Hạng Tử Hiên cười nói:
-Hôm nay Hạ tiểu thư tới văn đàn hội có lẽ vì muốn nghe văn thơ nhỉ! Nhớ ngày đó Hạ tiểu thư chính là Hàng Châu đệ nhất tài nữ, rất lâu rồi ta chưa được thưởng thức tài học của Hạ tiểu thư, hi vọng hôm nay có thể được nghe sướng tai.
Chà, Hàng Châu đệ nhất tài nữ? Không thể nào...sao ta chưa bao giờ nghe ai nói nhỉ? Mỹ nhân băng giá này mà là đệ nhất á? Ai bình chọn chắc hẳn là mù rồi. Triệu Tử Văn mắng thầm trong lòng.
Hạ Vũ Tình mỉm cười nói:
-Chỉ là hư danh thôi, tiểu Vương gia thật sự là nói quá lời, hôm nay ta chỉ là tới vui chơi thôi.
Đã lâu Triệu Tử Văn không thấy Hạ Vũ Tình cười. Không ngờ khi mỉm cười, hai má trắng hồng của nàng có hai núm đồng tiền nhỏ xinh, dáng vẻ yêu kiều khiến trái tim Triệu Tử Văn đập loạn lên, vội vàng quay đầu không nhìn nàng nữa, lại phát hiện Dư Tư Lăng đang lạnh lùng nhìn mình. Hắn vội vàng lôi kéo tay Hạng Tử Hiên, cười ha hả nói:
-Chúng ta đi vào đình kia.
Hạng Tử Hiên vừa mới chiếm được niềm vui của Hạ Vũ Tình, lại bị thư đồng này làm rối, tức giận muốn hung hăng cho hắn một quyền, bất đắc dĩ không muốn để mất phong độ trước mặt Hạ tiểu thư, đành mỉm cười áy náy với nàng, đã bị thư đồng đáng giận này lôi đi.
Khi đi ngang qua người Hạ Bình, Triệu Tử Văn lén sờ bàn tay nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng đỏ bừng hai má, cúi gục đầu không dám nhìn ai. Nàng thầm buồn bực, Hạ Văn này luôn thích trêu cợt mình bên cạnh tiểu thư, nếu bị tiểu thư biết thì làm sao bây giờ?
Hạ Vũ Tình phát hiện biến hóa của Hạ Bình, có chút kì quái, vì sao mấy ngày nay, Hạ Bình hay đỏ mặt, hơn nữa chỉ cần ở bên cạnh Hạ Văn là sẽ đỏ mặt, chẳng lẽ đúng như mẫu thân nói....
-Vạn quán huynh, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới đây chơi vậy?
Bốn người đi tới đình, Hạng Tử Hiên dường như gặp người quen liền cười nói với một nam tử trong đình.
Vạn quán (bạc triệu)? Gia tài vạn quán? Sao lại lấy tên như vậy, chẳng lẽ nhà hắn rất giàu có? Triệu Tử Văn ngạc nhiên nhìn người kia, thấy hắn tai to mặt lớn, bụng to như mang bầu, dáng vẻ to béo, quả thật rất giống một ông chủ lớn.
Phương Thiên Vũ thấy Triệu Tử Văn có vẻ nghi hoặc liền lặng lẽ nói:
-Hắn chính là con trai của người giàu nhất Hàng Châu, tên là Vương Như Khang, bởi vì gia tài nhà hắn bạc triệu, cho nên mọi người vẫn hay gọi đùa hắn là Vạn quán huynh. Hắn là bạn thân của Hạng huynh.
Vương Vạn Quán cười nói:
-Tử Hiên huynh, ngươi không phải cũng chạy tới đây sao?
Hắn lại nhìn thấy Phương Thiên Vũ ở phía sau lưng Hạng Tử Hiên, liền âm trầm nhìn Phương Thiên Vũ đồng thời hô lớn:
-Như Hoa, Phương đại ca của muội đến này.
Ai? Như Hoa! Triệu Tử Văn tinh tế tưởng tượng, khảng định là một tỉ tỉ nào đó mới có thể đặt cái tên hoành tráng như vậy, thực sự là rất muốn được xem mặt nàng.
-Phương đại ca đến đây sao?
Chỉ thấy một nữ tử mạnh mẽ phóng ra từ trong đình, hình dáng tròn xoe, thân hình dữ tợn lao tới. Khi chạy, những tảng thịt trên người rung lên như có tiết tấu, thật sự khiến lòng người run sợ.
Đám người bốn phía đều bị dọa phải tránh sang một bên, rất sợ nàng đột nhiên té ngã, đè chết chính mình. Triệu Tử Văn thật sự cảm thấy toát mồ hôi lạnh thay cho Phương Thiên Vũ. Phương Thiên Vũ này không trêu chọc ai, không ngờ lại dính vào cô nàng béo mập này...
Khuôn mặt của Phương Thiên Vũ chợt xanh mét, sợ tới mức đang muốn quay người bỏ chạy thì Như Hoa đã tới trước mặt, tóm lấy Phương Thiên Vũ, thân thiết nói:
-Phương đại ca, ta chờ huynh đã lâu. Vì sao cứ nhìn thấy ta là huynh lại bỏ chạy thế?
Phương Thiên Vũ vẻ mặt cầu xin:
-Không có, ta hơi bận rộn. Hay là để ta đi có việc một chút, ta sẽ trở lại ngay.
-Hừ, lần nào huynh cũng dùng lí do này. Ta sẽ không bị huynh lừa nữa đâu.
Như Hoa hừ nhẹ.
Phương Thiên Vũ biết kế này không được, nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt cầu cứu nhưng có ai muốn dính vào cô nàng mập mạp này chứ? Hạng Tử Hiên và Triệu Tử Văn chỉ lắc đầu thở dài:
-Chúng ta cũng bất lực!
Mà Hạ Văn Đăng và Vương Vạn Quán sớm không còn thấy ở đó nữa. Chỉ thấy hai người đang đứng dưới cây liễu cách đó không xa, kề vai sát cánh không biết đang nói chuyện gì, nhưng nhìn nụ cười dâm đãng của hai người liền biết họ đang nói tới chuyện nam nữ.
Triệu Tử Văn cũng không nghĩ Hạ Văn Đăng và Vương Vạn Quán lại quen biết nhau. Thấy mọi người ai cũng có đôi có cặp, chỉ còn lại hắn và Hạng đại ca, hắn liền hỏi:
-Hạng đại ca, ngươi nói văn đàn hội rốt cục là làm gì?
Hạng Tử Hiên có chút ngạc nhiên nói:
-Với tài học của ngươi, sao lại không biết văn đàn hội à? Hàng năm, văn đàn hội đều được tổ chức một lần, tài tử Hàng Châu khắp nơi sẽ tụ tập, chuẩn bị những bài thơ văn của mình, cho nên văn đàn hội chính là cơ hội để các tài tử triển lãm tài hoa của mình. Bởi vì năm trước Mã Chí Viễn dùng văn chương chấn động tứ phương, mới được người ta bầu là một trong Giang Nam Tứ Đại Tài Tử.
Ồ, hóa ra là như thế, khó trách Phu nhân muốn chúng ta tới nơi các tài tử tụ tập thế này. Nhưng Hạ Văn Đăng tâm địa gian giảo kia lại chịu đi giao lưu với các tài tử sao? Ta thấy có lẽ đang giao lưu những điểm tâm đắc trên giường với Vương Vạn Quán mới đúng! Quả thật là một đôi dâm đãng, ôi...
-Hạ Văn, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?
Hạng Tử Hiên thấy Triệu Tử Văn đang ngẩn người liền hỏi.
-Dâm đãng...không phải, không phải...
Triệu Tử Văn vội vàng khoát tay:
-Ta vừa rồi không suy nghĩ cái gì cả. Vậy vì sao Hạng đại ca lại đến đây?
Hạng Tử Hiên nói:
-Ta à, ta là tới vì ham vui thôi. Mỗi ngày ở trong phủ cũng chán, cho nên đi tới đây, vừa lúc gặp Phương huynh cũng muốn tới, chúng ta bèn hẹn nhau cùng đi. Ta nghĩ ngươi khảng định là cũng sẽ đi cùng với Hạ huynh. Hắn năm sau sẽ phải đi khảo thủ công danh, khảng định sẽ muốn học tập nhiều hơn từ các tài tử ở đây.
-Ừ, tuy nhiên tại sao Hạ Vũ Tình lại là Hàng Châu đệ nhất tài nữ? Còn nữa, vì sao Mã Chí Viễn được bầu là một trong Giang Nam Tứ Đại Tài Tử?
Triệu Tử Văn ngạc nhiên hỏi.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com-Ngươi xem, văn đàn hội sắp bắt đầu rồi.
Hạng Tử Hiên không trả lời mà trực tiếp kéo Triệu Tử Văn tới sát đình. Chỉ thấy tài tử bốn phía đang tập trung về phía đình. Một ông già đứng ở giữa, có lẽ là người chủ trì. Triệu Tử Văn nhìn kĩ, thấy đúng là lão tiên sinh, xem ra ông đúng là có chút địa vì trong văn đàn Hàng Châu.
Mà Phương Thiên Vũ ở cách đó không xa, Vương Như Hoa kéo cánh tay y. Hiện tại sắc mặt y tái nhợt vô lực, bộ dạng sống dở chết dở. Mọi người không khỏi thở dài:
-Người số khổ!