Dù sao Thẩm Tòng Thiện cũng là xuất thân đặc cảnh, huấn luyện thể năng thông thường cô còn chịu đựng nổi, nhưng cường độ huấn luyện cũng đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, sau mười ngàn mét, chính là ngổi xổm, nhảy cốc, hít đất, tiếp theo sau đó là mang quần áo nhẹ việt dã 5km.
Sau một vòng, rất nhiều ứng cử viên đều không ngừng than khổ, cũng không phải thể lực bọn họ kém, mà là vừa bắt đầu thì đã huấn luyện cường độ cao như vậy, người bình thường cũng sẽ chịu không nổi.
Vậy mà quân đội giải thích không chê vào đâu được, do thời gian cấp bách, cấp trên đưa chỉ thị xuống chính là ở trong vòng một tuần cần phải tuyển chọn ra một đội chính trị kiên định, tác phong ngoan cường, kỷ luật nghiêm minh, thông thạo nghiệp vụ đội ngũ gìn giữ hòa bình, ngụ ý tức là, đằng sau còn có chấp nhận các người.
Quả nhiên, buổi tối là huấn luyện bơi lội, ngày hôm sau tăng lên lái xe, lái cho đến đêm tối.
Hai ngày kế tiếp, Thẩm Tòng Thiện chỉ cảm thấy cả người giống như sắp rã ra vậy, nhưng tình hình của những người khác cũng không tốt mấy, đã có mười mấy người rút khỏi, còn lại cũng không có một chút cảm giác thoải mái nào.
Chỉ có điều may mà hai ngày này không có gặp tên ôn thần kia, điều này khiến tâm trạng của Thẩm Tòng Thiện khá hơn nhiều.
Nhưng đến ngày thứ ba, cô lại gặp được "Ôn thần" bị cô nguyền rủa ngàn vạn lần.
"Hôm nay là đánh nhau cùng với huấn luyện viên, tôi là huấn luyện viên của các bạn." Lời nói vẫn ngắn gọn già dặn, vẫn là bộ quân trang khí khái hào hùng bức người, Hàn Dập Hạo không có đội mũ, để tóc mới trông cả người tràn đầy sinh lực, chân anh mang ủng chiến đấu, trên cổ tay đeo găng tay chiến thuật hở ngón màu đen, vẻ mặt nghiêm túc làm cho bầu không khí của cả sân huấn luyện đều căng thẳng.
Anh nói tiếp: "Tôi biết trong các bạn, có không ít người đều là quán quân tranh tài trong cuộc thi đấu võ thuật toàn quốc. Nhưng tôi muốn dạy các bạn, không phải là những động tác biểu diễn thường thức kia, tôi muốn các bạn học chính là, thuật cận chiến quân dụng hiện đại, gọi tắt là MACP!"
Anh vừa dứt lời, lập tức nổi lên một loạt xôn xao.
Anh nói không sai, ở đây đích thật là có rất nhiều quán quân đánh võ, khi bọn họ nghe được tài năng mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo bị gọi là "Động tác biểu diễn", thì làm sao có thể không tức giận.
"Báo cáo! Sếp, xin anh thu hồi lời nói của mình." Người học võ tính khí nóng nảy, chịu không nổi một chút sỉ nhục. Quán quân trận đấu Tán Đả[1] nam toàn quốc năm 2010, võ cảnh Sơn Đông - Thiết Tùng Dương, đột nhiên lớn tiếng nói.
[1] Tán Đả (Sanda) - Tán Thủ (Sanshou): là võ chiến đấu tay không tự do.
Hàn Dập Hạo đi tới trước mặt của anh ta, mặt không thay đổi mở miệng hỏi: "Cậu tên là gì."
"Thiết Tùng Dương! Ứng cử viên Sơn Đông!" Ánh mắt của Thiết Tùng Dương nhìn thẳng về phía trước, lớn tiếng đáp.
"Trung đoàn trưởng võ cảnh Sơn Đông, quán quân trận đấu Tán Đả nam toàn quốc năm 2010, đúng không." Hàn Dập Hạo sớm đã ghi nhớ thông tin của mỗi người vào trong đầu, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt không phục của Thiết Tùng Dương, đột nhiên đề cao âm lượng: "Bước ra khỏi hàng!"