Hạ Bình chính là người mở mắt ra đầu tiên. Nàng nghe thấy thanh âm của Mộ Phỉ tỷ tỷ, lại nhìn ra bên ngoài thì thấy ánh mặt trời đang chiếu rọi thì khuôn mặt trở nên xấu hổ ửng đỏ, nàng khẽ lay Triệu Tử Văn, vô cùng thẹn thùng nói.
- Tử Văn, Mộ Phỉ tỷ tỷ gọi huynh kìa, huynh mau dậy đi.
Triệu Tử Văn từ từ mở mắt ra, nhìn thấy tiểu ny tử trước mặt mình ửng đỏ cả khuôn mặt thì duỗi lưng một cái, hướng về phía cửa cất tiếng:
- Mộ Phỉ, có chuyện gì vậy?
Tử Văn thật là quá lười. Lương Mộ Phỉ thầm mắng trong lòng, sau đó nàng lên tiếng:
- Thập Nhất hoàng tử ghé thăm, đang ở trong đại sảnh chờ chàng.
Thập Nhất hoàng tử ư?
Triệu Tử Văn hơi kinh ngạc, không ngờ Thập Nhất hoàng tử mới sáng sớm đã tới đây, hắn lắc đầu cười nói:
- Tiểu tử này quả nhiên không phải là người đơn giản.
Đối với chuyện Thập Nhất hoàng tử tới chơi, Hạ Bình cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Tuy hôm nay Tử Văn đã là đại thần lớn trong triều, không cần phải để ý tới Thập nhất hoàng tử không quyền không thế này nhưng có một người bạn vẫn tốt hơn có thêm một kẻ địch. Nàng vội vàng khẽ kéo tay áo Triệu Tử Văn nói:
- Tử Văn, huynh mau mặc quần áo rồi đi ra đại sảnh đi.
Thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, Triệu Tử Văn không cũng không vội vàng mặc quần áo ngay mà hỏi:
- Thân thể muội thế nào rồi?
- Tốt hơn nhiều rồi.
Hạ Bình dịu dàng nói. Hôm qua ngủ cùng một chỗ với Triệu Tử Văn nàng cảm thấy rất yên tâm. Hơi ấm truyền từ cơ thể của hắn tựa hồ như đã xua đi phong hàn trong người của nàng. Buổi sáng hôm nay sau khi thức dậy, nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
- Từ nay về sau phải giữ gìn thân thể cho tốt.
Triệu Tử Văn mặc quần áo, nghiêm túc nói.
Nếu như muội không lành được bệnh thì ai sinh con cho ta đây?
- Bại hoại, lại khi dễ người ta, người ta không…
Hạ Bình nói được một nửa thì thấy xấu hổ liền ngừng lại. Khuôn mặt nàng trở nên đỏ ửng.
Tiểu ny tử này cuối cùng cũng đã khôi phục lại dáng vẻ khả ái trước kia. Triệu Tử Văn cười ha hả hai tiếng, hắn mặc quần áo sau đó bước gần tới cửa đẩy cửa ra, quay đầu cười nói:
- Hạ Bình, lát nữa ra ngoài phơi nắng sẽ tốt nhiều cho thân thể.
Nghe thấy giọng nói quan tâm của hắn, trong lòng Hạ Bình liền cảm thấy ấm áp, nàng khẽ gật gật đầu:
- Chỉ là huynh đi với muội được không?
Bây giờ Hạ Bình đã coi Triệu Tử Văn thành ông trời, lúc nào nàng cũng nhớ đến hắn. Triệu Tử Văn hiểu được liền cười nói:
- Được, sau khi Thập nhất hoàng tử rời khỏi ta sẽ bồi tiếp muội.
Trong mắt Hạ Bình có một vẻ không muốn. Triệu Tử Văn khẽ vén rèm lên, ở ngoài cửa Lương Mộ Phỉ hừ nhẹ nói:
- Con heo lười, rốt cục chàng cũng chịu tỉnh dậy.
Triệu Tử Văn đưa mắt nhìn nàng nói:
- Ta là heo thì nàng cũng là thê tử của heo.
Không đợi Mộ Phỉ kịp thời cự lại, Triệu Tử Văn đã cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rồi đi tới đại sảnh Triệu phủ. Đến đại sảnh, hắn nhìn thấy Thập nhất hoàng tử đang ngồi ở đó, hai tùy tùng đứng ở phía sau lưng y.
Lần trước Thập nhất hoàng tử đến một mình còn bây giờ xem ra Hạng Long Phi đã không còn là một hoàng tử không chỗ nương tựa như trước kia nữa. Lương Mộ Phỉ lúc này đã rời khỏi đại sảnh chuẩn bị trà.
Thập Nhất hoàng tử lúc này liền đứng lên cười nói thân thiết với Triệu tướng quân:
- Triệu tướng quân, thương thế của tướng quân sao rồi? Hôm nay ta mang đến rất nhiều dược liệu trân quý đặc biệt tới thăm Triệu tướng quân.
Ngay sau đó, tùy tùng đứng đằng sau Thập nhất hoàng tử quỳ xuống nói:
- Tham kiếm Triệu tướng quân.
Triệu Tử Văn khoát tay áo, ý bảo hai người này mau đứng dậy. Ánh mắt hắn nhìn vào dược liệu trân quý trong tay của hai tùy tùng này, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hoàng tử điện hạ, những thứ này không phải là giả chứ?
Câu nói này khiến cho khuôn mặt Thập Nhất hoàng tử lập tức ửng hồng, y ngượng ngùng nói:
- Tướng công nói đùa, lần trước bảo thạch tại hạ vụng về chọn nên có hơi sơ sót, dược liệu lần này chắc chắn là hàng thật giá đúng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comHai tùy tùy của này lộ ra vẻ nghi hoặc. Dược liệu trân quý này chính là từ trong nhà nhạc phụ của hoàng tử điện hạ mà ra, Triệu tướng quân tại sao lại nói là giả chứ? Nếu thật là đồ giả thì chẳng lẽ điện hạ lại mang tặng cho Triệu tướng quân sao?
Hai vị tùy tùng hiểu điểu này cho nên vẫn đứng yên, không hề động đậy hay lùi lại chỗ cũ.
Vẻ mặt Hạng Long Phi trở nên ổn trọng, không lộ vẻ gì, xem ra tiểu tử này che dấu cũng khá sâu. Triệu Tử Văn thâm ý nói:
- Dược liệu này có được hắn là không dễ dàng.
Trong mắt Thập nhất hoàng tử hiện lên một vẻ kinh ngạc, y không hề sợ hãi cười nói:
- Đúng là có chút không dễ dàng, chỉ là cũng đáng giá.
Hai người thầm dùng ám ngữ nói với nhau. Triệu Tử Văn lúc này đã xác định được tâm cơ của Thập nhất hoàng tử này thực không giống như những người bình thường.
Lúc này, Mộ Phỉ bưng hai chén trà thơm tới. Nàng nghe thấy lời nói của hai người liền đặt một chén ở bên cạnh Thập nhất hoàng tử. Đột nhiên nàng mở miệng nói:
- Thập nhất hoàng tử hôm nay đến đây không đơn thuần để thăm tướng công tiểu nữ phải không?
Triệu Tử Văn cảm thấy kinh ngạc. Hắn mìm cười đưa mắt liếc nhìn nàng, nàng không cần phải hỏi dò, coi chừng ta đánh vào mông nàng bây giờ.
Nếu không phải hai người cứ từ từ nói chuyện thì Lương Mộ Phỉ cũng không xen vào. Cứ đem chuyện dược liệu kéo dài thời gian, vậy thì khi nào mới kết thúc đây?
- Hưng Bình công chúa nói rất đúng.
Thập Nhất hoàng tử cười khổ, y hướng về phía Lương Mộ Phỉ ôm quyền nói:
- Tại hạ đúng là không đơn thuần đến đây thăm Triệu tướng quân, mà là có chuyện quan trọng cần thương nghị.
Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn là tuyển chọn ngôi vị hoàng đế chứ? Xem ra chuyện quan trọng mà Thập nhất hoàng tử định nói nhất định là chỉ đến việc lập ai lên làm hoàng đế.
Câu này đã lật tẩy ý đồ của Hạng Long Phi. Lương Mộ Phỉ đem ly trà còn lại đặt xuống trước mặt Triệu Tử Văn, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười đắc ý, kiều mỵ cười với hắn.
Tiểu yêu tinh này thật khiến cho Triệu Tử Văn dở khóc dở cười, chẳng lẽ nàng không lo lắng gì sao? Đến lúc Hạng Long Phi rời khỏi, ta sẽ đánh vào mông nàng.
- Tử Văn, chàng có ban thưởng gì không?
Lương Mộ Phỉ phả hơi ra thơm như hoa lan, hai đầu lông mày tràn đầy xuân ý, kiều mỵ nói.
Trong lòng Triệu Tử Văn đang nôn nóng vậy mà tiểu ny tử này lại dụ dỗ hắn, hắn thấp giọng nói:
- Phạt nàng tối nay phải đắp cùng chăn với ta.
Lương Mộ Phỉ cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu ra ý đồ của hắn. Đôi mắt xinh đẹp của nàng lung linh, chớp chớp mấy cái, sau đó nhẹ nhàng dời thân hình thon thả ra khỏi đại sảnh.
- Vị phu nhân của ta có hơi lỗ mãng.
Triệu Tử Văn áy náy nói:
- Xin điện hạ thứ lỗi.
Hạng Long Phi cười nói:
- Triệu phu nhân chính là công chúa nước Tây Lương, tính tình thẳng thắn một chút cũng là điều đương nhiên.
Người nước Tây Lương nổi danh hào sảng. Hạng Long Phi nói điều này cho thấy hắn không đơn thuần là một hoàng tử phong lưu. Lương Mộ Phỉ đã lật tẩy hắn nên Triệu Tử Văn cũng không tốn nhiều nước miếng nữa, hỏi thẳng:
- Điện hạ nói hôm nay tìm ta có chuyện quan trọng cần thương nghị, không biết chuyện quan trọng này là chuyện gì?
Hạng Long Phi trầm ngâm một lúc, sau đó thay đổi sắc mặt, lông mày dựng lên, từng chữ từng chữ gằn nói nói:
- Ta muốn Triệu tướng quân phò tá ta lên làm hoàng đế!
Triệu Tử Văn không ngờ rằng Thập nhất hoàng tử điện hạ lại nói thẳng ra như vậy. Trong lòng hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, sau đó thản nhiên nói:
- Không ngờ điện hạ lại có cái tâm đó, chỉ là không hiểu tại sao điện hạ lại cho rằng ta sẽ giúp điện hạ?
Hai người sau lưng Hạng Long Phi từ nãy đến giờ cũng không rời khỏi, quả nhiên bọn họ chính là tâm phúc của y. Hai tùy tùng này hiểu rõ, với danh vọng của Triệu tướng quân hôm nay ở Đại Kinh, chỉ cần hắn chịu giúp đỡ chủ nhân, chủ nhân nhất định sẽ đăng cơ lên làm hoàng đế.
- Ta tin rằng Triệu tướng quân sẽ giúp ta.
Đôi mắt Hạng Long Phi trở nên lạnh lẽo, y nhìn thẳng vào Triệu tướng quân đầy uy nghiêm nói:
- Bởi vì ta có thể khiến cho Đại Kinh vươn cao lên đến tột đỉnh.
Vươn cao lên đến tột đỉnh sao?
Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy chấn động. Hắn không ngờ rằng Thập nhất hoàng tử mới từng này tuổi mà đã có ý chí như vậy. Về chuyện này thì Bát hoàng tử không thể nào so sánh được.
Nhìn khí phách của Hạng Long Phi, lại nghĩ tới thủ đoạn lôi kéo thế lực và khả năng ẩn nhẫn của y. Trong lòng Triệu Tử Văn hiểu rõ tiểu hoàng tử này thật sự có năng lực lên làm hoàng đế. Nếu để y lên làm hoàng đế, nhất định sẽ trở thành một hoàng đế kiêu hùng.
Quan trọng hơn là, mục tiêu cuối cùng của Hạng Long Phi cũng không phải là ngôi vị hoàng đế mà là toàn bộ thiên hạ! Người có chí khí như thế này nhất định là một người bất phàm. Về điểm này thì Triệu Tử Văn rất bội phục, bởi vì ngược lại với Thập nhất hoàng tử, Triệu Tử Văn là một người thích yên bình thích được tự do.
Chính vì một lời nói này mà Triệu Tử Văn đã quyết định giúp y lên làm hoàng đế.
- Được, ta sẽ đáp ứng phò ta hoàng tử lên làm hoàng đế.
Triệu Tử Văn nhìn thẳng vào Hạng Long Phi, vẻ sắc lạnh trong mắt càng ngày càng nồng đậm:
- Nhưng hoàng tử phải nhớ kỹ, một khi lên làm hoàng đế phải yêu dân như con. Nếu như sau khi lên có những chính sách tàn bạo thì ta có thể đưa hoàng tử lên làm thì cũng có thể đưa hoàng tử xuống.
Cho dù Hạng Long Phi có hùng tâm nhưng Triệu Tử Văn cũng không mong muốn hắn trở thành một người tàn bạo như Tần Thủy Hoàng.
Giọng nói Triệu Tử Văn hơi uy hiếp nhưng Hạng Long Không không hề tức giận. Y không dám không tin. Triệu tướng quân với thanh Bá vương thương trong tay, được hàng vạn dân chúng kính yêu, tạo ra vô số kỳ tích. Trận chiến Giang thành rồi trận chiến ở hoàng thành vừa qua chính là đã cho thấy, không thể chiến thắng được Triệu tướng quân.