Thành phố Lưu Đô.
Trời đã về khuya, trời lác đác mưa, trên con phố chỉ thấy rải rác vài chiếc taxi cô đơn đậu bên đường chờ đón khách.
Trên đại lộ số 8 các cửa hàng cũng đã đóng cửa tối om, chỉ còn một nhà hàng nhỏ còn sáng đèn.
- Uống đi uống đi !
Một nam tử thân mang quần cọc áo thun, khuôn mặt vuông vức đôn hậu đỏ bừng, dường như đã uống không ít đưa chai lên.
- Mười hai năm qua nhanh như một cái chớp mắt, mới đó tao với mày còn trốn học đi chơi điện tử, đánh nhau với mấy tên khối trên, bây giờ thoắt cái chúng ta đã có gia đình.
Đối diện một nam tử trạc 30 đeo kính đang cúi đầu liền quay lên, không khỏi bật cười. Vô thức nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh bạn mình.
- Là mày thôi, tao vẫn độc thân mà.
Cô gái bên cạnh nam tử khuôn mặt vuông vức liền bật cười.
- Anh Lâm, em cũng thật tò mò, anh nɠɵạı hình bắt mắt, lại nói công việc không tệ, vì sao đến bây giờ vẫn còn độc thân vậy a?
Người đàn ông đeo kính nhoẻn miệng, phất phất tay lắc đầu, khuôn mặt như trêu ghẹo.
- Lâm Tuyết à, em lại trêu anh rồi. Anh không có duyên như thằng Dương chồng em a. Mấy năm không gặp, đừng có nhắc chuyện đau buồn này được không?
Nữ tử tên Lâm Tuyết kia mặt cũng đã ngà ngà say, thế nhưng khuôn mặt vẫn không dấu được vẻ xinh đẹp. Hai mắt cô gái này to tròn linh lợi, sóng mũi cao vút, miệng xoan đỏ mọng, làn da trắng muốt như ngọc, nếu chỉ xét về ngũ quan cũng đã có 9 phần mỹ nhân màn ảnh.
Nhìn mái tóc vấn cao cùng bộ chân váy vest tây, thoáng nhìn cũng có thể đoán mới từ chỗ làm trở về. Trên ngực vẫn còn chưa tháo bảng kim loại ghi thẻ tên xuống.
Vương Tuyết - nhân viên hậu cần.
Chỉ thấy cô gái cau mày nhìn nam tử khuôn mặt vuông vức cạnh mình, bĩu môi .
- Xí. Lão Dương mà có duyên gì chứ, vô duyên thì có.
Dứt lời, cả ba người liền bật cười, cô gái tên Vương Tuyết liền nhướng người tới, hai mắt ẩn ý.
- Anh Lâm, anh cũng biết em làm ở công ty truyền thông, bộ phận em có mấy cô đồng nghiệp rất là kiều mị ngay cả em cũng mê mẩn nữa đấy, nếu anh không chê, em có thể làm mai cho anh mấy cô tốt tính a.
Nam tử mặt vuông tên Dương Khải liền quay sang vợ mình xua tay.
- Xì, Lâm Du nó mà cần em giới thiệu à. Người như nó thiếu gì mỹ nữ chứ. Chẳng qua nó thích đàn ông mà thôi.
- Cái thằng khốn mày…
Dứt lời, cả bàn ba người lại cười phá lên, khiến cho không khí có thêm vài phần sinh khí giữa cơn mưa đêm mùa đông lạnh lẽo của thành phố cảng Lưu Đô.
- Mà anh Lâm này, cũng là chỗ thân thiết, em hỏi thật.
Vương Tuyết vừa hạ chén rượu xuống liền quay lên tò mò.
- Anh làm gì mà lắm tiền vậy a? Anh ăn mặc tuy giản dị, thế nhưng ở công ty em cũng gặp qua rất nhiều ca sĩ hạng A, có vài người đi xe giống hệt anh, nghe đâu Maybach này có giá gần cả nửa triệu đô chứ chẳng chơi.
Dương Khải bên cạnh liền chau mày nhìn vợ mình quát khẽ.
- Em này, có là bạn bè thân thiết đi nữa, hỏi như vậy là bất lịch sự a!
- Ân, không có gì, không có gì.
Nam tử đeo mắt kính ở đối diện bật cười, xua xua tay.
- Dương Khải mày thôi đi, Vương Tuyết cũng nói không sai đâu. Chúng ta chẳng phải người xa lạ a, chẳng phải chuyện mày phá sản mấy tháng trước, cả hai vợ chồng mày cũng không ngại nói với tao đó sao?
Nam tử mặt vuông gãi gãi đầu.
- Ờ thì… đám trong lớp tụi mình đa phần đều kinh doanh thất bại, chỉ có duy nhất mỗi mày…
Lâm Du bật cười, phất phất tay, hít vào một hơi nhìn sang nữ tử đối diện.
- Tao cũng chẳng phải kinh doanh, chỉ làm công mà thôi. À, nếu anh nhớ không nhầm, Vương Tuyết em trước đây rất muốn trở thành ca sĩ đúng không?
Vương Tuyết đôi mắt đang nhìn xuống ly rượu trước mặt liền vô thức mở lớn, không lâu sau thở dài quay lên.
- Cũng đã rất lâu rồi, đó là mơ ước từ nhỏ của em, cả anh và anh Dương đều biết mà. Thậm chí gia đình biết em đam mê ánh đèn sân khấu, dù ở quê nghèo khó vẫn dốc sức cho em học Đại Học Văn Hóa Điện Ảnh Lưu Đô.
Vương Tuyết lắc đầu mấy cái, khuôn mặt có 4 phần chua xót.
- Đáng tiếc em không có duyên với nghề. Ra đời lăn lộn mới thấy để trở thành ca sĩ khó khăn như thế nào.
Thấy không khí hơi trầm xuống, Dương Khải liền bật cười.
- Lâm Du à, mày không biết đó thôi, bà xã tao dù không theo được nghề này, thế nhưng vẫn nuôi hi vọng, thậm chí còn đang làm việc ở công ty giải trí Tam Ba, công ty quản lý của ca sĩ Bạch Nhi Nhi đấy.
Vương Tuyết thấy chồng mình nói đến chuyện này, khuôn mặt liền đỏ lên, vội quay sang phân bua.
- Anh Lâm đừng nghe lời lão, em chẳng làm gì liên quan đến ca hát trong công ty cả, chỉ là nhân viên hậu cần mà thôi.
Thấy Lâm Du bật cười, Vương Tuyết như nghĩ gì đó liền cau lại.
- Ân, mà tại sao đang hỏi đến công việc của anh, anh lại nói đến chuyện của em vậy a?
Lâm Du hơi nâng kính, khuôn mặt nhoẻn cười.
- Em làm ở Tam Ba, vậy có biết công ty Đường Dung?
Vương Tuyết trố mắt.
- Sao không chứ, Đường Dung chính là công ty giải trí lớn nhất thành phố này rồi. Dưới trướng Đường Dung có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, có thể kể đến như ca sĩ Phùng ŧıểυ Bảo, siêu mẫu ŧıểυ Mị, nhóm nhạc nữ 3 thành viên Farah cùng rất nhiều ca sĩ, diễn viên, người mẫu trẻ đang lên a.
Lâm Du bật cười.
- Em có vẻ rất có kiến thức về giới giải trí a.
- Mà này, sao bỗng nhiên mày lại nhắc đến mấy công ty giải trí này vậy.
Dương Khải đối diện hơi cau mày. Chẳng biết nghĩ gì liền trợn lên.
- Mày…chẳng lẽ mày làm việc ở Đường Dung? Cũng làm trong giới giải trí sao?
Lâm Du nhoẻn miệng gật đầu.
- Tao quả thật là đang làm việc ở Đường Dung.
Nghe vậy, Dương Khải nhìn chăm chăm bạn mình chau mày.
- Kì quái, trước đây mày chuyên ngành quản trị nhân sự, sao đột nhiên lại rẽ sang ngành giải trí vậy a?
- Uống đi rồi tao nói tiếp.
Lâm Du bật cười, rót rượu đều ra ba người, cầm ly nâng lên. Thấy hai vợ chồng Dương Khải khó hiểu cụng ly, liền uống một hơi hết chén.
- Duyên số đưa đẩy mà thôi, tao làm cũng đúng chuyên ngành mà. Hiện tại đang làm quản lý ở chi nhánh Lưu Đô này.
Dương Khải năm xưa dù nói học hành không đến nơi đến chốn, tiếng anh nửa chữ cũng không biết, vừa ra trường đã lăn lộn kiếm ăn. Thế nhưng nghe nhiều mà quen, rượu trong miệng vô thức phun ra.
- Khục…chi nhánh lưu đô?….con mẹ nó. Mày…mày là giám đốc?