- Hai đứa đi đâu mà tận bây giờ mới về nhà hả?
Mở cửa là một nữ phụ trạc 50 tuổi, khuôn mặt trái xoan trắng ngần, đôi mắt có vài phần uể oải. Vương Tuyết ngượng ngùng cúi đầu, Dương Khải thì cười lớn.
- Có hỉ sự, có hỉ sự. Vào bên trong con sẽ kể cho mẹ a.
Chẳng biết qua bao lâu.
Trong phòng khách cũ kĩ dột nát, nữ phụ trung niên quay sang nhìn con trai mình.
- Không ngờ Lâm Du, đứa bé mồ côi năm xưa bây giờ đã trở thành…
Dương Khải nắm tay mẹ mình, khuôn mặt đỏ bừng ngà say nhưng đầy tiếu ý.
- Nó vẫn nhớ như in mùi vị vịt quay, đậu khuôn mà mẹ nấu đấy. Nó cũng nói vì không muốn thấy mẹ khó khăn nên mới chủ động cho con mượn 300 ngàn mỹ kim a.
Nữ phụ nhìn hơn chín chồng tiền mặt nằm trên bàn phòng khách, khuôn mặt lâm vào hồi tưởng, không lâu sau mới thở dài.
- Nói gì đi nữa, 300 ngàn đô là con số quá lớn. Người giàu cũng biết xót tiền chứ. Hai con cố gắng mà tu chí làm ăn trả nợ cho nó nhé. Con bé Vương Tuyết thì mẹ không lo rồi…
Bà ta quay sang Dương Khải, khuôn mặt liền trở nên nghiêm nghị.
- Nhất là mày, cũng vì cái tật cờ bạc mới đến nỗi này, nếu không dính vào thứ quỷ kia. Công ty xây dựng dù nói không làm ăn khấm khá, cũng nào đến nỗi phá sản chật vật chứ.
Dương Khải liền bĩu môi.
- Thôi mà mẹ, ai mà không có tật xấu chứ. Chẳng phải hiện tại con cũng đã có công việc rồi sao? Vương Tuyết nếu mà trở thành ngôi sao, chẳng phải ba người một nhà chúng ta đều đổi đời sao?
Nữ phụ mái tóc vấn cao đen nhánh, vóc dáng không quá thon thả nhưng lại mang vẻ thành thục mà quay sang con dâu.
- Con cũng xem như ít nhiều biết về giới giải trí, con thấy công ty của Lâm Du nó thế nào?
Nhắc đến chuyện cờ bạc của chồng mình, bình thường Vương Tuyết là người lớn tiếng phản ứng gay gắt nhất, thế nhưng lần này nghe nghe mẹ chồng nhắc đến, Vương Tuyết lại im bặt không phản ứng gì. Khuôn mặt ửng đỏ hơi men của cô dường như vẫn chưa hết lâng lâng vui sướиɠ.
- Con dù sao cũng chỉ làm nhân viên hậu cần ở công ty truyền thông Tam Ba mà thôi, cũng không thể gọi là người trong nghề. Thế nhưng công ty Đường Dung của Lâm Du ở thành phố Lưu Đô này có thể xem như công ty lớn nhất, dưới trướng có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng có thể kể đến như ca sĩ Phùng ŧıểυ Bảo, nhóm nhạc Fara, người mẫu Miêu Nị, nữ ca sĩ Dương Dương...
Nữ phụ hai mắt mở lớn.
- Cái gì? Phùng ŧıểυ Bảo, có phải là chàng trai hát bài Khúc Trà Hoa?
Vương Tuyết bật cười.
- Mẹ cũng biết Phùng ŧıểυ Bảo sao?
Nữ phụ lần này không dấu được vui sướиɠ.
- Vương Tuyết con ra đường hỏi bất cứ phụ nữ nào trong căn hộ tập thể này, ai mà không biết Phùng ŧıểυ Bảo chứ. Mẹ hai tháng trước còn mua cả album của cậu ấy nữa đấy.
Bà ta vô thức nhoẻn cười.
- Nếu Vương Tuyết thành công trở thành ca sĩ ở công ty thằng Lâm, vậy xem như đã trở thành người một nhà với Phùng ŧıểυ Bảo rồi.
Vương Tuyết ở bên cạnh cười khúc khích.
- Mẹ yên tâm, đến lúc đó không phải xin chữ ký, con không chừng còn mang anh ấy về nhà thăm mẹ nữa đấy.
- Con thật khéo tưởng tượng.
Dương thẩm bật cười, vô thức nhìn lên đồng hồ.
- Ân, cũng đã trễ lắm rồi, hai đứa bây giờ chưa ngủ, sao sáng mai có thể đi làm chứ?
Dương Khải ngửa đầu ra sô pha.
- Mẹ quên là con làm một tháng được nghỉ 4 ngày rồi sao?
Vương Tuyết thì hít vào một hơi, khẽ lắc đầu.
- Con đã gởi đơn xin nghỉ việc rồi mẹ.
Nữ phụ trung niên liền giật mình quay sang.
- Cái gì? Nhanh như vậy sao? Công việc ở công ty kia cũng không tệ mà. Hơn nữa Lâm Du nó cũng bảo hai đứa về suy nghĩ kĩ càng, sao lại gấp gáp như vậy chứ?
Dương Khải bật cười, hai tay ôm lấy chồng tiền trước mặt đầy thích thú.
- Mẹ thật là. Nếu Vương Tuyết không đồng ý đến công ty của Lâm Du, con làm sao dám cầm 300 ngàn đô này chứ.
- Nói vậy….
Thấy nữ phụ nhìn mình ấp úp, Vương Tuyết liền bật cười gật đầu.
- Vâng, ngày mai con sẽ đến công ty Đường Dung của anh Lâm kí hợp đồng ạ.
Dương Khải cười không ngoác được miệng, giọng điệu trêu ghẹo.
- Dương Mỹ à, bà không biết con dâu bà giỏi thế nào đâu, thằng Lâm biết Vương Tuyết vợ con có chất giọng, không cần phải làm thực tập sinh rồi kí hợp đồng, mà là trực tiếp kí hợp đồng với cô ấy rồi mới thực tập đấy.
Dương Thẩm trố mắt, ngẩn người một hồi. Không lâu sau mới đứng dậy, nhìn sang bàn thờ chồng mình ở đằng sau. Hai mắt bất giác rơi lệ chắp tay.
- Đội ơn thượng thiên có mắt, ông à, sau bao ngày tháng khổ sở, rốt cuộc vợ chồng nó cũng đã được đền đáp xứng đáng rồi.
…..
8 giờ sáng.
Vương Tuyết đã có mặt ở công ty Tam Ba.
Nàng đêm qua uống không ít rượu, lại còn hàn thuyên nói chuyện cùng chồng đến tờ mờ sáng. Thế nhưng hiện tại khuôn mặt lại không chút mệt mỏi, trái lại thần sáng lại sáng rỡ vô cùng.
Vương Tuyết mang một thân vest đen bó sát, tôn lên đường cong cơ thể như mọi lần, hai tay cầm một tập tài liệu đến thẳng phòng nhân sự.
Trái ngược với vẻ rụt rè, hai tay ôm tài liệu, đầu cúi gằm thường thấy, lần này Vương Tuyết lại trang điểm đậm hơn, môi đào cũng chẳng còn dùng màu son cam nhạt như mọi khi. Mỗi bước đi, cô sống lưng thẳng tắp, mặt nhìn thẳng về trước, thậm chí cằm còn hơi hất lên không dấu được đắc ý.
- Ân. Là Vương Tuyết của bên hậu cần đó sao? Sao hôm nay bộ dạng lại khác thường vậy a?
Ở một góc tầng 5 của văn phòng, một nam tử lùn tịt mắt dáng chặt đến mỗi bước đi của Vương Tuyết, nói khẽ với người đồng nghiệp đeo kính cận gầy gò ở bên cạnh.
- Ôi. Vương Tuyết quả thật kiều mị mà, nghe đâu lại còn có chất giọng không tệ, trong công việc xông xáo nhận phần khó khăn, vậy mà ban lãnh đa͙σ không hề đoái hoài gì đến, thật là đáng tiếc.
Nam tử lùn tịt bật cười.
- Cô ta quả xinh đẹp thì quả thật rất xinh đẹp, thậm chí có thể xếp vào hạng hoa khôi của bên hậu cần, nhan sắc chẳng kém mấy ca sĩ thực tập. Thế nhưng đáng tiếc tuổi đã có chút lớn, lại đã có chồng. Làm sao có tiền đồ được chứ?
Người đéo kính gầy gò bên cạnh mặt hơi cau lại.
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc quá. Khuôn mặt trắng ngần, ngũ quan không chê vào đâu được, vòng ba cong vút thế kia. Lại phải chạy đôn chạy đáo ở hậu cần, thật chẳng ra làm sao. Lúc mới vào bộ phận này, Vương Tuyết là người trong mộng của tôi đấy.
Bên cạnh liền phát ra tiếng cười giễu cợt.
- Trời đất, cậu không nhìn lại cậu sao. Mà cho dù cậu có nɠɵạı hình đi nữa, Vương Tuyết đã có chồng, dây dưa làm gì cho mệt thân chứ? Hơn nữa tôi nghe bên hậu cần nói, Vương Tuyết đúng nghĩa là bình hoa di động, chỉ có nhan sắc mà không có đầu óc, dù rất nhiệt huyết nhưng lại rất hay làm hỏng việc đấy.
Nam tử đeo kính gầy gò quay lại cười khẩy.
- Hừ. Cậu nói là nói như vậy, thế nếu có thể cho cậu một đêm cùng Vương Tuyết, cậu có chơi không?
Nam tử lùn tịt liền trợn lên, không lâu sau liền bật cười, khuôn mặt đầy ti tiện.
- Hỏi thừa. Tất nhiên…là có rồi.