Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen.com
Trương Ưng trực tiếp trở về công ty, Lý Dương thì cùng Lý Thành rời khỏi, Trương Ưng vốn định cùng Lý Dương thương lượng vài việc chỉ có thể bất đắc dĩ trở lại phòng mình.
Lý Thành lái xe chạy ra một con đường rồi ngừng lại, hai anh em xuống xe vội vã đi tìm một máy rút tiền tự động, biểu hiện của Lý Dương khi nảy rất hào phòng nhưng kỳ thật thì hắn rất khẩn trương, năm trăm vạn đó, nó tương đương với trúng giải vé số chứ ít gì, hơn nữa nó còn không cần nộp thuế nữa.
Lúc Lý Dương đưa thẻ vào máy thì hắn cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, cộng thêm một trăm năm mươi vạn lần trước thì hắn tổng cộng có sáu trăm năm mươi vạn, số tiền này đối với người gửi tiền vào ngân hàng với số tiền chưa bao giờ vượt qua một vạn mà nói thì đây là một con số rất lớn.
"Bảy trăm năm mươi vạn?"
Lý Dương có chút sững sốt, hai anh em nhìn nhau rồi Lý Thành kinh ngạc đếm những con số 0, Lý Dương thì tính toán lại khoảng tiền trong tài khoảng.
"Hà lão cho sáu trăm vạn!" Ngay lập tức Lý Dương đã hiệu tại sao, Hà lão không nói nhiều với Lý Dương nhưng ông cũng không muốn chiếm tiện nghi của hắn nên đã trực tiếp trả cho hắn sáu trăm vạn.
"Dương Dương, hiện tại anh vẫn có chút không thể tin nổi, mọi việc đều là sự thật ư?" Lý Thành đột nhiên cảm thán một câu, khi rời khỏi nhà hắn cũng có chút không tin lời Lý Dương nói, hắn cảm giác có chút gì đó mờ ảo, nhưng mà khi hắn thấy được số tiền trong tài khoảng thì hắn mới biết được tất cả đều là sự thật.
"Đương nhiên là thật, anh, chúng ta về nhà đi, chúng ta đem tin tức tốt này về cho ba mẹ và chị dâu đê bọn họ cùng vui nào!"
Lý Dương vỗ vỗ vai Lý Thành rồi lên xe trước, tâm trạng của Lý Thành hiện tại chỉ sợ là không thể lái xe được nên Lý Dương chỉ còn cách lái xe chở Lý Thành về.
Buổi chiều xe cộ rất đông nên hay người phải dùng tới nữa giờ mới về tới nhà, trên đường về Lý Thành vô cùng hưng phấn nói chuyện với Lý Dương.
Lúc về tới nhà thì đã hơn năm giờ chiều, Lý Thành xuống xe rất nhanh, hắn muốn nhanh chóng chạy vào thông báo tin tức này cho ba mẹ mình.
"Ba, mẹ!"
Vừa vào cửa Lý Thành đã hô lớn làm cho Lý Dương đang khóa cửa không nhịn được cười lắc đầu, không biết vì cái gì mà từ sao khi có năng lực đặc biệt thì khi gặp số tiền lớn như thế hắn cũng không quá hưng phấn, dựa vào năng lục đặc thù của mình Lý Dương tin tưởng cho dù là sáu nghìn vạn hắn cũng có thể kiếm được.
"Chuyện gì mà mừng thế?" Lý mẫu là người đầu tiên đi ra, bà nghi hoặc hỏi.
"Ba đâu, chúng ta vào trong thảo luận!" Lý Thành hưng phấn kéo mẹ vào phòng, Lý Thành tuy hưng phấn nhưng còn chưa tới mức nổi điên, loại buôn bán lời nhiều như thế này thì không thể để nhiều người biết được.
"Lớn già đầu rồi, ngay cả con cũng đã có rồi đó, có gì mà xúc động thế?"
Lý mẫu bị mạnh mẽ kéo vào phòng nên có chút không vui, Lý Quân Sơn đang xem TV trong phòng cũng ngẩn đầu lên nghi hoặc nhìn Lý Thành, lúc bình thường thì Lý Thành cũng là người trầm tĩnh nhưng không biết hôm nay sao lại như vậy.
"Mẹ, ba, hai người biết món đồ mà Lý Dương tìm được có giá bao nhiêu không?"
Lý thành cười cười rồi kéo tay Lý mẫu ngồi xuống sô pha, Lý Dương vừa lúc đi vào phòng khách, hắn cười đi tới chiếc ghế sô pha đối diện rồi ngối xuống, đồ vật thì đã bán, bây giờ là lúc để phân chia tiền.
"Bao nhiêu tiền? Thứ này thật sự là đồ mà tổ tiên lưu lại ư?" Lý Quân Sơn kinh ngạc hỏi.
"Sáu trăm vạn, cái lọ thuốc hít này có giá tới sáu trăm vạn!" Lý Thành càng nói càng kích động, khi nói tới con số thì hắn đã có chút phát run.
"Con nói bao nhiêu?" Lý Quân Sơn đột nhiên đứng lên, ông dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lý Thành.
"Ba, là sáu trăm vạn, bọn con đã bán nó xong, tiền thì đang trong tài khoảng của Lý Dương!" Lý Thành hưng phấn gật đầu, Lý Quân Sơn thì đứng yên không nói được gì.
"Sáu trăm vạn, cái gì sáu trăm vạn, Thành Thành, con nói rõ hơn đi, mẹ có chút hồ đồ rồi nè?" Lý mẫu kinh ngạc nhìn hai anh em, món đồ Lý Dương đưa xem buổi sáng bà đã sớm quên mất, hơn nữa cho dù nhớ thì bà cũng không cho rằng cái lọ thuốc hít nhỏ xíu như vậy mà còn giá tới sau trăm vạn.
"Mẹ, lọ thuốc hít mà con đưa cho mẹ xem buổi sáng nghe ba nói là đồ của ông cố lưu lại, hôm nay hai anh em đi xem xét thì biết được thứ này là đồ cổ, hơn nữa còn là đồ của Hòa Thân nên mơi có giá sáu trăm vạn!"
Lý Dương cười cười đi lại ngồi gần mẹ mình, nhìn sự xúc động của mọi người thì hắn nhớ lại chính mình khi vừa có được một trăm hai mươi vạn.
"Sáu trăm vạn, con nói cái lọ đó có giá sáu trăm vạn chứ không phải sáu trăm?" Lý mẫu kinh ngạc nhìn Lý Dương, bây giờ thì bà đã nghe hiểu.
"Đúng vậy, là sáu trăm vạn chứ không phải là sáu trăm!" Lý Dương cười khổ lắc đầu, dường như mẹ tới bây giờ vẫn chưa tin được.
"Các con thật sự đã bán nó?" Lý Quân Sơn đột nhiên lại hỏi một câu.
Lý Thành gật gật đầu:
"Đúng vậy, ba, lúc đó Dương Dương đã bán nó đi mà người mua vừa nhìn thì cũng biết đây là một chuyên gia!"
"Các ngươi bán thế nào? Nếu thật sự là đồ tốt, hơn nữa còn là đồ mà tổ tông lưu lại thì phải bảo quản chứ!"
Lý Quân Sơn không ngờ lại không hưng phấn mà ngồi xuống ảo nảo nói:
"Nếu ba biết đây là đồ tốt thì đã không cho hai con bán nó, ta chỉ nghĩ đây là một đồ vật nhỏ không dáng giá thôi!"
Lý Thành ngơ ngác nhìn cha mình sau đó quay sang nhìn Lý Dương, Lý Dương thì mĩm cười nhìn Lý Quân Sơn rồi nói:
"Ba, nếu nó giá vài vạn hay vài chục vạn thì cất giữ cũng không sao, nhưng mà nó có giá tới sáu trăm vạn, một món đồ đáng giá như vậy nếu để người bên ngoài biết được thì nhà chúng ta không phải là nơi mà bọn trộm cướp ghé thăm mỗi ngày hay sao? Nói không chừng đặt nó trong nhà còn nguy hiểm nữa, chính vì như vậy cho nên con mới bán đi đổi lấy ôột chút tiền dùng để đầu tư thì an tâm hơn!"
"Đúng, đúng, ba, con cũng nghĩ như vậy, món đồ này dù sao cũng không bằng tiền mặt thực tế!" Lý Thành vội nói.
Lý Quân Sơn nhìn Lý Thành, sau đó lại nhìn Lý Dương, cuối cùng ông gật đầu nói:
"Hai con nói cũng có lý, dù sao thì thứ này cũng để lại cho hai đứa, các con thì muốn bán, thì cứ bán!"
"Ba nghĩ được như vậy là tốt rồi, con thấy không bằng gọi chị dâu tới rồi cùng nhau an bài số tiền này!"
Lý Dương cười nói với Lý Quân Sơn, hắn đem lọ thuốc hít này công khai nói với mọi người kỳ thật là muốn chia tiền cho cả nhà mà thôi, nếu như số tiền này là của một mình Lý Dương thì hắn sẽ không cách nào chia tiền cho mọi người vì mọi người đều nghĩ Lý Dương đang bố thí, Lý Dương cũng không muốn chỉ vì một chút tiền tài mà làm cho tình cảm của mọi ngưởi trong nhà bị ảnh hưởng, do trải qua vài lần sinh tử nên Lý Dương rất trân trọng tình cảm gia đình.
Đề nghị của Lý Dương làm cho hai mắt Lý Thành nóng lên, nếu nói hắn không muốn chia tiền thì là giả, nhưng mà hắn sẽ không vì một chút tiền này mà tranh giành với cha mẹ hay là Lý Dương, so với số tiền này thì tình cảm anh em giữa hai người quý báu hơn nhiều.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ