An Trịnh dùng lưỡi mình cạy mở hàm răng thẳng tắp của An Huyên sau đó liền tiến vào cuốn lấy cái lưỡi đinh hương mềm mai của cô. An Huyên thực sự vẫn không tiếp thu nổi bản thân đang không một mảnh vải nằm trên giường của dượng, hôn môi dượng. Thiếu nữ không có kinh nghiệm lập tức bị An Trịnh cướp hết oxi đến không thở nổi. Khi An Trịnh vừa thả cô ra An Huyên như cá được trở lại hồ vội vàng hít thở không khí.An Trịnh chưa để cô thích ứng đã cúi đầu ngậm một quả anh đào trong miệng, một bàn tay to bắt lấy núm bên kia vân vê giữa hai ngón tay.
- A...
An Huyên lập tức hét lên thất thanh. Đáp lại tiếng rên của cô chỉ có tiếng chậc chậc khi miệng lưỡi An Trịnh đang cắn hút trước ngực cô. Từng trận tê dại xa lạ khiến An Huyên rùng mình nổi gai ốc. An Huyên kìm nén tê dại trên người ổn định giọng nói muốn ngăn cản động tác của An Trịnh:
- Dượng... con còn nhỏ mà.
An Trịnh nghe cô nói liền ngẩng đầu khỏi ngực cô, trước ngực An Huyên dưới ánh đèn mờ lập tức thấy được một mảnh dính ướt. Ánh mắt An Trịnh âm trầm:
- Bảo bối, em đã mười bảy rồi.
- Cho nên?
- Có thể cᏂị©Ꮒ demo.
An Trịnh dứt lời lập tức luồn tay xuống nắm lấy đôi chân mảnh của cô vắt ngang hông. Nơi cứng rắn sưng tấy khẽ chạm đến nơi huyền bí phía trước. Một cái chạm thoáng qua đã khiến An Huyên nằm bên dưới nhũn ra cắn răng rên nhẹ. Giọng An Trịnh khàn khàn vang lên bên tai cô:
- Bảo bối, lúc em thức còn nhạy cảm hơn lúc ngủ.
Ánh mắt An Huyên mông lung, tay cô đưa ra ôm lấy tấm lưng trần của An Trịnh:
- Dượng ơi... con sợ.
An Trịnh biết cô đang chơi chiêu muốn làm anh mềm lòng mà tha cho cô, con sói lớn đội lốt người như hắn mãi mới có cơ hội ăn thịt cừu non làm sao có thể để cừu chạy mất. Anh Trịnh vừa đĩnh động eo chà sát bên dưới An Huyên vừa nỉ non bên tai cô thổi gió:
- Huyên Huyên bảo bối... một chút thôi, dượng nhịn thật sự rất vất vả. Bên dưới vừa căng vừa đau.
An Trịnh được công khai cọ sát nơi mềm mại kia sướиɠ đến híp mắt, dưới ánh đèn mông lung An Huyên lại tưởng hắn bị căng đến khó chịu chủ động hỏi:
- Dượng rất đau sao?
Nhìn cô bé ngây thơ dưới thân ánh mắt con sói An Trịnh sáng lên giả bộ đáng thương gật đầu. An huyên thấy hắn đáng thương đắn đo mãi cũng hạ quyết tâm:
- Vậy dượng làm đi, nhưng nhanh lên con còn phải đi ngủ. Sáng mai cần đi học sớm.
An Huyên không còn phản kháng động tác An Trịnh lập tức càn rỡ hơn, hắn dịch mông đến trước ngực An Huyên để cô nhìn rõ thứ tô trướng kia. An Huyên xấu hổ quay đầu đi lại bị An Trịnh ép nhìn:
- Huyên Huyên bảo bối mau nhìn nó, nhìn nó vì em mà to lên.
Hai tay An Trịnh bao lấy hai cái bánh bao to tròn trước ngực cô kẹp ©ôи th!t của mình vào giữa. Hai khối ấm áp khít rịt vừa bao lấy An Trịnh liền bắt đầu đẩy hông di chuyển. An Huyên tròn mắt kinh ngạc, trước đây mỗi sáng thức dậy ngực vừa đỏ vừa đau thì ra là dượng lén đợi cô ngủ rồi làm bậy.
- Ngực bảo bối bao lấy thật sướиɠ, quá mềm rồi.
Từng câu chữ chui vào lỗ tai khiến An huyên ngượng chín mặt:
- Dượng... người thật biến thái.
- Bảo bối, sau này mỗi ngày ta đều biến thái với con được không.
- Không cần... Dượng, đau quá...
An Trịnh đẩy nhanh tốc độ, ngực An Huyên bên dưới cũng bị xô đẩy nhanh theo. An Huyên thấy rất ấm ức, An Trịnh luôn nâng cô như nâng trứng trên bàn tay nhưng lúc này cô kêu đau cũng bị An Trịnh bỏ ngoài tai.
- Bảo bối.. ân rất thoải mái...
An Trịnh bắt lấy tay An Huyên để cô tự ép hai vυ" mình còn tay hắn đưa ra phía sau với vào giữa hai chân cô. An Huyên căng thẳng phản kháng theo tự nhiên mà co người, tay cũng bất giác buông lỏng. An Trịnh mang theo một vết nước trong suốt mới lấy ra từ Khe huyệt của cô:
- Bảo bối, em động tình rồi.
- Không có.
An Trịnh cười nhẹ:
- Huyên Huyên, có muốn biết mỗi khi con ngủ ta sẽ làm gì bên dưới đó không?
An huyên lắc đầu liên tục cũng không ngăn cản được hành động tiếp theo của An Trịnh. Mặt hắn rất nhanh chóng đã đối diện với khu vực thần bí của An Huyên, hai tay dữ chặt chân cô banh ra. An Huyên xấu hổ muốn khép chân vào cũng không được:
- Dượng... đừng nhìn.
An Huyên lúc này có thể cảm nhận rõ từng hơi thở an Trịnh phả lên thân dưới của cô, nóng đến đáng sợ.
- Huyên Huyên bảo bối, nhìn rõ nhé. Xem ta ăn em mỗi đêm thế nào.
Dứt lời miệng to lập tức ngậm lấy cái mu múp rụp hồng hào.
- A...
Theo tiếng rên của An Huyên lưỡi An Trịnh đã nhô ra quét đến từng ngóc ngách bên trong.