Hai người cứ ôm nhau như thế thật lâu. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh quyết định phải biến cô thành người của anh, chỉ có như vậy thì anh mới không sợ cô sẽ rời bỏ anh.
Nghĩ sao làm vậy đột nhiên Cổ Ngự Hoài nói: “Anh yêu em”.
Lâm Trình Tử sửng người, cô ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, nơi đó ẩn chứa vô vàn yêu thương, không còn vẻ mặt của đứa nhỏ sợ mất mẹ nữa mà thay vào là ành mắt kiên định, ôn nhu như muốn nhấn chìm cô vào đó.
Cô đỏ mặt, tim đập liên hồi như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, đây không phải lần đầu anh nói yêu cô, nhưng nghiêm túc như vậy lại là lần đầu, cô nhìn anh cười ngọt ngào, ánh mắt chất chứa vô vàn hạnh phúc. Đôi môi hồng nhuận, mấy máy, phát ra âm thanh rất nhỏ tựa như chỉ có thể để cô nghe thấy:
“Em cũng vậy”. Nói xong Lâm Trình Tử mặt đỏ như quả gất, ngượng ngùng vùi mặt sâu vào ngực Cổ Ngự Hoài, lần kia là vì xúc động quá nên mới lớn mật nói ra, còn bây giờ hai người đã bình tâm, nói ra mấy lời này thiệt làm cô ngượng muốn chết.
Cổ Ngự Hoài sau khi nghe xong câu nói kia, ánh mắt lóe sáng hạnh phúc, ôm thật chặt lấy Lâm Trình Tử như sợ cô sẽ biến mất. Ngày hôm nay cô đã cho anh quá nhiều hạnh phúc.
Anh ôn nhu hôn lên tóc cô, mặt cô, như thể muốn dùng nụ hôn để bày tỏ tất cả yêu thương mà anh dành cho cô. Đôi môi ấm nóng của anh di chuyển khắp trên mặt cô, cuối cùng dừng lại tại một nơi, môi anh bao phủ môi cô, nhẹ nhàng ma sát, mút lấy, cái lưỡi tinh quái từ từ len lỏi vào miệng cô, dễ dàng tiến vào bên trong, đùa giỡn với cái lưỡi đinh hương của cô.
Nụ hôn dịu nhẹ từ từ trở thành cuồng dã và sâu. Môi lưỡi hai người dây dưa không dứt, thân thể không biết từ lúc nào lại dán sát vào nhau không một khe hở, tay anh vuốt ve tấm lưng thon của cô. Chậm rãi châm lên từng ngọn lửa sâu thẳm bên trong cơ thể hai người.
Lúc lâu sau, anh rời môi cô, nhưng cái lưỡi vẫn lưu luyến liếm láp trên cánh môi đỏ mọng của cô. Lâm Trình Tử hơi thở dồn dập, ánh mắt đã có phần mông lung. Cổ Ngự Hoài cuối cùng cũng rời môi cô, bạc môi khiêu gợi dán sát vào bên tai cô, thổi khí, Lâm Trình Tử thoáng run rẫy, biết đây là điểm mẩn cảm của cô, anh cười tà tứ cái lưỡi tinh quái trượt dài bên tai cô, bạc môi mỏng ngậm lấy vành tai cô, cắn liếm.
Lâm Trình Tử thở dốc, gò má phiếm hồng, cả người căng cứng, muốn đẫy anh ra nhưng tay chân lúc này lại vô lực đến kì quái, chỉ có thể mặc anh đùa bỡn.
Lúc lâu sau Cổ Ngự Hoài mới rời khỏi tai Lâm Trình Tử, đầu dán vào gáy cô, tham lam hít lấy mùi thơm từ cơ thể cô, tay luồn vào tóc cô, vuốt ve.
Giọng anh khàn khàn, nói: “Hôm nay em đừng về”.
Lâm Trình Tử sửng người, cô hiểu hàm ý trong câu nói của anh, nội tâm phút chốc tranh đấu kịch liệt. Chia làm hai phe trắng và đen.
Lâm Trình Tử đen: Đồng ý đi, ngươi cũng yêu anh ấy còn gì?
Lâm Trình Tử Trắng: Tuy nói là yêu nhưng thất thân là việc lớn, không thể nói yêu là có thể giải quyết hết được.
Lâm Trình Tử đen: Đừng nghe nó, anh ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Lâm Trình Tử trắng: Ngươi ngu ngốc, lời của đàn ông mà cũng tin được thì heo nái cũng có thể leo cây, Tề Chính Minh chẳng phải là một minh chứng sáng giá đó sao.
Lâm Trình Tử kịch liệt đấu tranh tư tưởng, hai bên trắng đen đã lao vào đánh đấm túi bụi mà cô vẫn chưa đưa ra được kết quả sau cùng, Cổ Ngự Hoài thấy Lâm Trình Tử vẻ mặt khổ sở thì dục vọng gì cũng cố gắng kìm nén xuống, anh không muốn khiến cô khó xử, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Cổ Ngự Hoài ôm chặt lấy Lâm Trình Tử, gác đầu trên hỏm vai cô, nhàn nhạt nói:
“Để anh ôm em thế này một lúc, lát nữa anh sẽ bảo Chú Vương đưa em về nhà”.
Lâm Trình Tử nhìn anh, cảm thấy dường như anh đang cố kìm nén dục vọng, còn khổ sở hơn cả việc cô đang đấu tranh tư tưởng lúc này. “Anh luôn ôn nhu như vậy, yêu thương ngươi như vậy, vậy thì ngươi còn gì phải lo lắng, ít nhất là lúc này anh ấy sẽ không bỏ rơi ngươi.” Tiếng của Lâm Trình Tử đen cứ vang vọng mãi trong đầu óc của Lâm Trình Tử. Mặc kệ Lâm Trình Tử trắng đang ra sức thuyết phục, Lâm Trình Tử nói:
“Em đồng ý”. Lâm Trình Tử trắng chính thức bị đá sang một bên, Lâm Trình Tử Đen thắng.
“Hửm?” Lâm Trình Tử nói không rõ đầu đuôi, làm Cô Ngự Hoài cũng ù ù cạc cạc theo.
“Em nói, em sẽ ở lại”. Lâm Trình Tử sau khi nói xong câu này, liền xoay mặt sang chỗ khác. Nhưng Cổ Ngự Hoài đã sớm nhìn thấy hai rạng mây ửng hồng trên má cô.
Mắt anh sáng rực, hối hả tìm kiếm môi cô, nụ hôn dồn dã, nóng bỏng dài và sâu. Lâm Trình Tử đặt tay trước ngực anh, hơi dùng sức đẫy anh ra, Cổ Ngự Hoài khó hiểu nhìn cô, Lâm Trình Tử ngượng ngùng, mặt cúi thật thấp, lý nhí nói:
“Anh đi tắm trước”.
Cổ Ngự Hoài ý cười đầy mắt, cô chính là đang cố gắng thích ứng với anh đây mà. Anh ” ừ ” một tiếng rồi buông cô ra, trước khi đi còn hôn trộm cô, rồi nhanh bước vào phòng tắm.
Lâm Trình Tử mặt đỏ như gấc, nhìn anh đi vào phòng tắm, lúc sau cô lấy điện thoại, báo cho mẹ biết tối nay cô không về nhà.
Lâm mẹ nghe con gái nói buổi tối sẽ ngủ lại nhà bạn thì có chút ngạc nhiên, sau khi căn dặn con gái vài câu thì ngắt máy.
…….
Cổ Ngự Hoài từ phòng tắm bước ra thì thấy Lâm Trình Tử ngồi trên sofa chìm đắm trong suy nghĩ thì khóe môi bấc giác cong lên một nụ cười thỏa mãn, anh yêu thương nhìn cô. Lâm Trình Tử như phát hiện ra ánh mắt rực lửa của anh, cô nhìn anh cười gượng, nhanh chóng chạy vào nhà tắm, muốn trốn ánh mắt nóng bỏng của anh.
Cổ Ngự Hoài cười đến thật sáng lạng, anh nhàn nhã đi vào phòng ngủ, cầm lấy chai rượi vang trắng, tự rót cho mình cốc rượu, từ từ nhấm nháp hương vị của nó, tưởng tượng thứ nước đắng chát kia là đôi môi ngọt ngào của cô.
…….
Ba mươi phút trôi qua, Lâm Trình Tử phải đối diện với sự thật, tim đập như trống trận chậm rãi ra khỏi phòng tắm, lúc bước vào phòng thấy Cổ Ngự Hoài đang nhàn nhã nhâm nhi rượu thì có chút giận dỗi. Cô thì đang hồi hộp không ngớt, anh còn có tâm tình uống rượu?
Lâm Trình Tử hung hăng đi về phía Cổ Ngự Hoài, đoạt lấy ly rượu trong tay anh, ngửa cổ tu một hơi hết sạch, rượu chát cùng với uống nhanh, vừa xuống tới cổ họng cô liền ho sặc sụa, Cổ Ngự Hoài cười tủm tỉm, ôn nhu vuốt lưng giúp cô.
Sau khi cơn khó chịu đi qua, Lâm Trình Tử mới phát hiện chính mình đang làm một chuyện quá sức mất mặt, cô ngượng ngùng không thôi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cổ Ngự Hoài miệng cười không khép lại được, thấy cô ngượng ngùng, ý cười càng sâu, anh nói:
“Vang là để thưởng thức, không phải uống như thế, để anh dạy em uống”.
Nói xong Cổ Ngự hoài hớp lấy một ngụm rượu, xoay mặt Lâm Trình Tử để cô đối diện với anh, môi anh từ từ đặt xuống môi cô, đưa thứ chất lỏng đắng chát vào miệng cô.
Lâm Trình Tử bị tấn công bất ngờ, chỉ có thể nuốt lấy thứ dịch chất mà anh đưa vào, thứ chất đắng chát sau khi đi qua cổ họng để lại vị ngọt thơm ngát trên đầu lưỡi, hai người môi lưỡi triền miên.
Cổ Ngự Hoài đỡ Lâm Trình Tử nằm xuống giường, môi vẫn không rời môi cô, đôi tay thành thục nhanh chóng di chuyển vào bên trong áo cô, xoa nắn một bên gò bồng no đủ. Lâm Trình Tử thở dốc, bộ ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt phủ sương, bờ môi hồng nhuận ướt át hé mở, thân thể vì bị kích tình mà đã phiếm hồng một mảng, bộ dáng cô lúc này đúng là dẫn dụ người khác phạm tội.
Tạm rời khỏi đôi môi đỏ mọng mê người của cô, đôi môi mãnh liệt hướng dọc từ cổ duyên dáng đi xuống, dừng lại trên xương quai xanh gợi cảm, liếm mút, tinh tế nhấm nháp ngọt ngào từ cô, lấy tất cả sự dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt của cô.
Lâm Trình Tử bây giờ cảm giác như đang nằm trên những đám mây mềm mại ấm áp, phiêu dật lâng lâng. Môi Cổ Ngự Hoài dừng lại tại bên gò bồng còn lại ra sức mút lấy, cái lưỡi tinh quái trêu chọc nhũ hoa đến khi nó đỏ ửng, căng cứng lên thì mới thỏa mãn.
Không biết từ lúc nào thân thể hai người đã trần như nhộng. Tay anh di chuyển khắp trên thân thể cô, tay anh như có điện, khiến thân thể cô tê rần, run rẫy không thôi.
Ngón tay thon dài len lỏi vào giữa hai bắp đùi non mịn của cô, ra sức vuốt ve, kích thích cô. Khoái cảm bất chợt đổ ập đến, Lâm Trình Tử rên lên một tiếng kiều mị, tiết ra vô số dịch chất, tay anh nhanh chóng trượt vào nơi u mật của cô. Đột nhiên bị vật lạ xâm lấn, bên trong cơ thể cô lập tức phản ứng, gắt gao bao bọc lấy, ngăn không cho dị vật tiến vào.
Thân thể nổi lên một cảm giác tê dại xa lạ, mơ hồ không rõ là khoái cảm hay là thống khổ, Cô run rẩy, cảm giác từng mạch máu như đang sôi trào, chỉ chờ bùng nổ. Tay cô gắt gao túm chặt lấy ga giường.
Anh thoáng nhíu mày “cô thật chặt”. Tay còn lại ra sức chơi đùa trên cơ thể cô, giọng anh khàn khàn nói: “Thả lỏng, đừng sợ”.
Lâm Trình Tử nghe lời, cố gắng thả lỏng, bên trong cơ thể dần nới lỏng, anh dễ dàng tiến vào bên trong, khuấy đảo, tạo ra hàng ngàn cơn sóng khoái cảm đánh úp vào các giác quan của cô.
Lâm Trình Tử hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm mới lạ mà anh mang lại, cảm giác kì lạ bao trùm cơ thể cô. Cổ họng vô thức phát ra âm thanh rên rỉ vì khoái hoạt.
Tay anh ra vào nhịp nhàng bên trong cơ thể cô, thân thể cô vô thức phối hợp cùng với anh, mắt thấy cô tình triều lên cao, anh gấp rút đưa vật cứng nóng đang sưng phồng của bản thân vào người cô.
Bị vật to lớn nóng bỏng lấp đầy nơi chật hẹp, bên trong gắt gao bao phủ lấy dị vật, Cổ Ngự Hoài bất giác phát ra âm thanh rên rỉ. Anh mạnh mẽ cử động thắt lưng, tiến sâu vào cơ thể cô. Tấm chắn mỏng manh minh chứng cho thân phận xữ nữ của cô, vì bị dị vật hung găng xâm chiếm nên dễ dàng bị xuyên thủng, tơ máu cuốn theo dịch chất hoan ái, chãy thẳng xuống tấm đệm dưới thân.
Cảm giác đau đớn như muốn xé nát thân thể ập đến, Lâm Trình Tử nhíu mày, móng tay đâm sâu vào da thịt của anh. Lúc này, khi anh đã hoàn toàn xuyên thấu cơ thể cô, ánh mắt chợt lóe sáng, kinh hỷ không thôi: “Cô ấy vẫn còn là xữ nữ?”.
Cổ Ngự Hoài tạm thời đình chỉ động tác, anh cố gắng vuốt ve thân thể cô, cuồng dã hôn cô, mong muốn dời đi sự chú ý của cô, giúp cô giảm bớt đau đớn. Lúc lâu sau thấy cô không còn nhíu mày nữa, tay cũng ngừng bấu lấy anh. Cổ Ngự Hoài trán đượm mồ hôi vì kiềm chế, giọng nói khản đặc.
“Có thể chứ?” Anh dò hỏi.
Cô Ngự Hoài thề, cả đời này chỉ có cô mới làm anh lo lắng đến vậy. Anh chưa bao giờ biết đến hai chữ kiềm chế trên thân phụ nữ, ngoại trừ cô, anh không muốn nhìn thấy cô đau đớn, bởi nếu cô đau, tim anh cũng đau lắm. Anh vì cô mà kiềm chế bản thân. Chỉ cần cô nói “không”, cho dù sau này “chú em” có mắc chứng bệnh “xụi lơ” anh cũng sẽ ngừng lại.
Thấy Cổ Ngự Hoài kiềm chế đến thập phần khó chịu, người đẫm mồ hôi, hạ thân không ngừng run rẫy, Lâm Trình Tử yêu thương, đau xót không thôi, lấy tay lau mồ hôi cho anh, chậm rãi gật đầu.
Như được gỡ bỏ lệnh cấm, Cổ Ngự Hoài chậm rãi di chuyển bên trong cơ thể cô, muốn giúp cô quen dần, tốc độ ngày một nhanh mạnh, từng đợt sóng khoái cảm đánh mạnh vào hai người. Tình triều lên cao, đẫy hai người đến đỉnh thăng hoa, anh gầm lên một tiếng, đưa mầm mống dục vọng chôn sâu vào bên trong cơ thể cô, thân thể đổ ầm lên thân thể cô.
Sau khi hô hấp ổn định, anh xoay người, nằm sang bên cạnh, không muốn đè nặng cô, một tay đặt dưới đầu cô, làm gối tay cho cô, anh ôm cô vào lòng, khóe miệng cong lên, mỉm cười thỏa mãn, chậm rãi tiến vào giấc mộng.