Vương Hiểu và đám đội viên trong đội bóng rổ, lúc này đang đứng lẫn trong đám người vây xem bên dưới lầu, đang ngửa đầu quan sát tình thế phát triển. Khi hắn vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng xuất hiện ngay trên hành lang của lầu bốn thì không khỏi sửng sốt, vô ý thức cho rằng mình đã bị lóa mắt. Dù sao trường hợp như vậy, thế nào cũng không đến phiên một vị giáo y lên sân khấu đi? Hắn vội vã nhu nhu đôi mắt, lần thứ hai mở mắt ra, lại phát hiện Trương Văn Trọng vẫn còn đang ở trên hành lang như cũ, hơn nữa cự ly giữa Trương Văn Trọng và Thải Ny đã rút ngắn lại gần năm thước.
“Uy, cậu xem, người kia có phải là Trương ca?” Vương Hiểu vội vã lôi kéo đội hữu bên người dò hỏi.
“Trương ca? Trương ca là ai?” Vẻ mặt người bạn chung đội mờ mịt.
“Chính là Trương ca, sáng thứ hai đã ném bóng vào rổ ở cự ly siêu xa đó.” Vương Hiểu vội vàng giải thích.
“Ác, cậu nói chính là Viễn Đầu Vương.” Lúc này người bạn mới kịp phản ứng Vương Hiểu đang nói về ai, vội vã ngửa đầu nhìn về phía Trương Văn Trọng. Sau khi đánh giá cẩn thận một phen, mới kinh ngạc nói: “Di, thật đúng chính là hắn, thế nào hắn lại chạy lên hành lang lầu bốn làm gì? Vừa rồi hai chuyên gia đàm phán và tâm thần học cùng hai vị đặc công sao đều rút đi vậy? Lẽ nào hắn muốn dựa vào lực lượng một mình một người đến chế phục người điên kia sao?”
“Viễn Đầu Vương? Các cậu đang nói Viễn Đầu Vương, lẽ nào là người gây lửa nóng trên diễn đàn của trường đại học trong mấy ngày nay hay sao?” Bên cạnh có người nghe thấy được lời nói chuyện của bọn họ, vội vã hiếu kỳ dò hỏi. Dù sao, Viễn Đầu Vương và Mị Lực Ca, hai xưng hô này, chính là hai từ nóng hổi nhất trên diễn đàn của trường học mấy hôm nay. Mọi người đều đang suy đoán, người thần bí kia rốt cục lại là ai.
“Không phải chính là hắn sao? Hiện tại hắn đang ở ngay trên hành lang kia, nha, chính là người đang giằng co với người điên kia.” Người bạn chung đội của Vương Hiểu chỉ lên Trương Văn Trọng đứng trên hành lang lầu bốn, hồi đáp.
“Không thể nào? Lẽ nào hắn nɠɵạı trừ biết tán gái, biết chơi bóng, còn có thể chế phục người điên? Đây…đây cũng thật là quá khó tin đi?”
Giờ này khắc này, những lời cảm khái tương tự đang liên tiếp vang lên trong đám người vây xem. Bởi vì trong đám người vây xem hiện tại, có rất nhiều người từng ở buổi trưa thứ hai, ở ngay cửa trường đại học nhìn thấy Trương Văn Trọng. Cho nên bọn họ liếc mắt liền nhận ra Trương Văn Trọng đứng trên hành lang lầu bốn, chính là Mị Lực Ca nổi danh trong trang web của trường đại học!
Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức Mị Lực Ca, Viễn Đầu Vương xuất hiện trên hành lang lầu bốn, đang giằng co với Thải Ny tinh thần thác loạn, đã truyền ra trong đoàn người đang vây xem, thậm chí là trong toàn bộ trường đại học Ung Thành. Ánh mắt mọi người đều rơi trên người Trương Văn Trọng, bọn họ không tự chủ được ngừng lại hô hấp, trong lòng luôn tràn đầy sự chờ mong, người đột nhiên nổi danh nhất trong diễn đàn trường đại học, có thể lần thứ hai sáng tạo ra kỳ tích, giải cứu ra con tin đang bị bắt cóc, chế phục Thải Ny tinh thần đang thác loạn hay không.
“Nỗ lực lên a! Nhất định phải thành công!” Trong lòng mọi người đều nỗ lực khuyến khích Trương Văn Trọng. Không ai mong muốn huyết án sẽ phát sinh trên người bạn học của mình.
So sánh với sự kích động của những người vây xem cùng sự hi vọng của mọi người bên dưới đặt lên trên người Trương Văn Trọng, chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học núp trong thang lầu, lại cũng không xem trọng thuật thôi miên của Trương Văn Trọng đang sử dụng.
Mặc dù theo người thường xem ra, thuật thôi miên rất thần kỳ. Thế nhưng hai vị nhân sĩ chuyên nghiệp cũng biết, muốn thành công thi triển thuật thôi miên, là phải dựa vào rất nhiều điều kiện tiên quyết. Đầu tiên, để có thể đề cao xác suất thành công thôi miên, thường thường phải tìm một nơi tương đối an tĩnh, bình thản để tiến hành thôi miên. Thế nhưng với hoàn cảnh hiện tại, ầm ĩ khẩn trương, hiển nhiên cũng không phải là địa phương tốt để thi triển thuật thôi miên. Thứ nhì, người bị thôi miên phải có sự tín nhiệm đối với người thôi miên, phải có ý thức tự nguyện tiếp thu thôi miên, tốt nhất là có người được người bị thôi miên tín nhiệm làm bạn bên cạnh…
Theo tình huống hiện tại đến xem, nhưng điều kiện tiên quyết được cũng không được chuẩn bị đầy đủ. Tuy rằng nói, có chút thôi miên sư cao minh, không cần những điều kiện thôi miên tiên quyết tác dụng, cũng có thể thành công thi triển thôi miên. Nhưng những người này đều là đại sư thôi miên tiếng tăm lừng lẫy trong và ngoài nước. Chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học, cũng không cho rằng Trương Văn Trọng tuổi tác còn quá trẻ lại không có chút thanh danh là có được năng lực như vậy. Huống chi hắn hiện tại muốn thôi miên, là một người bệnh tâm thần đang ở trong trạng thái táo cuồng điên loạn.
Người bệnh như thế muốn thôi miên sẽ có độ khó cực cao, dù là những thôi miên sư đứng đầu trong và ngoài nước, cũng chưa chắc có thể thành công, thì càng đừng nói tới một giáo y còn trẻ tuổi.
Chuyên gia tâm thần học nhỏ giọng nói với Lý Triêu Dương: “Theo tôi thấy, các vị mau nhanh chuẩn bị sẵn sàng, không thể nhờ vào giáo y này hoàn toàn đâu.”
Lý Triêu Dương cũng không vội vã trả lời, mà hướng chuyên gia đàm phán đưa ánh mắt dò hỏi.
Sắc mặt chuyên gia đàm phán ngưng trọng, chậm rãi gật đầu.
“Làm tốt hành động chuẩn bị.” Lý Triêu Dương hướng cảnh sát bên người hạ mệnh lệnh, đồng thời nắm chặt cây súng trong tay, làm sẵn chuẩn bị tùy thời đánh gục Thải Ny.
Ngay lúc này, Thải Ny vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Trương Văn Trọng, đột nhiên mở miệng hét lên: “Đứng lại! Anh đứng lại đó cho tôi! Đừng tới đây! Nếu như anh dám tới chúng ta sẽ cùng chết!” Trong lúc hét lên, nàng còn huy thái đao trong tay như điên.
Lúc này, Trương Văn Trọng còn cách Thải Ny khoảng năm thước. Cự ly như vậy hắn có nắm chắc một chiêu chế phục Thải Ny, thế nhưng không nắm chắc làm được dưới tình huống không làm tổn thương con tin. Cho nên hắn cũng không áp dụng hành vi quá khích, mà theo lời ngừng chân lại, giơ lên hai tay, ý bảo chính mình cũng không có ác ý.
“Đừng khẩn trương, Thải Ny, anh là tới giúp em thôi, chẳng lẽ em không nhớ anh sao? Anh là Trương ca ca của em nha.” Trương Văn Trọng đột nhiên mở miệng nói. Âm điệu của hắn phi thường nhu hòa, trầm bổng du dương, giống như một khúc âm thanh êm tai của tự nhiên, làm cho tâm tình cũng tùy theo mà bình thản xuống tới.
Khi Trương Văn Trọng nói những lời này, thầm vận nổi lên Thanh Tâm Chú, cho nên mới làm cho thanh âm của mình có một loại uy lực làm cho tâm tính kẻ khác chợt bình thản.
“Trương…ca ca?” Thải Ny nghiêng đầu suy tư, vẻ mặt biểu tình chần chờ.
Gương mặt Trương Văn Trọng mang theo vẻ mỉm cười nói: “Phải nha, Trương ca ca, là Trương ca ca ở sát vách nhà em, là Trương ca ca từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chiếu cố chăm sóc cho em…” Thân phận này là hắn căn cứ theo lời kể của Tô Hiểu Hồng và bạn cùng phòng của nàng hư cấu đi ra. Để có thể thu hoạch được sự tín nhiệm của Thải Ny, hắn bắt đầu giảng thuật hư cấu, những chuyện thơ ấu từng trải qua với Thải Ny. Đoạn hư cấu dựa theo đúng như quá trình lớn lên của Thải Ny mà thành lập, cho nên nói ra điều có lý có tình, hơn nữa trong quá trình nói chuyện, Trương Văn Trọng liên tục sử dụng Chúc Do Thuật làm ảnh hưởng Thải Ny, để cho nàng từ từ tin, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này nhìn qua như rất quen thuộc, thực sự chính là đại ca ca từ nhỏ đến lớn ở cạnh nhà luôn rất quan tâm chăm sóc cho nàng.
Sự cảnh giới trong ánh mắt Thải Ny đã hoàn toàn tiêu trừ, nàng ô ô khóc ròng nói: “Trương ca ca, anh thật là Trương ca ca, ô ô, thật tốt quá, anh có thể đi tới đây thật sự là quá tốt…”
“Đây…không ngờ lại thành công rồi? Tôi không phải đang nằm mơ đi?” Chuyên gia tâm thần học thấy thế, khiếp sợ không ngớt. Hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, có người không ngờ ở dạng tình hình này, thành công thôi miên một người bệnh tâm thần đang cuồng táo.
“Thật là khó tin, thật là khó tin, hắn đến tột cùng làm sao làm được?” Trong lòng chuyên gia đàm phán khiếp sợ cũng không ít.
Trương Văn Trọng cũng không biết chuyên gia tâm thần học và chuyên gia đàm phán đang khiếp sợ, hiện tại tinh lực của hắn đang toàn bộ đặt trên người Thải Ny đang tinh thần cuồng táo, hắn ôn nhu nói: “Thải Ny, buông nữ sinh này ra được không?”
Thần sắc Thải Ny nhất thời biến đổi, lạnh lùng nói: “Không! Em không buông tha cô ta! Em muốn giết cô ta! Đều do cô ta, đều là do tiện nữ nhân này, chẳng biết liêm sỉ câu dẫn bạn trai của em, bức bách bạn trai chia tay em.” Nguyên Thải Ny vốn đã bình thản xuống tới, nhất thời lại đem thái đao gác lên trên cổ nữ sinh, thở hổn hển nói: “Em muốn giết tiện nữ nhân này, em giết cô ta…”
Nữ sinh bị kinh hoàng đến khóc lên, vội vã giải thích: “Tôi không có, Thải Ny, câu dẫn bạn trai của bạn không phải là tôi, là Hiểu Lỵ đó. Ô ô ô, thực sự không phải là tôi đâu, van cầu bạn thả tôi đi…”
Đối với nữ sinh bị bắt cóc này mà nói, chuyện như vậy đúng là đang bị tai bay vạ gió.
“Đừng nghĩ gạt tôi, cô là Hiểu Lỵ. Hừ, cô vẫn luôn gạt tôi, tới bây giờ vẫn còn muốn lừa gạt. Tôi muốn giết cô, đúng, hiện tại tôi sẽ giết cô…” Thải Ny vẫn lảm nhảm không ngừng, trong ánh mắt đột nhiên lóe lên lệ mang, nàng vung lên tay phải đang cầm thái đao, chém thẳng tới cổ nữ sinh.
“A…”
“Cô ta muốn giết người kìa!”
“Mau ngăn cản cô ta! Ngăn cản cô ta a!”
Cử động thình lình của Thải Ny làm mọi người đang vây xem dưới lầu, nhất thời thất thanh hét lên. Rất nhiều nữ sinh nhát gan, thậm chí nhắm nghiền mắt lại không dám nhìn.
Lý Triêu Dương phản ứng cực kỳ cấp tốc, hắn bước ra một bước, chuẩn bị nhảy vào hành lang bắn gục Thải Ny!