….
Cách đó hơn 30 cây số.
Một căn hộ tập thể nằm ở tầng 3 đang sáng đèn, bên ngoài sơn đã bong tróc không ít. Đảo mắt thấy không ít áo quần phơi ở ban công. Trời mưa lác đác khiến cho không khí lại có thêm mấy phần ảm đạm.
Trong phòng khách, hai mẹ con Dương Khải và Dương Thẩm ngồi trên băng ghế sofa cũ xem tivi, thế nhưng trên màn hình lại là chương trình thiếu nhi. Rõ ràng cả hai người tâm trí đang chú tâm ở chỗ khác.
"TADAA. Xem em mua gì về này!"
Cả nghe nghe tiếng nữ tử kia liền giật mình, quay sang thấy Dương Tuyết tóc tai dù ướt sũng nước mưa, thế nhưng miệng cười sáng rỡ, nhất thời hai mẹ con nhìn nhau thở phào bật cười. Vội vàng đi ra cửa tựa hồ cùng hỏi một lúc.
- Sao rồi, em đã ký hợp đồng chưa?
- Con gái, tình hình thế nào?
Vương Tuyết cũng thấy chồng và Dương Thẫm chờ mình, ánh mắt ánh lên một tia cảm động.
- Anh, mẹ, chúng ta vào trong rồi hẵng nói. Hai người đã ăn gì chưa? Con có mua món vịt tiềm khoái khẩu cho hai người đây.
Gia đình ba người quây quần bên căn bếp nhỏ. Vương Tuyết hơn nửa tiếng trời kể về buổi kí hợp đồng với Đường Dung, giọng điệu không dấu được tiếu ý xen lẫn một chút đắc ý.
- Ân, hai người không biết đó thôi. Giáo viên dạy thanh nhạc ở Đường Dung là ca sĩ Phùng Diễm An đấy.
Trước đây, Dương Thẫm dù bên ngoài luôn cư xử phải phép, thế nhưng thâm tâm lại không mấy ưng bụng cô con dâu này. Vương Tuyết xinh đẹp khiến đám nam tử ở các căn hộ tập thể lân cận luôn lén nhìn cũng không nói đi.
Không giống những cô vợ ở khu nhà tập thể này, kết hôn rồi sẽ kiếm một công việc bán buôn, sinh con đẻ cái, ăn vận giản dị chăm lo gia đình.
Vương Tuyết lúc nào cũng áo quần chỉnh chu, lại luôn có khát vọng mãnh liệt với ánh đèn sân khấu, không ngần ngại bày tỏ một ngày mình sẽ trở thành minh tinh. Thậm chí để tiếp xúc với giới giải trí, cô không ngại làm hậu cần ở công ty giải trí hạng hai như Tam Ba.
Những lúc Tam Ba có sự kiện lớn, cô phải bận rộn phải túc trực ở công ty, cả nhà hai người Dương Khải cùng Dương Thẩm bà đều phải ăn tạm bên ngoài.
Gần đây, công ty xây dựng của Dương Khải làm ăn thua lỗ phải bán hết tài sản, cùng với việc cô nhất quyết chưa chịu sinh con, thái độ của Dương Thẩm với Vương Tuyết lại càng gay gắt hơn.
Thế nhưng hiện tại.
Dương Thẫm thấy con dâu mình vừa ký hợp đồng độc quyền với công ty giải trí lớn nhất thành phố Lưu Đô, một trong những công ty giải trí lớn nhất Đại Hạ. Lại nhờ cô mà khoản nợ do làm ăn thua lỗ của con trai được trả hết, ánh mắt nhìn Vương Tuyết bất giác trở nên nhu hòa hơn, suốt bữa ăn bà cười không ngớt miệng.
- Con gái giỏi lắm, mẹ cũng không ngờ vậy mà con thật sự làm được. À, con đã báo tin vui cho gia đình chưa?
Vương Tuyết gặm một cái chân vịt tiềm, lắc đầu mấy cái.
- Con không muốn bố mẹ ở quê lo lắng, dù gì thì xưa nay, bố mẹ con đều không muốn con trở thành ca sĩ, hai người cũng chê bai đây là cái nghề hạ đẳng. Bố mẹ muốn con kiếm một công việc văn phòng, an an ổn ổn như bao người khác thôi.
Dương Khải nhu hòa nhìn vợ mình nhắc nhở.
- Chuyện em thực tập một tuần sáu ngày ở công ty cũng không sao, nếu Lâm Du nó cho người giúp việc đến thì tốt, mà không có thì vẫn có thím Trương nhà bên, thím ấy cũng ở nhà một mình cùng con gái, có thể nhờ thím ấy giúp đỡ. Dù sao thì Lâm Du nó cũng giúp mình nhiều lắm rồi. Anh chỉ lo là…
Dương Thẩm liền trừng mắt.
- Thằng này, mẹ tay chân lành lặn, vẫn còn khỏe mạnh, mày làm như mẹ đã 70, 80 tuổi không bằng, nói làm việc nặng nhọc được không thì không biết, nhưng vẫn thừa sức chợ búa bếp núc, nuôi cháu cho mày đấy.
Nghe đến chữ nuôi cháu, Vương Tuyết thần sắc liền mất tự nhiên, Dương Khải dường như đã quá quen, cũng không để tâm mà nói tiếp.
- Anh chỉ lo phần em mà thôi.
Vương Tuyết bật cười quay sang, môi đỏ mọng đầy dầu mỡ, tay cầm một cái chân vịt gặm dở, thế nhưng vẫn không khiến nàng xấu xí đi chút nào, trái lại còn có thêm một chút phong tình khó nói.
- Anh rốt cuộc là lo cái gì chứ?
Dương Khải hơi cau mày.
- Em xưa nay giọng hát không tệ, thế nhưng nào có bao giờ nhảy nhót vũ đa͙σ bao giờ, vả lại một ngày lại tập luyện đến mười mấy tiếng như vậy, làm sao chịu nổi, anh sợ là em kiệt sức mất.
Vương Tuyết bật cười.
- Em chưa bao giờ nhảy nhót vì vậy đến công ty anh Lâm mới phải học đấy, còn nữa, ở Đường Dung có cả trăm nữ thực tập sinh giống như em vậy. Em tin người khác làm được, em sẽ làm được. Thậm chí những thứ người khác không làm được…
Vương Tuyết nhíu mày, đưa nắm tay về phía Dương Khải nhu miệng trêu.
- Em sẽ làm bằng được. Chỉ cần được đứng trên sân khấu, khó khăn đó có kể gì chứ?
Dương Thẩm bật cười quay sang Dương Khải.
- Con còn chưa hiểu vợ con sao? Đừng nói là tập luyện một ngày mười mấy tiếng, không chừng nói nó nhảy xuống sông sẽ trở thành minh tinh, nó cũng sẽ nhảy đấy.
- Mẹ này, nào đến mức đó chứ.
Cả nhà ba người cười ồ lên, trò chuyện đến hơn chín giờ tối, bấy giờ chỉ còn Dương Thẩm nằm trên sofa mở chương trình tạp kỹ yêu thích, Vương Tuyết cùng Dương Khải đã trở về phòng.
Phòng hai người cũng chỉ hơn 14 mét vuông, bên trong nɠɵạı trừ một chiếc giường, một tủ áo quần cùng một bàn trang điểm nhỏ ra, cũng không có gì khác.
Đèn cũng đã tắt ngúm, chỉ có đèn ngủ lờ mờ, tiếng xe cộ thỉnh thoảng qua lại văng vẳng. Cả hai vợ chồng đã thay đồ ngủ, chỉ thấy bàn tay của Dương Khải khẽ choàng qua Vương Tuyết, kề mặt vào tai nàng ta nói khẽ.
- Lão bà à, anh thật là may mắn khi cưới được em đấy.
Vương Tuyết đang nằm ngửa cầm điện thoại xem qua các tin tức về thực tập sinh, bất giác nghe Dương Khải nói liền bật cười.
- Sao anh lại nói vậy chứ? Trước đây lúc em cưới anh, em không có công việc, chỉ biết loanh quanh ở nhà nội trợ, lúc đó công ty xây dựng của anh ăn nên làm ra, chẳng phải lúc đó mấy lão bà lắm chuyện ở khu tập thể này đã nói em may mắn khi cưới được anh sao?
- Cám ơn em, lão bà.
Vương Tuyết nhướng mày ngoái lại.
- Anh hôm nay uống nhầm thuốc sao?
Dù Vương Tuyết đã tẩy trang thế nhưng vẫn thấy rõ đôi mắt to tròn động lòng người, lông mi dài cong vuốt của cô. Dưới đèn ngủ mập mờ, sống mũi cao vút thẳng tắp của Vương Tuyết lại càng nổi bật hơn, giống như một món đồ giai tác, giống như một món trang sức quý giá khiến Dương Khải ánh mắt không khỏi si mê.
- Cái gì mà nhầm thuốc chứ. Anh nghĩ sao nói vậy mà thôi, lão bà à, lần này trở về chỉ nghỉ ngơi được vài ngày mà thôi.
Thấy Vương Tuyết không trả lời, chỉ nhướng mày nhìn chăm chăm không chớp mắt như có ý châm chọc. Dương Khải liền nhíu mày, giọng điệu như làm nũng.
- Lão bà, làm một cái nhé ?