàng không biết nên làm gì mới tốt. Đồng thời bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, nên nàng cũng không dám tiếp tục gia tăng tốc độ, mà chậm rãi lái xe chạy về hướng tiệm mì.
Tuy rằng Trương Văn Trọng trong chuyện nam nữ là một đầu gỗ, thế nhưng hắn cũng biết cử động vừa rồi của mình, đích thật là có chút không quá thích hợp. Cho nên sau khi buông tay khỏi eo của Đàm Thanh, hắn lại xấu hổ cười cười, giải thích: “Xin lỗi, tôi thật không ngờ cô lái xe lại nhanh như vậy, cho nên mới…”
Trương Văn Trọng lúc này đã kịp phản ứng, chuyện vừa phát sinh đích thực là không thích hợp nhắc lại, vì vậy hắn thẳng thắn bảo trì trầm mặc, miễn cho đôi bên phải xấu hổ thêm lần nữa.
Bởi vì trầm mặc, bầu không khí giữa hai người nhiều ít có chút trở nên cổ quái. Hoàn hảo, tiệm mì sợi Đàm Thanh nói cách nơi này cũng không xa lắm, rất nhanh đã tới nơi.
Ngồi trong tiệm mì sợi náo nhiệt, gọi hai chén mì sợi thịt bò, bầu không khí giữa Trương Văn Trọng và Đàm Thanh vẫn hơi cổ quái như trước. Mì sợi vốn rất ngon, nhưng bởi vì bầu không khí cổ quái giữa hai người làm Đàm Thanh nghĩ nó có vẻ nhạt như nước ốc.
Đàm Thanh quyết định muốn phá vỡ bầu không khí cổ quái này, vì vậy nàng hỏi: “Ai, Trương ca, không phải anh mới vừa nói, có chuyện gì muốn nhờ tôi hỗ trợ sao? Rốt cục là chuyện gì thế?”
Trương Văn Trọng buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn ông chủ tiệm mì mượn giấy bút, tỉ mỉ phác họa. Vài phút sau, chân dung của năm tên lưu manh liền xuất hiện trên trang giấy. Tuy rằng mỗi người đều dùng rất ít nét bút, thế nhưng hình vẽ lại giống thật như đúc, làm cho người ta vừa nhìn liền nhìn ra đó là năm tên lưu manh đến lừa bịp tống tiền Uông bá mà không có kết quả lần trước.
Trương Văn Trọng đưa trang giấy vẽ chân dung năm tên lưu manh cho Đàm Thanh, hỏi: “ŧıểυ Đàm, cô là hình cảnh, không biết có nhận ra năm người này không?”
Đàm Thanh vừa nhìn, gật đầu nói: “Nhận ra, năm tên lưu manh này đều có tên trong sổ đen của chúng tôi. Ai, Trương ca, sao đột nhiên anh lại hỏi thăm bọn hắn? Lẽ nào năm tên đui mù này đến trêu chọc anh phải không?”
Trương Văn Trọng không trả lời vấn đề của Đàm Thanh, mà tiếp tục hỏi: “Nếu nhận ra, như vậy cô nhất định biết, bình thường bọn họ hay trà trộn ở đâu chứ?”
“Trương ca, sao anh đột nhiên muốn tìm bọn họ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Biểu tình của Đàm Thanh, liền biến đổi nghiêm túc lên, nàng nói: “Nếu như anh không trả lời vấn đề của tôi, như vậy tôi cũng sẽ không trả lời vấn đề của anh.”
Trương Văn Trọng cũng không giấu diếm điều gì với nàng, đem chuyện đã xảy ra trong tiệm cơm của Uông bá từ đầu tới cuối nói cho Đàm Thanh.
Đàm Thanh cũng bị chuyện này làm tức giận, nàng vỗ bàn nói: “Đám hỗn đản, thực sự là to gan, ngay ban ngày ban mặt như vậy, không ngờ còn dám đập tiệm đánh người! Trương ca, anh yên tâm, cảnh sát chúng tôi cũng không phải ăn không ngồi rồi. Tôi lập tức gọi điện cho đồn công an khu trực thuộc, đốc xúc bọn họ nhanh chóng bắt mấy tên hỗn đản này lại, trả cho Uông bá một công đa͙σ.”
Trương Văn Trọng nói: “Cảnh sát có bắt bọn họ hay không tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn dùng chính phương thức của mình, thay Uông bá vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
Đàm Thanh kinh ngạc há to miệng, nhìn Trương Văn Trọng một lát, nàng mới nghẹn ra một câu nói: “Trương ca, anh không phải muốn đi giết người diệt khẩu đó chứ?”
Trương Văn Trọng vừa mới uống một muỗng nước súp mì, đột nhiên nghe được những lời này của Đàm Thanh, làm hại hắn suýt chút nữa đã phun luôn ngụm nước súp ra ngoài, tuy rằng cuối cùng đã mạnh mẽ nuốt ngược trở xuống, nhưng cũng làm cho hắn bị ho khan một trận sặc sụa.
Trương Văn Trọng một bên ho khan, một bên đau khổ nói: “ŧıểυ Đàm, thứ gì có thể ăn bậy, nhưng nói chuyện cũng không thể nói lung tung. Giết người diệt khẩu? Tôi còn chưa muốn ngồi tù đền mạng đâu!”
“Bộ không phải anh nói muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn hay sao? Tôi còn nghĩ anh đã động sát tâm.” Đàm Thanh xấu hổ cười cười.
Hàn Phi Tử* có một câu nói rất hay – hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm. (Hàn Phi là học giả nổi tiếng cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia.)
Đàm Thanh biết thân thủ của Trương Văn Trọng bất phàm, người như Trương Văn Trọng, thế nhưng sẽ coi rẻ pháp luật, rất thích tàn nhẫn tranh đấu. Cho nên nàng có điều hoài nghi đối với động cơ của Trương Văn Trọng, cũng không có chuyện gì kỳ quái.
“Phương pháp vĩnh tuyệt hậu hoạn có rất nhiều, tỷ như…” Trương Văn Trọng đứng dậy, tiến đến sát bên tai Đàm Thanh, đem kế hoạch của mình nhỏ giọng nói cho nàng.
“Nguyên lai là như vậy, không nghĩ tới, Trương ca còn hiểu được chiêu số như thế.” Sau khi nghe xong lời Trương Văn Trọng nói, Đàm Thanh đầu tiên là há to miệng kinh ngạc, sau đó mới có vẻ hả hê nói: “Mấy tên lưu manh kia chọc phải anh, thật là xui xẻo lớn. Bất quá đối phó với mấy tên bại hoại này, chỉ dựa vào thuyết phục giáo dục, thật đúng là vô ích. Có thể phương pháp này của anh thật đúng là chỉnh đốn bọn chúng thay đổi triệt để, một lần nữa thay đổi cung cách làm người…”