Cửa sổ phòng bệnh mở một nửa, mưa phùn theo gió bay vào, chiếc rèm cửa màu xanh bay lên trong mưa mùa hè, không khí mát mẻ dễ chịu.
Những dòng nước trong suốt trong ống tiếp dịch yên lặng chảy.
Từng giọt từng giọt.
Nước truyền dịch đi vào cổ tay trái của Doãn Đường Diêu.Trên giường bệnh, anh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh, dựa vào chiếc gối trắng tinh, vẻ mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không thèm quan tâm đến giọng nói của y tá bảo anh phải nằm xuống nghỉ ngơi.
Mưa, không ngừng nghỉ.
Doãn Đường Diêu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh dường như dừng lại một chút, không động đậy.Chiếc khuyên kim cương cũng mất đi ánh sáng, giống hệt như là bị lấy mất đi linh hồn.
Bùi Ưu ngồi trên ghế sofa bên cạnh giường bệnh, anh nhìn Doãn Đường Diêu rất lâu, không nhịn được hỏi nhẹ:
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Doãn Đường Diêu im lặng.
Bùi Ưu đứng dậy đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn thẳng vào anh:"Nói cho tôi biết được không?Xảy ra chuyện gì rồi?Tại sao cậu lại đột nhiên bị bệnh như vậy?Viện trưởng Nhiệm nói may mà cậu được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không thì........"
Từng giọt nước yên lặng đi vào trong cổ tay trái của Doãn Đường Diêu.
Làn môi Doãn Đường Diêu nhợt nhạt.
Trong dáng vẻ ngang ngạnh đó dường như chứa đựng sự yếu đuối khôn cùng.
"Cô Doãn cả đêm qua không ngủ trông bên cạnh giường bệnh của cậu, mặc dù cô ấy không nói, nhưng mà tất cả mọi người đều thấy là cô ấy rất quan tâm đến câu."Bùi Ưu ngồi bên cạnh giường bệnh của anh, nói với anh, "Tôi biết, có một số điều cậu không muốn nói với mẹ mình, nhưng mà, cậu có thể nói cho tôi mà.Từ nhỏ đến lơn, chúng ta đều có thể tin tưởng lẫn nhau mà, không phải thế sao?"
Bùi Ưu vỗ vỗ vai anh.
Nụ cười trên môi ấm áp.
Chầm chậm-----
Doãn Đường Diêu quay đầu lại, giọng nói có vẻ đau đớn:"Người mà hiến tim cho tôi, có phải tên là......Bùi Dực không?"
"Bùi Dực...."
Bùi Ưu ngơ ngác, lần trước nghe Tiểu Mễ nói về cái tên đó, không biết tại sao, mỗi lần nghe thấy cái tên đó, giống hệ như có một vật gì đó đập vào ngực anh.
"Có phải người đó không?"
"Tôi không rõ."Khi Diêu làm phẫu thuật thay tim anh vẫn chưa tốt nghiệp, mặc dù nói là anh đi theo viện trưởng làm thạc sỹ, nhưng về tình hình của cuộc phẫu thuật lần đó viện trưởng Nhiệm dường như không hề nhắc đến.
"Ưu, giúp tôi tra xem."Doãn Đường Diêu nói buồn bã.
Bùi Ưu xoa xoa mũi, nhìn anh:"Sao vậy, có liên quan gì đến lần bị bệnh này của cậu à?Bùi Dực.....rốt cuộc là ai vậy?"
Ánh mắt Doãn Đường Diêu lạnh băng băng, đôi môi mím chặt.Vẻ mặt của anh làm cho Bùi Ưu kinh ngạc, trong lòng không yên, không hỏi thêm nữa.
"Được, để tôi tìm xem, tìm ra thì tôi sẽ cho cậu biết."
Bùi Ưu mỉm cười nói.
Phòng bệnh lại bắt đầu trở nên yên lặng.
Chỉ có tiếng mưa phùn lách tách bên ngoài.
"Cậu----có phải cãi nhau với Tiểu Mễ rồi không?"Bùi Ưu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cũng cũng hỏi.Có lẽ là tình yêu thôi, chỉ có tình yêu mới làm cho Diêu vài ngày trước còn hạnh phúc như ở trên mây, sau một đêm lại đau khổ như phải xuống địa ngục.
Doãn Đường Diêu không biểu cảm, làn mội dường như càng trở nên nhợt nhạt.
"Cô ấy bây giờ đang ở ngoài."
Bùi Ưu khom vại, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết làm cách nào để giúp anh và cô hóa giải vấn đề.
"Hôm qua là Tiểu Mễ đưa cậu đến bệnh viện, lúc cậu được cấp cứa, cô ấy cứ khóc.Khi tình hình ổn định lại, cô ấy lại ở bên ngoài phòng bệnh, không ăn không uống cũng không ngủ, chỉ ngồi trên ghế băng khóc.Tôi bảo cô ấy vào thăm cậu, cô ấy cũng chỉ lắc đầu, nói là cậu gặp cô ấy sẽ tức giận.
Anh chưa từng nhìn thấy một cô gái nào có nhiều nước mắt như vậy.
Cô yên lặng khóc, không muốn bị nhìn thấy, cô gục mặt xuống đầu gối.Nhưng mà, mỗi lần anh ra ngoài, nhìn thấy dáng người run rẩy của cô, anh biết là cô vẫn đang khóc, nước mắt dường như xuyên qua người cô lóng lánh trong không trung.
Bùi Ưu chăm chú nhìn Doãn Đường Diêu vẻ mặt đang dần trở nên lạnh nhạt hơn:
"Cậu muốn gặp cô ấy không?"
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ lay động lá cây.
Làn mưa trong suốt.
Lá cây xanh mướt.
Trong lòng Doãn Đường Diêu đau đớn, vẻ mặt anh cô độc ngang ngạnh, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng:
"Nói cho cô ta, đã hết hạn một tháng rồi."
° ° °
Ngoài phòng bệnh.
Tiểu Mễ ngồi trên ghế băng, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Ưu trước mặt mình, đôi mắt sưng đỏ như hạt đào, trên mặt đầy dấu vết của nước mắt.
"Một tháng đã hết hạn?"
Cô hỏi lại, rồi cười gượng.Phải rồi, cô hiểu ý của Doãn Đường Diêu, anh không thích cô, chỉ là bởi vì cô nhảy xuống vòi phun nước tìm thấy chiếc khuyên kim cương anh mới đồng ý hẹn hò với cô một tháng mà thôi.Đã đến kỳ hạn, tự nhiên sẽ phải chia tay, anh và cô tự nhiên sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Là như thế à?
Nhưng mà, tại sao trong lòng cô đột nhiên giống như có một khoảng trống, khoảng trống đó càng lúc càng lớn thêm, không ngừng hành hạ cảm giác hối hận và tự trách của cô.Cô cắn chặt môi, cố sức muốn nói với bản thân như vậy! Doãn Đường Diêu không thích cô, cho nên cô không thực sự làm tổn thương anh.Tuy nhiên, cô làm thế nào cũng không thể quên được ánh mắt đau đớn và làn môi tím ngắt của anh dưới bóng cây hôm đó......
Cô là kẻ có tội......
Là do sự ích kỷ của cô làm tổn thương Doãn Đường Diêu.
Làn môi Tiểu Mễ nhợt nhạt, cả người cô run lên.Khi mà cô hiểu được là mình đã làm một việc tàn nhẫn như thế nào, ngay lúc đó, cô đột nhiên không còn dũng khí.Cô muốn chạy trốn, chạy thật xa, thật xa, không muốn nghĩ gì nữa cả.
"Tôi biết rồi......."
Cô cố gắng nở một nụ cười yếu ớt với Bùi Ưu:"Thế cũng tốt........tôi đi đây......nếu như anh ấy có gì.......xin anh.......không......tôi......xin lỗi......"
Cô giống như một đứa trẻ phạm sai lầm đang hỗn loạn, ngay lúc đó cô muốn chạy trốn thật nhanh.
"Đợi một chút! "
Bùi Ưu nhìn thấy thần sắc đau khổ và hoang mang của cô chuẩn bị rời đi, vội vàng giữ chặt vai cô lại, nói lớn.
Cô hoang mang ngẩng đầu nhìn anh.
Anh bước nhanh vào phòng nghỉ của bác sỹ, lấy ra một chiếc ô, đưa cho cô, mỉm cười:"Ngoài trời đang mưa."
"......Cảm ơn."Cô ngơ ngác cầm chiếc ô.
"Còn nữa....."Có chút do dự, tuy nhiên sự tò mò đã làm cho Bùi Ưu phải hỏi, "lần trước cô nói 'Bùi Dực'...."
Tiểu Mễ kinh ngạc!
"Bùi Dực là ai?Là người mà tôi quen à?"Anh nhìn cô.
Bùi Dực hỏi:"Anh ta rốt cuộc là ai?"
Cô yên lặng đứng đó, trống rỗng, đối mặt với câu hỏi đó của anh.Cô hoang mang, hoang mang đến muốn cười.Dực, anh ta lại muốn hỏi anh là ai, anh ta hỏi em, anh có phải là người mà anh ta quen không......
Tuy nhiên, cô cuối cùng cũng không thể cười, một lúc như có một nhát dao xuyên vào tim cô.Có còn ý nghĩa nào nữa đây?Để cho anh ấy biết được, cũng chỉ có đau khổ mà thôi.
Lại làm sai rồi.
Không nên nhắc đến anh trước mặt anh ấy mới phải.
Dực, tại sao, từ khi anh không còn nữa, mỗi một việc mà em làm đều là sai lầm ư?
"Nếu như từ trước đến nay không nghe nói đến anh ấy, thế thì, hãy quên cái tên này đi."Vẻ mặt cô có sự đau khổ khó hình dung.
Sau đó-----
Cô dần dần bước đi, dần dần biến mất trong làn mưa mù.Làn mưa lạnh lẽo.....
Bùi Ưu đứng đó, nhìn về bóng dáng cô đằng xa, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, một lúc lâu vẫn không thể nào biến mất.
° ° °
Mưa rơi không ngớt năm ngày liền.
Cả ngày cả đêm rơi, có lúc là mưa lớn, có lúc mưa nhỏ.Mưa rơi không kể ngày đêm, cứ rả rích rơi, cây cối được rửa sạch không còn một hạt vụi, cả không gian dường như là một làn sương mù mịt.
Tiểu Mễ thường đứng bên cạnh cửa sổ phòng, đăm chiêu nhìn ra làn mưa ở Đông Hồ.Thực ra Đông Hồ trong làn mưa đã không còn nhìn thấy rõ nữa, chỉ có một màu xám mù mịt, liên kết thành một dải với bầu trời.
Đăm chiêu đứng cạnh cửa sổ, trong đầu cô cũng hỗn loạn rỗi bời.Không thể nghĩ điều gì, không thể hiểu ra điều gì, không còn phương hướng, không biết nên làm gì, dường như tất cả không còn ý nghĩa nữa.Cô chỉ biết, mỗi khi chỉ cần định nghĩ một điều gì đó, trong tim cô lại đau lên như dao cắt.
Ý mưa lạnh lẽo.
Làn mưa trong suốt bay lượn như không có biên giới.
Dường như trong một đêm, hơi nóng của mùa hè đã biến mất không còn dấu vết, còn mùa thu lại yên lặng bước đến, hơi lạnh đến xương làm cho vạn vật đột nhiên trở nên yên lặng như vậy.
Cho đến một buổi tối, cô Thành đột nhiên ngất xỉu trong phòng trực ban, Thành Quyên và Tiểu Mễ hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện.
Cô Thành phải nằm viện.
Bác sỹ có lẽ đã nói gì đó với Thành Quyên, mặc dù lúc cô chăm sóc cô Thành có vẻ rất bình tĩnh, nhưng mà Tiểu Mễ lại vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.Nửa đêm, cô có thể nghe thấy tiếng khóc của Thành Quyên.
Tuy nhiên, Thành Quyên không muốn cho cô biết.
Tiểu Mễ cũng không miễn cưỡng Thành Quyên, cô chỉ muốn hết sức giúp chăm sóc cô Thành là được.Mỗi ngày trong bệnh viện, chạy qua chạy lại chăm sóc cô Thành mặc dù bận rộn và lo lắng, nhưng mà, cô lại không có thời gian nghĩ về vấn đề đó nữa.
Cũng là bệnh viên Nhân Ái, Doãn Đường Diêu đã ra viện rồi.Mỗi khi đi qua phòng bệnh mà anh nằm hôm đó, Tiểu Mễ luôn luôn đột nhiên thất thần, sau đó vụt chạy trốn.
Anh ấy bây giờ thế nào, có khỏe không?
Không.......
Anh vẫn còn đang hận cô, anh nhất định mãi mãi không bao giờ tha thứ cho cô.
Cô giận mình không thể biến thành một con chim(?), chỉ cần giấu đầu vào trong đất cát, giả vờ không nhìn thấy, có phải là có thể xem như không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tiểu Mễ ngồi bên giường bệnh của cô Thành, nghe thấy tiếng cười nhân ái của bà, nghe bà kể về những điều trong quá khứ, nghe thấy nhịp thở bình thản của bà khi ngủ.Không biết tại sao, chỉ cần có cô Thành ở bên cạnh, trong lòng cô dường như có thể bình ổn trở lại.
Hôm đó.
Cô Thành yên lặng ngủ đi.
Tiểu Mễ cầm hộp cơm, yên lặng ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.Ngày mai nấu chút cháo, cho một chút hạt sen và bách hợp, hy vọng cô Thành có thể ăn được một chút.
Cô vừa đi vừa nghĩ.
Đột nhiên----
Một dáng người cao lớn đứng chắn trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhận ra người đó là Bùi Ưu.Anh mặc đồng phục bác sỹ trắng, dáng người cao ráo.
"Xin chào."
Anh mỉm cười với cô.
Tiểu Mễ cho anh biết về tình hình của cô Thành.Anh an ủi cô không phải quá lo lắng, rồi lấy bút ghi lại phòng bệnh của cô Thành.Nhìn thấy anh, Tiểu Mễ có vẻ như yên tâm hơn rất nhiều, dường như trong nụ cười của anh có một cái gì đó có thể tin tưởng.
Nói xong, Bùi Ưu vẫn nhìn Tiểu Mễ, nụ cười trên môi dần dần mở rộng thành một niềm vui.
"Sao vậy?"
Cô hỏi anh.
".......Tôi biết Bùi Dực là ai rồi."Ánh mắt của anh như đang cố gắng kiềm chế hạnh phúc.
Mọi người đi qua đi lại trong hành lang bệnh viện.
Tiếng bước chân ồn ào.
Giọng nói nhỏ nhẹ.
Bùi Ưu cười nói:
"Anh ta đang ở đâu?"
Ở đâu......
Trong mắt cô dần xuất hiện một làn sương mù, nhìn Bùi Ưu....
"Tôi....có thể gặp anh ta không?"Bùi Ưu xoa xoa mũi, cười như một đứa trẻ, lại có chút căng thẳng, "bây giờ mới biết là tôi còn có một em trai nữa, hơn nữa lại là em sinh đôi, thật là....ha ha......tôi có thể gặp anh ta không?À, bố cũng rất muốn gặp cậu ấy......"
Một bức ảnh
Trong bức ảnh là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, anh đứng dưới bóng cây ngô đồng, ánh nắng chiếu qua vòm cây um tùm tạo nên những tia nắng hiu hắt.Tay phải anh ôm một cô gái, cô gái có mái tóc ngắn mượt mà, cô đang tạo dáng trước ống kính.Anh cúi đầu nhìn cô, im lặng mỉm cười, một nụ cười dịu dàng.
Phòng khách nhà họ Bùi.
Bùi Ưu và Tiểu Mễ ngồi trên ghế sofa dài, đối diện là ba của Bùi Ưu-Bùi Chấn Hoa đang ngồi trên ghế sofa đơn.Ông khoảng ngoài năm mươi tuổi, mái tóc đã điểm bạc, ông im lặng nhìn chàng thanh niên trong bức ảnh, rất lâu không nói gì.Một lúc sau, ông nhẹ nhàng đặt tấm ảnh lên bàn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào ghế sofa.
Bùi Ưu cầm bức ảnh mà lúc trước ở trong ví của Tiểu Mễ lên.Anh chăm chú nhìn chàng thanh niên trong bức ảnh, ngón tay như không tự chủ được chạm lên khuôn mặt của chàng thanh niên trong bức ảnh.Biết là đó là em trai mình, biết là em song sinh, nhưng chưa từng nghĩ là có thể giống như vậy.Giống hệt như chính bản thân anh, cùng một thời gian, sống ở một nơi xa xôi.
"Cậu ấy và mẹ.....đều mất rồi à?"
Ngón tay Bùi Ưu run run, anh nắm chặt bức ảnh, chàng thanh niên trong bức ảnh đang mỉm cười với anh.
"Vâng."
Cô cắn chặt môi, âm thanh nhè nhẹ vang vọng trong phòng khách.
"Chết như thế nào?"
"Cô Bùi chết vì bị bệnh, Dực chết vì tai nạn."
"Bệnh gì?Tai nạn gì?"Bùi Ưu vội vàng truy hỏi.
"Có gì khác nhau?"Tiểu Mễ nhẹ nhàng hít thở, giọng nói rất nhẹ, "không phải là từ trước đến giờ đều cho rằng họ đã chết rồi à?Là nguyên nhân gì và có khác biệt gì đây?"
Bùi Ưu không biết nói gì.Cả người anh dần dần run rẩy.
Bùi Chấn Hoa im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói:
"Bác cho rằng, mẹ của Tiểu Dực sẽ không nói với nó sự tồn tại của bác."
Tiểu Mễ hít thở sâu, cô nhìn người đàn ông tên là Bùi Chấn Hoa đó, lục phủ ngũ tạng đầy vẻ phức tạp.Ông ta là ba của Dực, người ba mà Dực chưa từng gặp mặt nhưng luôn ghi nhớ trong lòng.
"Vâng, cô Bùi từ nhỏ đã kể cho Dực, bác đã qua đời từ rất lâu rồi."
Bùi Chấn Hoa nắn nắn vai, thở dài:"Bác biết là cô ấy sẽ làm như vậy."Cô ấy hận ông đã đến mức không thể cứu vãn được.Nhớ lại lần cuối cùng gặp cô ấy, trong mắt cô đầy thù hận, điên cuồng hét lên với ông, cô ấy mãi mãi sẽ không tha thứ cho ông, nói với người con trai mà cô ấy đã mang đi, ông là một kẻ đê tiện đã chết rồi, cô ấy muốn ông mãi mãi không được làm phiền đến cô ấy nữa, mãi mãi không được xuất hiện trước mặt cô ấy.
Cô ấy hận ông.
Cô ấy được quyền hận ông.
Ông cho rằng tình cảm của ông với người phụ nữ đó là một bí mật mà không ai phát hiện ra.Ông chôn chặt tình cảm đó trong lòng, giống như một hũ rượu bị chôn dưới lòng đất, không nhìn thấy và cũng không ngửi thấy.Để không lộ ra bất cứ dấu vết nào, ông thậm chí đã lấy vợ sinh con, người ngoài nhìn vào sẽ thấy ông và vợ rất yêu quý nhau.Nhưng mà, vợ ông cuối cùng cũng phát hiện ra, cô ấy tổn thương, khóc lóc, cãi vã, van nài, ông cũng đã thử từ bỏ tình cảm của mình với người phụ nữ đó đi.
Nhưng mà, ông không làm được.
Tình cảm của ông với người phụ nữ đó dường như đã đi vào xương tủy, khi cuộc sống của ông vẫn tiếp diễn, tình cảm đó sẽ không thể mất đi.
Ông có lỗi với vợ mình.
Bởi vì cảm giác tội lỗi, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của vợ, bởi vì không còn mặt mũi đối diện với cô ấy, cho nên ông không đến làm phiền cô ấy.Đến bây giờ, ông vẫn không muốn nói ra bí mật đó, cũng sợ rằng Tiểu Ưu biết mẹ không muốn gặp mặt nó mà buồn.Ông không kể cho Tiểu Ưu về Tiểu Dực, coi như là hai mẹ con họ đã ra đi rồi.
Bùi Ưu lần đầu tiên nghe thấy ba kể về quá khứ.
Anh sững người nhìn ba.
Làn môi đắng lại, Tiểu Mễ cúi đầu, cô không muốn thất lễ với ba của Dực, nhưng mà cô có thể cảm thấy vẻ mặt mình đang lạnh lùng vô cảm.
"Cho nên, đối với Dực, bác coi như là mình đã qua đời rồi à?"
Bùi Chấn Hoa bỗng nhiên già đi giống như một ông lão.
"Nhưng mà, cháu đã từng nhìn thấy bác."Tiểu Mễ cố gắng mỉm cười với bố của Dực, nụ cười nhẹ mang theo sự run rẩy, "Dực luôn đặt ảnh của bác ở đầu giường.Có lẽ là ảnh hai mươi năm trước của bác, bối cảnh là một sân bóng đá, bác mặc quần áo thể thao, trông rất phong độ."
Cô cười nhẹ:
"Bác yên tâm, Dực rất kiên cường, anh ấy sống rất tốt.Khi học tiểu học, có một số trẻ hư hay trêu Dực không có ba.Chúng quây đánh Dực, nói Dực là kẻ đáng thương, nói là Dực đáng ghét nên ba không thèm Dực nên chết đi.Dực đánh nhau với chúng, bị kỷ luật rất nhiều lần, cả người thường xuyên bị đánh đến chảy máu.Có một lần, cháu đỡ Dực về nhà, anh ấy hỏi cô Bùi, có phải là bởi vì anh ấy đáng ghét hay không, cho nên ba mới chết đi.Cô Bùi tức giận tát anh ấy.
Bùi Chấn Hoa rùng mình.
Tiểu Mễ cười, tiếp tục nói:
"Từ đó về sau, anh ấy không hỏi về bác nữa, anh ấy bắt đầu cố gắng học tập.Dực học rất giỏi, tất cả các kỳ thi anh ấy đều xếp thứ nhất.À, anh ấy lại không phải là thiên tài đâu, có lúc học đến rất muộn, anh ấy rất giỏi thể thao, đá bóng rất hay, là tiền đạo trên sân, đã từng đại diện cho đại học Thanh Viễn đá trận chung kết đại học toàn quốc.Anh ấy đối xử rất tốt với mọi người, tất cả các thầy cô giáo, bạn học, hàng xóm đều rất quý anh ấy.Ẳnh của bác anh ấy đặt ở đầu giường, ngày nào trước khi đi ngủ anh ấy cũng nói cho bác biết xảy ra chuyện gì.Anh ấy hoàn hảo ưu tú giống như một thiên sứ, anh ấy nói, mặc dù bác không còn nữa, nhưng mà anh ấy vẫn muốn trở thành đứa con trai mà bác tự hào nhất."
"Tiểu Mễ! "
Bùi Ưu không nhẫn tâm nhìn ba mình đau khổ như vậy, muốn ngăn cản cô tiếp tục nói.
Chiếc váy trắng, bờ vai mỏng manh, mái tóc ngắn bóng mượt, Tiểu Mễ yên lặng ngồi trên ghế sofa, im lặng nhìn Bùi Chấn Hoa, dường như không nghe thấy Bùi Ưu nói gì, đôi mắt sáng dần dần mờ đi.
"Bác biết không?Dực rất yêu bác....."
"Bác có thể đến thăm Dực mà, tại sao không đến thăm anh ấy một chút?"Cô nhẹ nhàng nói, không khóc, "nếu như anh ấy có thể gặp bác, gặp được ba của mình, bác biết là anh ấy sẽ hạnh phúc như thế nào không?"
................
..........
Trong phòng rất yên lặng.
Anh cầm khung ảnh trên bàn lên, bên trong là ảnh của mẹ anh.Anh dùng chiếc khăn mềm mại tỉ mỉ lau tấm kính trên khung ảnh, như sợ rằng có thể xuyên qua tấm kính làm hỏng ảnh của mẹ anh.
Cô ngồi bên cạnh anh, không dám nói gì.
Cô Bùi qua đời đã một tháng rồi, anh chỉ có một người thân duy nhất, sau này không còn mẹ nữa, anh phải làm như thế nào đây?
"Tiểu Mễ....."
"Hả?"
"Anh muốn quay trở về......"
"Quay về?Quay về đâu?"
"Anh muốn quay trở về nơi mà ba và anh trai từng sống."Anh chăm chú nhìn khuôn mặt trong ảnh của mẹ anh, "mẹ anh khi còn sống rất không thích nhắc đến họ, cũng không cho phép anh trở lại nơi đó.
"Ba và anh trai anh đã....."Cô cẩn thận nói, cố gắng tránh nói những điều có thể làm cho anh đau lòng.
Cô đã nghe anh nhắc đến điều đó.
Ba và anh trai anh khi anh còn rất nhỏ đều đã chết rồi, có lẽ lúc đó anh quá nhỏ, không có chút ký ức nào về họ.Trong nhà anh có một vài bức ảnh đã ố vàng, ba anh rất phong độ, anh trai còn là một đứa bé.Anh tên là Dực, anh trai là Ưu, có lẽ có ý nghĩa là "xuất chúng" đây.Nếu như anh trai anh còn sống, không biết chừng sẽ có một cặp song sinh rất tuyệt vời đây.
"Mặc dù họ đã không còn nữa, nhưng mà ở đó có lẽ vẫn còn hơi thở của họ chăng."
Ánh mắt anh buồn buồn.
"Rốt cuộc họ sinh ở đâu, chôn ở đâu, bùn đất và không khí sẽ có một chút hơi thở của họ.Anh nghĩ, họ cũng sẽ muốn nhìn thấy anh.......không biết họ còn nhớ anh không....."
Cô cắn chặt môi, không biết nên nói gì mới phải.
"Ba và anh trai có thích anh không?"Anh bỗng nhiên hơi lo lắng, xoa xoa mũi, "Nếu như họ không thích anh, vậy......."
Cô mở to mắt, cúi xuống trước mặt anh nhìn trái nhìn phải.
"Trời ơi! "
Cô tỏ vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng lên.
"Sao vậy?"
"Trên đời này sao lại có một người hoàn hảo như thế này?Học hành giỏi giang, nhân cách ưu tú, hoàn hảo giống hệt như một thiên sứ! Hơn nữa, anh ta lại vô cùng khiêm tốn, thế mà lại còn lo lắng rằng sẽ có người không thích anh ta........chao ôi......"
"Em thì......."Anh mỉm cười, ôm cô đang làm động tác pha trò cười vào lòng.
"Dực, anh thật sự muốn quay về à?"
"Ừ."
"Được thôi, thế thì em đi cùng với anh! "Cô gục mặt vào ngực anh, ôm lấy anh, nụ cười dễ thương.
"Không cần đâu, anh tự đi được mà."
"Không được.Nếu như anh đi một mình, anh sẽ cảm thấy cô đơn."Cô lắc lắc đầu, "Em đã nói rồi, sau này em sẽ luôn ở bên anh, không để anh cô đơn một mình."Nếu như quay trở về quê cũ của anh, không có người thân, chỉ có hơi thở của người lạ, Dực nhất định sẽ buồn.Mặc dù cô rất vụng về, không biết cách để an ủi anh, nhưng mà, cô sẽ cố gắng để làm cho anh vui trở lại.
Anh ôm chặt cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô Bùi trong khung ảnh im lặng nhìn anh và cô, trong mặt dường như có một vẻ phức tạp khó đoán.
"Tiểu Mễ......"
"..........?"
"Ba và anh trai nhất định sẽ thích em."Hương thơm tươi mát từ cơ thể cô tỏa lên mũi anh, anh ôm chặt cô, chờ đợi học có thể nhìn thấy người con gái mà anh yêu.
"Ha ha, thế thì anh phải nói với họ, em rất dễ thương đấy."
"Được."
"Dực, em cũng sẽ thích họ."
Anh hôn lên mái tóc ngắn của cô.
Cô cười ha ha:"Bởi vì em thích anh như vậy, cho nên chỉ cần là người nhà của anh, em đều yêu quý! "
........
.................
Cuối cùng cũng gặp được họ rồi.
Nhưng mà, tại sao không có chút cảm giác vui nào vậy?Dực, anh có buồn không?Ông ấy làm tổn thương anh, đúng không?.......
Mọi thứ đã trở nên quá muộn rồi......
Nếu như anh vẫn còn, em nhất định sẽ rất giận ba anh, bắt ông ấy phải xin lỗi anh, bắt ông ấy phải trả lại cho anh gấp nhiều lần.
Nhưng mà-----
Bây giờ thì còn ý nghĩa nào nữa đây?
Tiểu Mễ cắn chặt môi, chầm chầm cất tấm ảnh của Dực vào trong ví.Bất kể thế nào, vẫn đã gặp họ rồi đúng không?Cuộc sống của họ dường như rất đầy đủ, không có gì phải băn khoăn lo lắng.Có lẽ, chỉ là sự xuất hiện của chúng ta sẽ phá hỏng cuộc sống yên ổn của họ mà thôi.
Cô đứng lên, cúi người nói với Bùi Chấn Hoa đang ngồi trên ghế sofa:
"Cháu phải về đây."
Bùi Chấn Hoa thở dài, bỗng nhiên già hẳn đi:"Bác là một người ba không có trách nhiệm.Cháu hận bác, phải không?"
Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa.
Không một âm thanh.
Tiểu Mễ yên lặng đứng đó, một hồi lâu nhìn Bùi Chấn Hoa, lâu đến mức thậm chí Bùi Chấn Hoa cho rằng Tiẻu Mễ sẽ từ chối trả lời mà quay lưng bước đi.
"Vâng, cháu hận bác."
Cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói.
"........Đối với bác là một việc rất đơn giản, có thể mang lại cho Dực rất nhiều niềm vui, nhưng bác lại không làm."
Bùi Chấn Hoa nắm chặt lấy tay ghế.
"Nhưng mà, cháu không thể hận bác."Tiểu Mễ hít thở sâu, đau khổ nói, "bởi vì Dực yêu bác.Bất kể bác làm điều gì, cháu biết Dực cũng sẽ tha thứ cho bác.Anh ấy sẽ giữ nỗi đau ở trong lòng, nhưng bác là ba của anh ấy, cho nên anh ấy yêu bác, mãi mãi cũng sẽ không hận bác.Như thế, cháu có tư cách gì để hận bác đây?"
Lại một hồi yên lặng.
Cô cúi chào Bùi Chấn Hoa:
"Chỉ xin bác.Xin hãy nhớ rằng, bác từng có một người con trai, một người con trai rất tuyệt vời.Mặc dù bác chưa từng gặp anh ấy, nhưng mà---xin đừng quên anh ấy đi."
° ° °
Tiểu Mễ đi khỏi nhà họ Bùi.
Làn gió mùa hè thổi về phía sau lưng cô, trong vườn nhà đầy hương thơm của hoa, ngôi biệt thự trắng của nhà họ Bùi dưới ánh nắng giống như một tòa thành cổ.
Trong tòa thành có rất nhiều câu chuyện nhỉ.
Còn những người đã ra đi đó có quay trở lại đây không?
Ra khỏi vườn nhà họ Bùi, Tiểu Mễ ngẩng đầu, nhìn về phía tòa biệt thự gần như giống hệt ở phía đối diện.
Đó là nhà Doãn Đường Diêu.
Không lâu trước đây, cô còn vui vẻ xách theo mấy túi to đi vào trong đó, để chúc mừng sinh nhật Doãn Đường Diêu.
Hình như đã qua đi rất lâu, rất lâu.......
Mặc dù tất cả vẫn còn gần trước mắt, nhưng lại xa xôi như là đã ra đi mãi mãi rồi.
Tiểu Mễ nắm chặt tay, trong tim bỗng nhiên cảm thấy nhói đau.Cô vội dời mắt khỏi tòa biệt thự nhà Doãn Đường Diêu, quay người đi khỏi.
Dưới tán cây um tùm le lói những tia nắng, con đường núi thẳng tắp rộng rãi.Giống hệt như ngày trước, khu biệt thự nằm giữa lưng chừng núi này vô cùng yên tĩnh, không có người đi bộ, xe cộ cũng rất ít.
Lúc đó----
Một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ tươi xuất hiện phía cuối con đường, ánh nắng làm chiếc xe tỏa ánh sáng rực rỡ, xe đi rất nhanh, có thể nghe thấy tiếng động cơ kêu lên thật cuốn hút.
Chiếc Ferrari chạy nhanh đến.
Tiếng nhạc cực lớn trong xe tỏa ra xung quanh, trong xe có một nam một nữ.Cô gái mặc váy màu hồng đào, mái tóc dài được buộc bởi cũng một chiếc cặp màu hồng đào, gợi cảm mà thuần khiết.Chàng trai mặc áo phông bó màu đen, miệng nhai kẹo cao su, thần thái ngạo mạn, ánh sáng từ viên kim cương trên mũi làm cho cho anh nhìn càng tà ác hơn.
Tiểu Mễ trong giây lát mất bình tĩnh.
Cô không nghĩ rằng trong hoàn cảnh như thế này lại gặp anh.
Trong chiếc siêu xe.
Na Lộ quay cuồng theo điệu nhạc, vừa nghe vừa hát.Còn Doãn Đường Diêu lái xe, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng.
Rất nhanh----
Tiểu Mễ vội vàng trống ra phía sau của một cây lớn, nhắm chặt mắt lại, ngón tay nắm chặt lấy thân cây, không dám hít thở.Không, cô không muốn nhìn thấy anh, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Chiếc Ferrari phi như bay qua các hàng cây.
Bụi cát bay lên.
Trong ánh nắng, từng hạt bụi nhỏ bé bay lượn.
Sau cái cây là một cô gái mặc váy màu trắng, cô gái có mái tóc ngắn đang nhắm mắt lại để lẩn trốn.
Chiếc Ferrari dừng ở đó.
Na Lộ cười nắc nẻ dựa vừa vai Doãn Đường Diêu.
Con đường núi lại trở nên vắng vẻ.
Tiểu Mễ ngơ ngác từ phía sau lùm cây đi ra, cô cúi đầu, không dám quay đầu nhìn bóng dáng chiếc xe biến mất đi, chỉ nhìn xuống dưới chân mình và tiếp tục bước đi.
Bỗng nhiên!
Sau lưng cô bỗng có tiếng lùi xe đinh tai nhức óc.
Tiểu Mễ kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy chiếc Ferrari hồng tươi lùi như bay lại! Tiếng động cơ mạnh mẽ như tiếng sư tử gầm! Tiếng nhạc Rock điên cuồng vang vọng trong bầu trời mùa hè!
Tiếng phanh xe sát sạt!
Chiếc Ferrari màu đỏ tươi chắn trước mặt Tiểu Mễ.
Xuyên qua lớp kính chắn gió, ánh mắt lạnh lùng của Doãn Đường Diêu, ánh mắt u ám, lạnh lùng nhìn Tiểu Mễ......
"Chào...lâu lắm không gặp nhỉ."
Giọng nói bất cần.
Tiểu Mễ ngơ ngác đứng đó, Doãn Đường Diêu lạnh lùng ngồi trong xe, trong vòng tay anh là Na Lộ quyến rũ ngọt ngào.
Thời gian như ngừng lại.
...............
.........
Đêm hôm đó.....
........
Tim anh đau lên từng trận, cơn đau dữ dội lan tỏa khắp người anh, sắc mặt anh nhợt nhạt, đôi môi tím tái.
"Bởi vì trái tim của nó à?"
Doãn Đường Diêu đau đớn, cơn đau dữ dội làm anh không thể giữ chặt lấy khuôn mặt cô, anh buông tay xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt tay cô lên ngực trái của anh.
"Rất thích trái tim của nó à?Được, thế thì cô hãy lấy quả tim này ra đi."
........
Doãn Đường Diêu nắm chặt tay cô, ngón tay anh lạnh lẽo giống như băng giá nghìn năm, dùng sức nắm chặt tay cô, sức mạnh đó dường như có thể xuyên qua ngực anh để lấy đi trái tim.
"Để tôi đưa cho cô! "
Anh hét lên trong màn đêm.
"Nhanh lên, cô lấy nó ra đi! Không phải cô thích nó à?Hãy lấy nó ra ngay đi, thứ mà cô yêu quý sao cô không lấy nó ra ngay đi! ! "
......
Doãn Đường Diêu thả lỏng tay cô.
Trên môi anh là một nụ cười đau đớn, anh nhìn cô, cuối cùng, anh giơ tay lên, móng tay anh lạnh như băng, hơi run run, anh nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào những giọt nước mắt của cô, những giọt nước mắt nóng hổi, làm ấm ngón tay lạnh băng băng của anh......
"Tôi cũng không biết phải làm thế nào....."
Làn môi Doãn Đường Diêu tím tái, cơn đau tim càng trở nên dữ dội.
"......Nếu như có thể......tôi hy vọng chưa từng gặp cô......"
......
...............
Chiếc Ferrari màu đỏ tươi.
Na Lộ nũng nịu tựa đầu vào vai Doãn Đường Diêu:"Diêu, thời tiết nóng quá, chúng ta nhanh về nhà đi có được không."Quay mặt nhìn Tiểu Mễ đang đứng đó, cô nhẹ giọng nói, "chào hỏi cô ta làm gì, không biết xấu hổ, lúc nào cũng chỉ biết theo anh mãi không chịu buống."
Doãn Đường Diêu nở một nụ cười lạnh.
Anh nâng cằm Na Lộ lên, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi cô.Nụ hôn kết thúc, Doãn Đường Diêu ngẩng đầu lên.Anh nhìn Tiểu Mễ, ánh mắt lạnh lùng:
"Tại sao lại ở đây?"
Tiểu Mễ vẫn đứng im đó.
Anh nhíu mày, nhai kẹo cao su:"Cô quả thật là không biết xấu hổ?Một tháng hẹn hò đã kết thúc rồi, tôi nhớ là đã nói với cô."
Cô vẫn đứng im đó ngơ ngác bên đường, làn da dần trở nên nhợt nhạt.
"Cô cho rằng tôi sẽ bị cô làm cho tổn thương à?Ha ha, cô là cái quái gì! "Anh trừng mắt nhìn cô, nhổ kẹo cao su ra bên đường.
Cô đứng đó giống như một con rối không còn dây điều khiển, tất cả biểu cảm và linh hồn đã bị quên mất.
Dưới ánh nắng.
Mái tóc ngắn của Tiểu Mễ tỏa ánh yếu ớt.
Gió mùa hè thổi qua, cô đứng đó, bên tai là tiếng gió rít, trong đầu trống rỗng, chỉ có thế nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng lại không nghe thấy anh đang nói gì.
"Lại là bộ mặt này, nhìn có vẻ khổ sở đáng thương."Doãn Đường Diêu cười nhạt, anh nhíu mày, cúi xuống nói với Na Lộ, "xin cô hãy học tập người ta, vẻ mặt đáng thương này của cô ta thú vị hơn vẻ mặt ngốc nghếch của cô nhiều! "
Na Lộ ngơ ngác mở to miệng, dáng vẻ quả nhiên nhìn rất ngốc nghếch.
Tiểu Mễ cắn chặt môi, huyết mạch từng chút từng chút một đang đông cứng lại.Nhìn anh, cô muốn nói một điều gì đó, nhưng lại không biết rốt cuộc nên nói gì mới phải.Cô muốn rời đi, nhưng hai chân cô dường như lại cố định trên mặt đất, như không thể cử động được.
Trời đất rộng lớn, cô chỉ muốn trốn chạy!
Nhưng lại không biết trốn chạy đến đâu mới phải......
Trong xe, ánh mắt Doãn Đường Diêu vẫn lạnh lùng, ngón tay anh nắm chặt, Na Lộ liên tục than thở kêu đau.Tuy nhiên trong ánh mắt anh chỉ có Tiểu Mễ, sự im lặng của cô làm anh tức giận!
Thế là------
Anh bước từ trong xe ra.
Bước đến trước mặt Tiểu Mễ, đưa tay lên chạm vào mặt cô:"Thế nào, lại muốn tiếp tục thử xem tôi có phải là thằng ngốc không hả?Có tiếp tục bị cô đùa giỡn không hả?"
Sắc mặt Tiểu Mễ nhợt nhạt, cuối cùng cũng nói ra một câu:
".......Xin lỗi."
Anh giữ lấy má cô, cười nhạt, trong ánh mắt toát lên sự thù hận:
"Tôi rất tò mò, tiếp theo cô sẽ làm như thế nào?Muốn thêm một lần nữa lừa dối sự tha thứ của tôi, đúng không?Có phải là sẽ cả ngày cả đêm đứng trước cửa nhà tôi, giả vờ không ăn không uống, hay nhất là vào lúc trời mưa rào cô run rẩy đứng đó, lúc mà cô ngất đi tôi sẽ tha thứ cho cô?"
Cô nhìn anh.
"Anh sẽ như vậy chứ?"
"Nếu như vậy thì sao?"
"Được.Em có thể làm được."
Đó là lỗi lầm của cô, nếu như chỉ có vậy anh mới tha thứ cho cô, làm cho anh vui hơn một chút, thế thì cứ như vậy.
"Nhưng mà......"Nụ cười của Doãn Đường Diêu dần dần trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, "Tôi cứ nhìn thấy cô là cảm thấy buồn nôn, cô vẫn chưa ngất ra đó, tôi đã cảm thấy buồn nôn mà chết rồi, thế phải làm thế nào?"
"Anh----"
Mặc dù biết rằng anh sẽ không tha thứ cho cô, nhưng mà, nghe thấy anh nói như vậy, cô vẫn cảm thấy cả người ớn lạnh.
"Anh thật sự ghét em như vậy à?"
Cắn chặt lấy môi, mùi tanh của máu làm cho cả người cô run lên.
Chiếc khuyên trên mũi tỏa ánh sáng yếu ớt.
Doãn Đường Diêu lạnh lùng nhìn cô.
Bỗng nhiên----
� nh hôn lên đôi môi rớm máu của cô!
"Không......"
Đôi môi vừa hôn Na Lộ giờ lại hôn lên môi cô, nhạt nhạt, có một chút mùi kẹo cao su, thêm vào mùi tanh của máu........
"Tôi không ghét cô......"
Anh vừa hôn cô vừa nói.
Tiểu Mễ ngơ ngác~cô lùi lại, nhưng anh giữ chặt lấy người cô, làm cô không thể cử động.
Khuôn mặt Doãn Đường Diêu gần cô như vậy, chỉ cách một hàng lông mi, anh hình như gầy đi một chút, ánh sáng từ viên kim cương trên mũi làm cho ánh mắt anh lạnh lùng u ám, làn môi lại nhợt nhạt, trong sự u ám và nhợt nhạt đó, anh lại vẫn có vẻ cuốn hút lạ kỳ.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi của cô, rồi nói thầm vào tai cô:
".......Tôi, căm, thù, cô."
Sắc mặt cô trong giây lát trở nên nhợt nhạt như bông tuyết, máu trong người như đóng băng lại, chỉ có sự động đậy của hàng lông mày mới chứng minh rằng cô vẫn còn đang sống.
Doãn Đường Diêu thử cảm nhận nỗi đau của cô.
Nỗi đau của cô rõ ràng như vậy, làm cho người khác không thể không quan tâm, cũng chỉ có sự đau khổ tột cùng của cô lúc đó, có thể làm cho trái tim đang như tan nát ra của anh không còn cảm thấy quá đau đớn nữa.
Cô........
Vẫn còn quan tâm đến anh ư?
Nỗi đau của cô, chỉ là bởi vì trái tim đó, hay là bởi vì anh?
Thì ra anh có thể làm cho cô đau khổ ư?
Nỗi đau của cô lúc đó là bởi vì anh, có thật không?
Bên đường núi.
Doãn Đường Diêu nhìn thẳng vào Tiểu Mễ.
Sắc mặt cô nhợt nhạt, toàn thân run rẩy, mỏng manh như bất kỳ lúc nào cũng có thể gục ngã.
Anh cắn chặt môi, thần thái bất cần và lạnh lùng, giống hệt như một đứa trẻ yếu ớt có thể bất chấp tất cả.
Na Lộ ngồi trong xe không dám nói gì, cô có thể nhìn thấy Doãn Đường Diêu lúc đó rất nguy hiểm, nếu như làm phiền anh, hậu quả sẽ khó tưởng tượng.
Gió mùa hè nhè nhẹ thổi qua.
Hai bên đường núi là những hàng cây um tùm.
Một chiếc BMW màu trắng chầm chầm đi đến, dừng bên cạnh Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ.Cửa xe mở ra, Bùi Ưu bước xuống, anh nhìn Doãn Đường Diêu, rồi lại nhìn Tiểu Mễ, xoa xoa mũi cười gượng.
"Hai người đang cãi nhau à?"
Anh đoán được là đã xảy ra chuyện gì đó.
Trái tim của Bùi Dực có lẽ là được ghép vào người của Diêu, cho nên Tiểu Mễ mới đến nơi đây, cho nên anh mới biết cô, cũng biết được những điều liên quan đến em trai mình.Còn Diêu lại là bạn thân từ nhỏ của anh.Mọi thứ dường như đã được sắp đặt từ trước.
"Không liên quan đến cậu, tránh ra! "
Doãn Đường Diêu giận dữ.Mặc dù muốn cô phải đau khổ giống như mình, nhưng mà tại sao khỉ nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô, trái tim anh lại dần dần trở nên đau đớn hơn.
Bùi Ưu nhíu mày.Dáng vẻ của Tiểu Mễ trông giống như đang bị bệnh, cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt hết sức nhợt nhạt.
Anh đỡ lấy vai cô, quan tâm hỏi:
"Cô không sao chứ?"
Cô ngơ ngác quay đầu nhìn Bùi Ưu.
Giọng nói ấm áp.....
Cô mãi mãi cũng sẽ không quên được khuôn mặt quen thuộc đó......
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn đôi tay Bùi Ưu đặt trên vai cô, trong người anh đang phát hỏa:"Ưu, tôi bảo cậu tránh ra! Có nghe thấy không! Ở đây không liên quan đến cậu! "
Bùi Ưu nói giọng xin lỗi:"Tiểu Mễ là khách của tôi, tôi nên đưa cô ấy xuống núi, ở đây rất khó gọi xe."Vì an ủi ba, anh không thể lập tức đuổi theo cô, trong lòng đã cảm thấy rất có lỗi.
Còn dáng vẻ của Diêu lúc này, có lẽ cũng không phù hợp để đưa cô về.
"Khách của cậu......"Doãn Đường Diêu nhăn mặt.
"Ừ."
"Cô ta......là khách của cậu?"Doãn Đường Diêu nắm chặt tay, cổ họng anh như tắc nghẹn lại.
"Tôi đưa cô ấy về nhà tôi để hỏi một số chuyện."Đang nói, Bùi Ưu bỗng cảm thấy đôi môi của Diêu tím tái, anh kinh hãi, biết là đó là triệu chứng của bệnh tim phát tác.Anh vội vàng đi đến bên cạnh Diêu, hỏi:
"Diêu, cậu không sao chứ?"
Cơn đau tim từng trận, tia sáng cuối cùng trong mắt Doãn Đường Diêu cũng đã bị lấy đi.Anh không quan tâm đến sự lo lắng của Bùi Ưu, nhìn thẳng vào Tiểu Mễ.
Nụ cười trên môi anh không còn nữa:
"Thì ra, tôi vẫn là thằng ngốc nhất trên thế gian này."