Bá vương thương của Tử Văn khiến cho mọi nguời cảm thấy vô cùng kính sợ. Hơn một nửa người ở đây không dám ra tay. Chiến cuộc lúc này rõ ràng đã ngả về phía Triệu tướng quân.
An vương thấy sĩ khí của đám thuộc hạ đã giảm xuống thì tức giận gầm thét lên:
- Không nghe hiệu lệnh sẽ giết không tha.
Kỵ binh đoàn lao tới tưởng chừng như không ai có thể ngăn cản được. Bọn Hắc võ sĩ lúc này đã bất lực, kỵ binh đoàn rút ngân thương ra khỏi thi thể bọn chúng rồi lại tiếp tục xung trận, lao vào đại quân tầng tầng lớp lớp kia.
Hoài vương nhìn An vương đang cố chống cự, cười lạnh nói:
- An vương, hôm nay ngươi đã thất bại không còn gì, mau thúc thủ chịu trói đi ta sẽ cho ngươi chết được thống khoái.
An vương vẫn không cam lòng chịu thất bại, đôi mắt nhìn đứa con đa mưu túc trí Hạng Long Uyên ở bên cạnh:
- Uyên nhi, chúng ta liệu có thể lật ngược được tình thế không?
Đôi mắt Hạng Long Uyên không còn vẻ bình tĩnh như trước, thần sắc hắn có một vẻ ảm đạm. Nhìn kỵ binh đoàn anh dũng giết quân mình, gã khẽ thở dài:
- Không ngờ kỵ binh đoàn lại cường mạnh như thế, xem ra chúng ta vẫn kém một nước cờ.
- Không thể, chúng ta không thể thất bại. ta đã bày mưu tính kế kỹ càng hơn mười năm, làm sao có thể để một tên Triệu Tử Văn nho nhỏ này đánh bại được chứ!
An vương tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
Giờ phút này, toàn bộ đám Hắc võ sĩ đã bị tiêu diệt. Trong lòng Sở Thăng đã sớm hiểu, trận chiến này hơn nửa đã thua rồi. Nếu tiếp tục nữa thì cái mạng nhỏ của mình e là cũng phải để lại ở đây.
Tuy nhiên, bây giờ hắn muốn đi thì đâu dễ dàng như vậy. Khuôn mặt La Thanh Yên lạnh như băng, sức lực của nàng không còn bao nhiêu nhưng vẫn cố gắng đánh nhau với Sở Thăng.
- Biến!
Sở Thăng lạnh lùng nói. Trên khuôn mặt yêu mị tràn đầy vẻ lo lắng.
Với tính tình ngoan cường như La các chủ, làm sao có thể sợ hắn. Trường kiếm trong tay nàng lóe lên từng tia sắc lạnh, thân kiếm rung rung tựa như là rồng ngâm, đâm thẳng về phía Sở Thăng.
Sở Thăng tránh không được, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn biết rằng hôm nay không giết được La Thanh Yên thì không có cách nào có thể rời đi, vì vậy hắn dốc toàn lực lao tới hòng giết được nàng.
Triệu Tử Văn vừa giết xong ba người hợp kích nàng, nhìn thấy đám sĩ tốt còn lại đã không muốn tiến lên nữa liền cao giọng nói:
- Bất kể ai bỏ vũ khí xuống lúc này, bổn tướng sẽ không truy cứu tội phản nghịch nữa, còn nếu như vẫn tiếp tục thì sẽ giết không tha.
Nghe thấy lời nói của Triệu tướng quân, toàn bộ chúng tướng sĩ đều chấn động. Bọn họ đều hiểu rõ, với quân cứu viện Hàng Châu và kỵ binh đoàn không thể ngăn cản, liên quân An vương và Chính Nam vương không cách nào đánh bại được Triệu tướng quân.
Biết kết cục là bại, hơn phân nửa sĩ tốt đều không muốn mang tội danh phản đảng. Chỉ nghe
"keng keng keng" những thanh âm vang lên, vô số binh khí đã rớt xuống đất.
Nghe thấy thanh âm chói tai này, đôi mắt Hạng Long Đào tràn ngập khí huyết hét lớn:
- Mau nhặt lên, chỉ cần các ngươi nhặt binh khí lên tiếp tục chiến đấu chúng ta sẽ không thua.
Dù sao ở trên chiến trường, hơn một nửa binh mã chính là ngự lâm quân hoàng thành, bọn họ thấy thế cục này thì cũng không muốn vứt bỏ cái mạng nhỏ này của mình lại, cố sức để không vướng phải tội phản đảng.
Không ai nghe Hạng Long Đào nói, tất cả đều bỏ binh khí cúi đầu xuống, giống như là nhận tội.
- Hoàng thúc, ngươi không phải là đã nói rằng chúng ta nhất định sẽ thắng hay sao?
Hạng Long Đào điên cuồng nắm lấy áo của Hạng Tử Hiên, gào thét tức giận.
Thế nhưng, Hạng Tử Hiên vẫn không hề sợ hãi. Chỉ nghe
"phập" một tiếng, huyết hoa đã bắn ra.
Hạng Long Đào cảm thấy trước ngực mình truyền đến một cơn đau đớn. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy một con dao nhọn đã cắm vào trong lồng ngực của mình. Hắn trừng to mắt không thể tin nổi nhìn Hạng Tử Hiên, dùng khí lực cuối cùng thốt:
- Hóa ra những lời bọn họ nói đều…
Mọi người thấy Cửu hoàng tử từ từ ngã xuống thì cũng không tỏ vẻ gì. Gã chỉ là một con cờ trong tay Chính nam vương có lẽ trừng phạt là đúng tội, nên cũng không cảm thương cho gã.
Cửu hoàng tử ngã xuống, lão hoàng đế lại mất đi một đứa con. Không biết rằng ở dưới suối vàng lão hoàng đế liệu có cảm thấy bi thương hay không đây?
Triệu Tử Văn nhìn cửu hoàng tử chết không nhắm mắt thì không hiểu sao trong lòng cảm thấy có một cảm giác sầu não không hiểu nổi.
Hạng Tử Hiên lạnh lùng, không hề có một biểu lộ nào. Kỳ thật hắn không có ý muốn giết Hạng Long Đào, chỉ là Hạng Long Đào tự muốn tìm cái chết chọc giận hắn mà thôi.
- Triệu huynh, lên ngựa đi.
Điền Hổ cưỡi ngựa tới gần Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn nhìn binh lính xung quanh đã bị xử lý sạch sẽ.
Triệu Tử Văn quy, lên chiến mã, hướng về phía Điền Hổ cười nói:
- Điền huynh, xem ra huynh đã tới kịp.
Điền Hổ cười hắc hắc:
- Nếu như ta mà đến trễ thì kỵ binh tướng sĩ chắc sẽ giết ta mất!
Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn đưa ánh mắt hâm mộ nhìn Triệu tướng quân, tất cả đều hét lên:
- Đoàn trưởng!
Triệu Tử Văn nhìn chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn thiết huyết, vui mừng cười nói:
- Các ngươi làm tốt lắm, chiến trường Hung Nô nhiều nguy hiểm vẫn đang chờ đợi các ngươi.
Câu nói này của chính là để tỏ ý Triệu tướng quân sẽ suất lĩnh kỵ binh đoàn đi chiến đấu với Hung Nô. Chúng tướng sĩ nghe thấy lời này thì đỏ bừng cả mặt, dùng một thanh âm vang vọng hét lớn:
- Đạp phá thiết kỵ Hung Nô, giương cao thiên uy của Đại Kinh!
Ai cũng hiểu rằng kỵ quân này được Triệu Tử Văn một tay dạy bảo mà thành, bọn họ rất cơ động, khi thì sử Gia Cát liên nỗ lúc cần lập tức có thể chuyển qua thương pháp. Tất cả mọi người đều tin tưởng, thiết kỵ Hung Nô sẽ bị chiến thần trong thần thoại Triệu tướng quân một tay phá diệt.
Hạng Long Uyên cười khổ một tiếng:
- Hóa ra Triệu Tử Văn chưa bao giờ xem chúng ta là địch nhân, mục tiêu cuối cùng của hắn chính là thiết kỵ Hung Nô.
An vương cuối cùng cũng nhận ra chỗ đáng sợ của kỵ binh đoàn. Mái tóc trắng của hắn bay trong gió, phảng phất trong nháy mắt mà tuổi tác của hắn đã già đi mười mấy tuổi. Hắn âm trầm nhìn lên trên không trung, khẽ nói:
- Không ngờ cả đời An vương ta cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh của kẻ chiến bại.
Ở ngoài Tĩnh Tâm điện trở nên yên tĩnh, không có những hình ảnh của cuộc chiến tranh vừa rồi. Trên con đường vô số tính mạng bị chôn vùi . Nhìn thấy máu tươi tung tóe khắp nơi, ánh mắt mọi người bỗng trở nên hơi ngẩn ngơ.
Một hồi chiến tranh đã hy sinh vô số tính mạng của những người trẻ tuổi, nhưng người còn chưa có kinh nghiệm ngoài chiến trường. Con cháu ở Hàng Châu nhìn thấy cảnh này một số người thậm chí còn nôn mửa, thiếu chút nữa thì rơi lệ, bọn họ cảm thấy mình thật may mắn vì đã không chết ở chốn này.
- Tất cả đều đã xong!
Hoài vương cảm thán nói. Giờ phút này trong lòng ông không nghĩ đến cừu hận của An vương nữa mà là đang cảm thán Đại Kinh rốt cục cũng đã ổn định trở lại.
Áp lực đè nén khiến cho Triệu Tử Văn cảm thấy không thở nổi, đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn không muốn ra chiến trường. Nhìn tính mạng từng người từng người gục xuống khiến cho hắn không đành lòng đối mặt.
Triệu Tử Văn cưỡi chiến mã, nhìn Hạng Tử Hiên đang đứng trước của Tĩnh Tâm điện, thản nhiên nói:
- Hạng huynh, tà bất thắng chính, huynh còn không thúc thủ chịu trói!
Có lẽ với tình huynh đệ lúc trước, Triệu Tử Văn vẫn hy vọng Hạng Tử Hiên có thể dừng cương bên bờ vực. Cho dù không có cách nào đặc xá cho y tội phản nghịch thì cũng có thể miễn tử tội.
Khuôn mặt Hạng Tử Hiên hiện lên một vẻ thương cảm. Chỉ thấy hắn xòe lòng bàn tay ra như muốn ôm lấy bầu trời bao la, hắn khẽ cười nói:
- Cái gì là tà, cái gì là chính, chẳng lẽ Triệu huynh vẫn không rõ sao? Ở trong hoàng thất, chỉ có sức mạnh mới quyết định tất cả. Ta Hạng Tử Hiên không phải là người tốt, cũng không phải là người xấu, ta chỉ muốn công đạo, muốn lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về ta.
Mọi người nghe thì thấy khó hiểu, mưu đồ phản nghịch còn đòi công đạo sao? Chỉ có Triệu Tử Văn mới hiểu được, Hạng Tử Hiên vì mẫu thân của hắn mà đòi lại công đạo.
Tưởng rằng ngay cả muội muội Hạng Tử Hiên cũng không buông tha, lục thân hắn cũng bất nhận, không ngờ trong lòng hắn vẫn còn hình ảnh của mẫu thân mình. Trong lòng Triệu Tử Văn chấn động, một cảm giác bi thương xông lên, kỳ thực Hạng Tử Hiên cũng là một người đáng thương.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comNgẩng đầu nhìn bầu trời âm u, Hạng Tử Hiên cười nhạt một tiếng:
- Triệu huynh, nếu như có kiếp sau, ta hy vọng có thể tiếp tục làm huynh đệ với ngươi, đến lúc đó hy vọng ta chỉ là một dân thường!
Những chuyện cũ ở Hàng Châu liên tục ập về trong đầu Triệu Tử Văn. Cùng uống rượu ngắm hoa, cùng du sơn ngoạn thủy, từng thứ từng thứ hiện về tựa như là đang ở trước mắt Triệu Tử Văn vậy. Hắn nhìn thanh tiểu đao trong tay của Hạng Tử Hiên đang từ từ nâng lên thì lòng như muốn chảy cả máu, khàn giọng hét lớn:
- Đừng!
Huyết hoa bắn ra bốn phía, trên cổ Hạng Tử Hiên đã có một vệt máu tươi, nhìn mà kinh hãi. Triệu Tử Văn như bị dao cắt trong tim, vội vàng nhào tới gần bên người Hạng Tử Hiên, ôm lấy thân thể đang dần lạnh của hắn, lệ ứa ra, lầm bầm nói:
- Tại sao? Tại sao?
Lúc Triệu Tử Văn vừa tới cái thế giới xa lạ này, gặp phải những khung cảnh lạ lẫm và những người lạ lẫm, Hạng Tử Hiên chính là bạn đầu tiên của hắn. Đối với tình bằng hữu này, hắn vô cùng quý trọng.
Đến phút cuối, Hạng Tử Hiên vẫn còn dùng một khí lực khẽ nói:
- Triệu huynh, thay ta chiếu cố Hạ Bình cho tốt, hy vọng mẫu thân sẽ không trách ta đối xử không tốt với muội muội.
- Được, đệ đồng ý.
Triệu Tử Văn nghẹn ngào trả lời.
Nói xong câu này, cặp mắt Hạng Tử Hiên từ từ nhắm lại, vẻ mặt vô cùng an bình. Triệu Tử Văn lúc này mới hiểu được, người mà Hạng Tử Hiên cả đời yêu thương nhất chỉ có mẫu thân của hắn mà thôi.
Mây đen ảm đạm, chim tung cánh bay đi, trong Hoàng thành lúc này tựa hồ như có một khúc bi ca vang lên. Triệu Tử Văn đột nhiên nhớ tới thời kỳ vô ưu vô lự ở Hàng Châu.