Tổng Giám đốc điều hành của Diễn Hoàng…
Lê Tiếu liếc nhìn đầu mày cuối mắt tùy tiện của Truy Phong, dối lòng tán đương: “Anh đây thật tru tú!”
“Ngại ngùng rồi.
” Truy Phong phất tay đắc ý, ánh mắt nhìn về Lễ Tiếu nóng hừng hực như lửa.
Xã hội rối ren thì tiền tài và thân phận là pháp bảo thắng lợi của đàn ông.
Tự Truy Phong cũng cảm thấy bản thân rất ưu tú!
Lúc này, Lê Tiếu chậm rãi điều chỉnh tư thế, dựa lưng vào tường, nhìn về điện thoại, tựa như vô tình mà hỏi: “Anh Truy Phong là Tổng Giám đốc điều hành, thế… Diễn gia thì sao? Anh ta là nhân vật thể nào ở Tập đoàn Diễn Hoàng?"
Vừa dứt lời, Lê Tiếu đã nhạy bén nhận ra hơi thở nguy hiểm… đến từ Truy Phong bên cạnh cô.
Nhưng nó chỉ khoảng một giây, thoáng qua rồi biến mất.
Ánh mắt Truy Phong sâu kín quan sát Lê Tiếu, vẻ giễu cợt trên mặt biến mất, thay vào là sự lạnh lùng cảnh cáo: “Cô em à, có lòng hiếu kỳ là chuyện tốt, nhưng thứ gì không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi.
”
Thân là bốn trợ thủ quan trọng nhất, họ rất kiêng kị việc người ngoài vô tình hay cố ý dò hỏi tin tức của Diễn gia.
Đây là điều cấm kị của bọn họ.
Lúc này, Lê Tiếu liếc xéo vẻ mặt thay đổi của Truy Phong, nghênh đón tầm mắt của anh ta, lười nhác nói: “Hỏi chút thôi, không cần phải hồi hộp đến thế.
Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường, hơi tò mò với Tập đoàn Diễn Hoàng thì cũng dễ hiểu mà, đúng không?”
Chỉ là một nữ sinh?
Truy Phong ngượng ngùng sờ mũi, đánh giá Lê Tiếu, đổi để tài: “Cô em còn đi học?”
“Phải, sắp tốt nghiệp rồi, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ thực tập.
” Lê Tiếu cố ra vẻ buồn bã mà trả lời.
Nghe thấy thế, Truy Phong nhíu mày, đến gần sát trước mặt Lê Tiếu hơn, mỉm cười xấu xa: “Muốn đến Diễn Hoàng thực tập sao?”
Lê Tiếu thuận thể ngẩng đầu lên, đôi mắt nai lấp lánh, dáng vẻ trông như được lợi mà sợ: “Tôi đến đó được sao?”
“Được, đương nhiên được rồi!”
Truy Phong bị gương mặt xinh đẹp của Lê Tiếu đánh thẳng vào tim, cảm giác như mình đang chao lượn, nếu không sao chân lại nhẹ vậy chứ.
Khi cười lên, cô gái này trông thật đẹp mắt.
!
Mười phút sau, Lê Tiếu quay lại phòng giữa hành lang, Lê Ngạn ở phía trước đang thương thảo chi tiết việc đổi chác danh họa với lão Lưu.
Đương nhiên, vị doanh nhân kiêm nghệ thuật gia này đã bị lão Lưu gài bẫy bằng danh họa, bức “The Reaper” kia đã được Lê Ngạn mua với giá ba mươi triệu USD.
Trên đường về, Lê Ngạn còn đắm chìm trong tâm trạng vui sướиɠ vì có được danh họa.
Nương theo đèn ngoài cửa rọi vào trong xe, anh chợt chú ý đến tấm thiệp trong tay Lê Tiếu.
“Em đang cầm gì thế?” Lê Ngạn tò mò kéo cổ tay cô, vừa rút ra đã nghe Lê Tiếu thờ ơ đáp lại: “Một tấm danh thiếp ngu xuẩn.
”
Lê Ngạn nhíu mày, cúi đầu nhìn, cái tên nghe ngu xuẩn thật, họ Truy?
“Người này… là Tổng Giám đốc điều hành của Diễn Hoàng?”
Lê Ngạn ngạc nhiên.
Đừng nói là Tổng Giám đốc điều hành, dù là trợ lý điều hành thôi cũng thuộc vào dạng không phải ai cũng có thể gặp.
Em gái quý báu nhà anh đi dạo một vòng ở hành lang đã gặp được ngay Tổng Giám đốc điều hành?
Đây là cơ hội do Nữ Oa nương nương sáng tạo ra hay sao thế?
“Anh ta đưa danh thiếp cho em làm gì?” Lê Ngạn hoài nghi hỏi.
Lê Tiếu nâng cằm, dời mắt khỏi cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn tấm danh thiếp, cười sâu xa: “Anh ta thiếu trợ lý, còn em vừa hay thiếu kinh nghiệm thực tập.
”
Nói chính xác là, cô đang thiếu một cơ hội có thể bước vào Tập đoàn Diễn Hoàng.
.