Cô luôn thích hỏi anh câu hỏi đó, từ mùa xuân đến mùa hè, từ mùa thu đến mùa đông.Nhưng bất kể mùa nào, nụ cười của anh đều dịu dàng như ánh nắng chiéu qua vòm cây
"Bởi vì từ nhỏ anh đã thích em rồi"
"Thế thì....có phải bởi vì anh chưa gặp được một người con gái khác.Nếu như anh tiếp xúc với nhiều con gái hơn, có thể anh sẽ nhận ra người mà anh thích không phải là em" .Cô lo lắng
Anh cười:"Được, có cơ hội anh sẽ thử xem sao."
Cô vội vã cầm cổ anh, đe dọa:"Anh dám! Nếu như anh dám yêu người khác, em sẽ cắn chết anh! "
Anh cười ôm cô vào lòng, hôn vào sau gáy của cô và nói:"Anh thích em cắn anh.Ngay bây giờ em cắn anh được không?"
"Cắn vào đâu?"
Anh tựa vào ghế sofa, chìa môi ra:"Cắn vào miệng nhé".
Cô chớp mắt nhào đến, cắn mạnh vào môi anh!
"Đau quá! ".Anh nói nhỏ
"Này! Ai bảo anh dẻo miệng! ".Cô hí hửng nhìn vào dấu răng trên môi anh:"Coi như cho anh một sự trừng phạt".
Anh vuốt tóc cô:"Không thích anh thế này à?Anh sợ em ghét ngu ngơ."
Cô nhìn anh, cười lớn:"Hình như anh rất thích, rất thích em đúng không?"
"Đúng vậy"
"Rốt cuộc là tại sao?", cô lo lắng nói.Bởi vì cô cảm thấy cô có rất nhiều khuyết điểm, còn anh quá xuất sắc, hai người thực ra không phải là một đôi hợp nhau
Anh cười:"Có lúc anh cũng cảm thấy kỳ lạ.Em vừa tùy hứng vừa cố chấp vừa qua loa, rất nhiều lúc còn hung dữ với anh.Nhưng, anh vẫn thích em.Ở bên cạnh em, bất kể tức giận hay vui vẻ, đều là hạnh phúc."
"Thật không?"Cô cười trộm
Anh ôm cô vào lòng, để cô nghe tiếng đập trái tim anh.Nhịp tim có tiết tấu và mạnh mẽ, trái tim không biết nói dối, trái tim biết tình cảm của anh dành cho cô.
Nghe tiếng đập trái tim anh, cô dần dần như sắp buồn ngủ.
Trước khi ngủ, cô hỏi anh:"Anh sẽ thích em trong bao lâu"
"Mãi mãi"
".....Mãi mãi như thế nào?"
"Kể cả khi em không yêu anh nữa, kể cả khi em đã quên anh, kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa, anh sẽ vẫn yêu em."
"Nói lung tung! Không còn trên thế gian này nữa, còn yêu em thế nào đây."
"Anh sẽ đi tìm một thiến sứ, để người đó thay anh yêu em." Anh ôm cô, làm cho tư thế ngủ của cô càng thêm thoải mái.
Cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh:"Em cũng sẽ mãi mãi yêu anh...."
Gió thổi lay động cánh cửa.
Anh vừa vỗ vào người cô, vừa cầm quyển vở lên giúp cô đánh dấu những nội dung trọng điểm của bài tập.
Cô nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
"Anh sẽ thích em trong bao lâu đây?"
"Mãi mãi"
".....Mãi mãi như thế nào?"
"Kể cả khi em không yêu anh nữa, kể cả khi em đã quên anh đi, kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa, anh sẽ vẫn luôn yêu em."
"Nói lung tung! Không còn trên thế gian này nữa, thế thì còn yêu em thế nào đây."
"Anh sẽ đi tìm một thiên sứ, để người đó thay anh yêu em."