Sắc mặt hai người cùng biến đổi, nhanh chóng xoay người, một đám đàn ông cầm súng lao nhanh tới, bao vây bọn họ.
Người đến đều mặc trang phục bộ lạc bản xứ, họng súng đen ngòm nhắm ngay hai người trong vòng vây, vẻ mặt dữ tợn.
Người đàn ông da đen cầm đầu cầm súng lục, chỉa vào Hàn Dập Hạo, hung thần ác sát hét to.
Thẩm Tòng Thiện khẽ nhíu mày, người đàn ông kia nói hẳn là tiếng bản xứ, cô nghe không hiểu anh ta nói cái gì, nhưng từ giọng điệu cũng cảm giác được, tình cảnh hiện tại của bọn họ không ổn.
Hàn Dập Hạo lại bình tĩnh mà nhìn đối phương, miệng nói ngôn ngữ gì đó Thẩm Tòng Thiện nghe không hiểu.
Cô hơi có chút kinh ngạc, cô không biết Hàn Dập Hạo còn biết tiếng bản xứ của Châu Phi, nhưng chắc chắn rất hữu ích.
Đột nhiên, Hàn Dập Hạo giao người thiếu niên trong tay cho đối phương.
.
Thẩm Tòng Thiện vươn tay muốn ngăn cản, Hàn Dập Hạo lại nhanh chóng kéo tay của cô lại, thấp giọng nói: "Bọn họ và người thiếu niên này đến từ cùng một bộ lạc, chính là ra ngoài tìm anh ta."
"Bọn họ nói vậy?" Cô hỏi.
Hàn Dập Hạo gật đầu.
"Bọn họ nói vậy anh sẽ tin?" Trong lòng Thẩm Tòng Thiện còn có cảnh giác, nhìn sắc mặt của đám người kia trông không có ý tốt, nếu thật sự là có ý định xấu, giao người thiếu niên kia cho bọn họ chẳng khác nào chỉ còn một con đường chết.
"Cô nhìn vật tổ trên người bọn họ xem, giống hệt với hình vẽ trên cánh tay của người thiếu niên này." Hàn Dập Hạo giải thích.
Thẩm Tòng Thiện thuận theo nhìn sang, mới chú ý tới chỗ tay áo được xăn lên đúng là có một hình vẽ, chẳng qua là bị máu tươi và bùn đất che lấp hơn phân nửa, mà vừa rồi cô chỉ chú ý đến vết thương của anh ta, mới bỏ quên.
Tuy nhiên, đột nhiên tùy tiện giao một người bị thương không hề có sức chống cự cho một đám người lạ đột nhiên xuất hiện, Thẩm Tòng Thiện vẫn là có chút không yên lòng.
Đối phương cũng đã không nhịn được, người đàn ông cầm đầu mở miệng mắng mỏ gì đó, giơ súng trong tay lên chỉa vào Thẩm Tòng Thiện.
Trong nháy mắt, bàn tay kia lại bị tay của anh ngăn lại ở giữa không trung.
Hàn Dập Hạo híp đôi mắt ưng lại, một tay nâng lấy người thiếu niên, một tay nắm chặt bàn tay muốn gây bạo lực của đối phương, vẻ mặt lạnh lùng.
Người chung quanh thấy thế, đồng loạt nhắm ngay Hàn Dập Hạo, người cầm đầu lại càng tức giận hơn, nhưng Hàn Dập Hạo lại nhanh chóng mở miệng, lớn tiếng trách mắng đối phương.
Sắc mặt Thẩm Tòng Thiện có chút tái nhợt, mặc dù cô không biết tại sao Hàn Dập Hạo lại làm như vậy, nhưng nhìn ra được đối phương đã bị chọc giận.
Chuyện tới như thế, không có cách nào khác, Thẩm Tòng Thiện đang chuẩn bị đánh đòn phủ đầu bắt người cầm đầu của đối phương thì lại thấy người đàn ông da đen từ từ thu súng về.
Mà Hàn Dập Hạo cũng giao người thiếu niên cho đối phương.
"Bọn họ..." Thẩm Tòng Thiện còn muốn nói điều gì đó, nhưng Hàn Dập Hạo nhìn ra được cô lo lắng, ngắt lời nói, "Bọn họ sẽ không hại anh ta. Vừa rồi tôi nói cho bọn họ biết là cô đã cứu chàng trai này, đối phương nghe xong mới để súng xuống, nếu bọn họ nói không phải là sự thật, rất có thể chúng ta đều bị giết."
"Vậy anh nói cho bọn họ biết, bây giờ anh ta cần truyền máu gấp, hỏi bọn họ có đồng ý cho chúng ta đưa người thiếu niên này tới doanh trại để tiếp tục cứu chữa hay không." Thẩm Tòng Thiện vội vàng nói, điều kiện chữa bệnh ở Châu Phi quá kém, không biết ở chỗ bộ lạc của người thiếu niên này có điều kiện truyền máu cho anh ta hay không, để cho an toàn, hãy để cho bọn họ đưa người thiếu niên này về doanh trại ổn thỏa, dù sao cô cũng đã cứu anh ta thoát khỏi miệng báo, không hy vọng cuối cùng anh ta chết vì cứu chữa chậm trễ.
"Cô có thể yên tâm, bọn họ càng khẩn trương cho thương thế của anh ta hơn." Anh thản nhiên nói, "Hơn nữa, thay vì lo lắng cho anh ta, không bằng lo lắng cho tình cảnh hiện tại của chúng ta."
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, súng vừa được để xuống lại giơ lên, người cầm đầu nói một tràng xì xào gì đó, Hàn Dập Hạo bình tĩnh đáp trả lại.
Trên mặt của đối phương chần chờ chốc lát, nhưng lập tức đã khôi phục lại vẻ hung dữ, anh ta vung tay lên, những người khác lập tức tiến lên, trói chặt hai tay của Hàn Dập Hạo và Thẩm Tòng Thiện.
Thẩm Tòng Thiện nhìn Hàn Dập Hạo, hoàn toàn không rõ tình hình.
Hàn Dập Hạo ra hiệu cô chớ phản kháng: "Cô cứu gã thiếu niên này, bọn họ gọi anh ta là thiếu gia, bây giờ anh ta bị trọng thương, vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chúng ta nói như thế chỉ là lời nói một phía, cho nên bọn họ muốn đưa chúng ta về bộ lạc, chờ anh ta tỉnh rồi quyết định xử chúng ta như thế nào."
"Nếu như không tin chúng ta, có thể cùng chúng ta đi đến doanh trại mà." Thẩm Tòng Thiện hơi phát cáu, không nghĩ tới cứu người, lại bị đối phương đối đãi giống như tội phạm.
Hàn Dập Hạo lại lên tiếng cảnh cáo nói: "Đừng đề cập đến doanh trại ở trước mặt bọn họ."
"Tại sao?" Bị súng chỉa vào, Thẩm Tòng Thiện chỉ có thể kìm chế sự tức giận trong bụng đi theo đám người kia, may mà đối phương khách khí hơn vừa rồi, cũng không có vì động tác chậm chạp của cô mà nổi giận.
"Đối với quốc gia này tôi hiểu rất rõ, bộ lạc có súng ống cũng sẽ không quá bế tắc, bọn họ không thể không nhìn ra được chúng ta là thuộc về bộ đội gìn giữ hòa bình, nhưng bọn họ dường như cũng không kiêng dè thân phận của chúng ta, cho nên ở dưới tình huống bọn họ chưa biết rõ rốt cuộc thuộc về thế lực phương nào, tốt nhất đừng tiết lộ thân phận." Hàn Dập Hạo giải thích.
Thẩm Tòng Thiện im lặng gật đầu, thân phận của cô không sao, nhưng Hàn Dập Hạo là sĩ quan cao cấp, nếu như đối phương thật sự thuộc về quân vũ trang phản chính phủ, vậy phiền phức sẽ rất lớn.
Đi qua rừng cây này, rồi đi một đoạn đường, đột nhiên hai người bị bịt mắt lại, bị đưa lên một chiếc xe, sau khi đến nơi, bọn họ bị nhốt vào một căn nhà tranh.
Có lẽ lính canh cảm thấy hai người bị trói, bên trên lại không dặn dò bọn họ phải trông coi nghiêm ngặt, vì vậy rất nhanh đã đi ra ngoài.
Trong bóng tối, Thẩm Tòng Thiện lắng nghe ồn ào bên ngoài, do dự một lát, mở miệng nói: "Hàn Dập Hạo, xin lỗi anh."
Mặc dù cô đối với chuyện Hàn Dập Hạo đã từng làm vẫn còn có chút canh cánh trong lòng, nhưng hại anh cùng bị trói, trong lòng cô cũng rất áy náy.
Hàn Dập Hạo lại không có trả lời, anh đột nhiên đứng lên, đi về phía của Thẩm Tòng Thiện.
Mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy động tĩnh, cô nghe được tiếng động anh đến gần, đang muốn đặt câu hỏi, thế nhưng anh lại ngồi xổm xuống, sau đó giọng nói từ tính vang lên: "Dựa qua đây."
"Sao vậy." Cô khó hiểu.
"Trước tiên phải cởi miếng vải trên mặt ra." Anh trầm giọng đáp.
"Làm sao cởi?" Cô vô thức bật thốt lên.
"Dùng miệng." Giọng nam thản nhiên nói, bình tĩnh không chút gợn sóng.