- Chuyện này…! Từ khi đảm nhiệm chức Trung lang tướng của Thiên Ngưu Vệ tới nay, vì phải hầu hạ thánh nhân, ta cũng không vào trong quân được mấy lần, không hiểu binh sĩ có chịu nghe theo mệnh lệnh của ta hay không. Hơn nữa ta chỉ là một Trung lang tướng, không có chiến tranh thì ta không có quyền điều động đại quân…
Phàn Nhạc Viễn nói:
- Chuyện này có thể lo liệu được. Hiện giờ ngọc ấn không phải đang ở trong tay Phụng thần lệnh sao? Chỉ cần Phụng thần lệnh làm một thánh chỉ giả, lấy danh nghĩa của Hoàng Thượng để điều binh, ai dám chống lại lời của ngài?
Trương Dịch Chi không nén được tức giận, lớn tiếng hỏi lại:
- Như vậy sau khi chúng ta đã khống chế được hoàng cung thì sao? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể tạo phải hay sao?
Phàn Nhạc Viễn nói:
- Tạo phản thì đương nhiên không đủ sức, chỉ đơn giản là làm giả thánh chỉ của Hoàng Thượng, tiêu diệt bọn người Trương Giản Chi lòng dạ độc ác đó. Chúng ta nên làm chứ?
Trương Dịch Chi nói:
- Sau lưng của Trương Giản Chi chính là đương kim Thái tử. Ngươi cho rằng giết một Trương Giản Chi có thể giải quyết được tình hình khó khăn trước mắt của chúng ta sao?
Phàn Nhạc Viễn hung ác nói:
- Vậy ngay cả Thái tử cũng phải giết!
Trương Dịch Chi lạnh lùng nói:
- Giết Thái tử? Ngươi cho rằng Tương Vương, Lương Vương sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Phàn Nhạc Viễn coi tay như đao hết sức chém xuống, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Vậy thì một là không làm, hai là làm tới cùng. Chúng ta xử lý hết cả Thái tử, Lương Vương, Tương Vương và cả Thái Bình công chúa, đến lúc đó giống như rắn mất đầu, còn không phải trong đợi vào sự sắp xếp của chúng ta sao?
Phàn Nhạc Viễn nói một hồi, khiến cho đám thiếu niên xinh đẹp đồng bạn của gã ngây người:
- Tên này điên rồi!
Phàn Nhạc Viễn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của họ, ung dung nói:
- Sao? Các người sợ ư? Chuyện như thế này năm đó Lai Tuấn Thần đã từng muốn làm, hơn nữa hắn thật sự đã làm như vậy. Hiện giờ chúng ta có Hoàng Thượng ở trong tay, chỉ cần khống chế được hoàng cung nữa, ban bố thánh chỉ là đại nghĩ ở trong tay, có gì là không thể làm được?
Trương Dịch Chi lắc đầu nói:
- Ngươi cho rằng bọn họ sẽ rửa cổ ngồi ở nhà chờ chúng ta tới giết? Bọn họ không đề phòng chúng ta? Ngươi muốn giết là có thể giết sao? Ngươi nên biết một khi thất bại thì mùi vị sẽ như thế nào? Hoang đường! Thật là hoang đường!
- Khoan đã, khoan đã! Chủ ý của Phàn huynh chưa chắc đã không thể dùng được!
Đồng chúc Phụng thần giám Tào Thắng đột nhiên mắt sáng lên nói:
- Tiêu diệt chư vương là không thể được. Bọn họ nhiều con cháu như vậy, nếu như chỉ trông vào một Thiên Ngưu Vệ thì tuyệt đối không làm được. Tuy nhiên, nếu chúng ta để cho một phe đánh một phe thì sao?
Tào Thắng nhìn mọi người nói:
- Tương Vương và Lương Vương đã không có duyên với ngôi hoàng đế, nếu chúng ta kéo được một phe trong đó về phía chúng ta, đồng ý cho người đó lên làm hoàng đế…
Trương Dịch Chi nhắm mắt hai mắt lại, chậm rãi nói:
- Ngươi đừng quên, chúng ta đã từng giết người của nhà họ Võ và họ Lý.
Tào Thắng nói:
- Vậy thì sao? Đứng trước lợi ích, họ sẽ không bỏ thù hận xuống sao? Huống hồ, người chết là con gái của Thái Tử và con trai của Ngụy Vương Võ Thừa Tự, không phải là con gái ruột của Tương Vương và Lương Vương. Chúng ta chỉ cần khống chế được hoàng cung và Hoàng Thượng, lại có thể đàm phán được với Tương Vương hoặc Lương Vương, lấy ngai vàng ra để làm mồi nhử, còn sự hắn không vào tròng sao.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy chủ ý của Tào Thắng mặc dù liều lĩnh nhưng cũng không phải là không có lý. Suy nghĩ một lát, Trương Dịch Chi nói:
- Nhà họ Võ thì không được. Người nhà họ Võ nắn giữ hơn một nửa binh quyền ở kinh thành, hơn nữa con cháu của nhà họ Võ cũng rất đông, ai nấy cũng đều quyền cao chức trọng, căn bản không cần chúng ta. Chỉ cần chúng ta mặc long bào cho Võ Tam Tư xong chúng sẽ đá chúng ta ngay!
Trương Xương Tông hưng phấn nói:
- Vậy chúng ta tìm Tương Vương, thế nào?
Trương Dịch Chi đứng lên, từ từ bước đi, do dự nói:
- Trong tay Lương Vương có binh quyền, trong tay Thái Tử có sự ủng hộ của quần thần. Nhưng sau khi Địch Nhân Kiệt qua đời, thế lực của Tương Vương đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, sau khi đã xác định ngôi thái tử, Tương Vương vị ghen tức mà đã ít đi lại với triều thần.
Các thế lực hiện giờ ở trong triều đình, Tương Vương là yếu nhất. Ngay cả thế lực của Thái Bình công chúa cũng lớn hơn. Cho dù Tương Vương đồng ý giúp chúng ta thì cũng quá mạo hiểm. Nếu như chúng ta có thể tiêu diệt được Thái Tử và Lương Vương, giúp đỡ cho Tương Vương lên ngôi thì sẽ như thế nào?
Vừa nói xong, mọi người đều im lặng. Dĩ nhiên là kế hoạch rất tốt nhưng họ cũng không có thực lực lớn mạnh đến như vậy. Ngôi hoàng đế không phải họ muốn là có thể lập được, nếu họ lôi kéo được Tương Vương, dù Tương Vương có thèm khát ngôi vị hoàng đế cỡ nào cũng không tin vào năng lực của họ, nói không chừng còn bán đứng họ để lấy lòng tin của Thái Tử.
Lúc này, bàn bạc của mọi người lại đi vào ngõ cụt. Đột nhiên từ phía sau màn che truyền tới vài tiếng ho khan, một cung nữ cả kinh kêu lên:
- Hoàng Thượng tỉnh rồi, Hoàng Thượng tỉnh rồi!
Trương Dịch Chi vội vàng đưa tay để ngăn mọi người nói tiếp, hạ giọng nói:
- Việc này để sau hãy nói, các ngươi lui đi!
Vừa dứt lời, Trương Dịch Chi cố ý làm cho tóc mình rối lên một chút giống như đã phụng dưỡng Hoàng Thượng đến ngày đêm không ngủ, ra vẻ bộ dạng tiều tụy, đi vào phía sau màn che…
*******
Mùa đông của Khúc Giang, tuyết rơi đầy sườn núi, lạnh vô cùng.
Đứng ở trên Phù Dung lầu, trong ngày trời quang đãng có thể nhìn thấy tuyết đọng đầy trên đỉnh Chung Nam Sơn.
Dương Phàm đẩy cửa sổ ra, không nhìn về phía đỉnh Chung Nam Sơn lại nhìn về phía thành trì ở phương bắc được bố trí như một bàn cờ.
Chung Nam sơn, một nơi ẩn đật, hiện tại nó đang tích cực nhập thế.
Bếp lửa nóng hừng hực, Thẩm Mộc cũng không có được sức khỏe như Dương Phàm. Trời lạnh như vậy Thẩm Mộc có phần không chịu được. Dương Phàm vừa mở cửa sổ gió lạnh liền thổi vào. Thẩm Mộc đang ngồi ở trước bếp lửa liền rùng mình một cái, lấy áo lông trùm lên người, lúc này mới tới bên cạnh Dương Phàm.
Dương Phàm không quay đầu lại, chỉ đứng đón mưa gió, ngắm nhìn cảnh tượng ở phía xa, cảm thán mà nói:
- Ai có thể ngờ được, dưới cảnh tượng yên bình này lại sắp có một trận đại biến? Nếu lần này chúng ta có thể thành công thì Đại Đường lại có thể hùng mạnh rồi!
Thẩm Mộc nắm chặt lấy cổ của áo lông, ngậm chặt miệng, đợi đến khi quen với không khí lạnh mới mở miệng nói:
- Hiển Tông lần này tính xông vào trước sao?
Dương Phàm lắc lắc đầu nói:
- Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu như muốn phú quý nhất thời thì cứ việc dẫn đầu, nếu như muốn phú quý lâu dài thì làm việc gì cũng nên lưu lại ba phần, không nên dùng hết đường của mình…
Dương Phàm không nói hết lời, chỉ đưa mắt dừng lại ở một gốc cây cao lớn trên đỉnh Phù Dung. Vì bị tuyết đè xuống nên cây đại thụ già nua đó đã bị vỡ ra, lung lay trong gió tuyết, sắp đổ xuống.
Thẩm Mộc cười cười, có chút vui vẻ:
- Hết năm ta sẽ đi!
Tuy rằng Hiển Tông và Ẩn Tông luôn phối hợp ăn ý với nhau nhưng lúc này Ẩn Tông không có ý định tham gia. Không chỉ có Thẩm Mộc mà rất nhiều nhân vật quan trọng của Ẩn Tông đều phải rời khỏi Trường An trước khi xảy ra chính biến.
Một khi Hiển Tông thất bại, theo giao hẹn trước đây của Dương Phàm và Thẩm Mộc, Hiển Tông và Ẩn Tông sẽ tráo đổi thân phận, hiển thành ám mà ám thành hiển. Khi đó, Dương Phàm sẽ dẫn đầu Hiển Tông ẩn trốn trở thành Ẩn Tông, còn Thẩm Mộc thì dẫn đầu Ẩn Tông tiếp xúc với người chiến thắng sau chính biến và trở thành Hiển Tông.
Thấy Thẩm Mộc lại rùng mình một cái, Dương Phàm cười cười, đóng cửa sổ lại. Thẩm Mộc thở phào một cái, bỏ cái áo lông và trở lại bên bếp lửa. Dương Phàm cũng đi tới, ngồi xuống cạnh bếp lửa, rót một ly rượu. Thẩm Mộc nói:
- Trước khi sắp đi, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận người nhà Võ thị thừa lúc nước đục thả câu.
Dương Phàm bình tĩnh cười nói:
- Điểm này thì không cần chúng ta lo lắng, Trương Giản Chi đã nghĩ tới rồi. Ở Nam Cương ta đã từng quen biết với lão. Người này túc trí đa mưu, tâm cơ thâm hậu, việc này sao lão có thể không nghĩ tới chứ? Lão không chỉ đề phòng Võ gia mà cũng không hoàn toàn tin tưởng chúng ta.
Thẩm Mộc không nhịn được bật cười, nói:
- Ai nói trước kia ngươi thân thiết với Võ gia như vậy. Nếu ta là Trương Giản Chi thì ta cũng không dám không có chút phòng bị với ngươi. Ha ha, hắn muốn làm thế nào?
Dương Phàm nói:
- Trận chiến này, người đề ra chủ trương dùng vũ lực chính là các đại thần trong triều, họ là chủ lực của quân đội. Hoàng Thái Tử sẽ kêu gọi sự ủng hộ của thiên hạ, thông qua đại nghĩa là thân phận của người để tụ hợp lòng người, chủ trì đại cuộc sau khi cuộc chiến kết thúc.
Mấy lần Đột Quyết quấy nhiễu, Hoàng Thượng đều phong Tương Vương làm tướng soái, cho tể tướng làm phó soái. Tuy rằng người thực sự nắm quyền dẫn binh là phó soái nhưng trên danh nghĩa thì Tương Vương vẫn là Thống soái tối cao. Tới bây giờ, chức vụ của Tương Vương vẫn chưa mất, hiện giờ còn là Thống soái của Nam Nha Chư Vệ.
Thẩm Mộc nhấn mạnh:
- Chỉ là trên danh nghĩa.
]Dương Phàm nói:
- Thống soái trên danh nghĩa cũng là một loại danh phận đại nghĩa. Nếu như Hoàng Thượng đã mất đi khả năng khống chế chính quyền, họ Võ khống chế được hơn nửa binh quyền lại thừa nhận thân phận của y, như vậy, Tương Vương có thể truyền lệnh cho tất cả binh lính đóng chín cổng thành, duy trì sự ổn định của cả kinh thành khi tiến hành binh biến.
Thẩm Mộc híp mắt suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu nói:
- Tiếp tục đi.
Dương Phàm nói:
- Thái Bình công chúa là nữ nhi, hành động sẽ không khiến người khác chú ý như vậy, cho nên trong khoảng thời gian này cho nàng ở giữa liên lạc. Là người liên lạc giữa Thái Tử, Tương Vương và Lương Vương.
Thẩm Mộc gật gật đầu, nói:
- Binh lực của kinh thành chia làm hai nha nam bắc. Nam nha vốn là do các Tể tướng nắm giữ, hiện giờ có hai vị Tể tướng là Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy, lại thêm Tương Vương trên danh nghĩa là thống lĩnh tối cao của Nam nha. Họ Võ cũng không làm khó dễ, nam nha có thể nắm ở trong tay rồi. Vậy còn bắc nha thì sao?
Dương Phàm nói:
- Bắc nha phức tạp hơn một chút. Binh lính của bắc nha chủ yếu là nằm trong tay của gia tộc Võ thị, đóng quân ở ngoài Huyền Vũ Môn là cánh bắc của hoàng cung. Những binh mã này, Võ Tam Tư và Võ Ý Trung có thể khống chế được hơn một nửa. Trong đó trực tiếp bảo vệ hoàng cung chính là Võ Lâm Vệ. Võ Lâm Vệ không chịu sự khống chế của Võ Tam Tư và Võ Ý Trung. Võ Lâm Vệ được chia thành ba lực lượng…
Thẩm Mộc khẽ cười, nói:
- Thiên Kỵ của ngươi, chính là một một lực lượng độc lập?
Dương Phàm gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Đại tướng quân tả hữu của Võ Lâm Vệ bình thường có thể ra lệnh cho ta nhưng trên thực tế lại hoàn toàn phụ thuộc vào Hoàng Thượng, hoàn toàn có thể từ chối sự điều động và mệnh lệnh của bọn họ. Như vậy tiếp theo chính là hai lực lượng tả hữu của Võ Lâm Vệ. Đại tướng quân của Tả Võ Lâm Vệ là Võ Du Nghi, lấy tả làm chủ nên Võ Du Nghi nắm trong tay toàn vộ Võ Lâm Vệ nhưng trên thực tế thì hắn chỉ có thể điều động được Tả Võ Lâm Vệ. Lý Đa Tộ nắm giữ cấm quân, bảo vệ cửa bắc hơn 20 năm, Hữu Võ Lâm Vệ đã hoàn toàn dưới sự khống chế của ông ta. Bình thường ông ta luôn nghe theo lệnh của Võ Du Nghi, nhưng nếu trong giờ khắc quan trọng, ông ta kháng lệnh thì Võ Du Nghi cũng không làm gì được ông ta.
Thẩm Mộc khẽ nâng chén lên, nói:
- Giữ cân bằng cho nhau, kiềm chế từng tầng, Hoàng Thượng thật là thủ đoạn.
Dương Phàm nói:
- Đáng tiếc là thủ đoạn quá phực tạp có khi lại trở thành vết thương trí mạng.
Thẩm Mộc uống một ngụm rượu, thản nhiên nói:
- Không sai! Nếu ta đoán không sai, vị Đại tướng quân Lý Đa Tộ này cũng đã bị Trương Giản Chi lôi kéo rồi?
Dương Phàm gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Ở giữa hai nhà Võ Lý, ông ta nên lựa chọn như thế nào, không hỏi cũng đã biết.
Thẩm Mộc chăm chú suy nghĩ một lát, chợt nói:
- Thảo nào Trương Giản Chi lại đề phòng với Võ gia, Võ Tam Tư cũng đồng ý hợp tác, hóa ra mấu chốt là ở đây.
Dương Phàm vuốt cằm nói:
- Đến lúc đó, Trương Giản Chi sẽ điều mấy tướng lĩnh tâm phúc của mình vào Võ Lâm Vệ, để thân tín tập hợp tại Huyền Vũ Môn. Khi ta mở cửa Huyền Vỹ Môn thả cho họ tiếp vào sẽ lập tức sẽ đóng cửa lại để đề phòng Võ Tam Tư nấp ở đằng sau. Còn ta sẽ an bài cho thuộc hạ bảo vệ Huyền Vũ Môn, bản thân thì đi theo bọn họ cùng hành động.
Thẩm Mộc cười nói:
- Vậy là lấy ngươi làm con tin rồi. Tuy nhiên chỉ cần ngươi không có dị tâm thì nhất định sẽ đồng ý sự sắp xếp của họ. Công theo long cũng có lớn có nhỏ, dĩ nhiên là để đầu não làm rồi, ai không muốn lộ mặt tước mặt Thái Tử. Ừ...Nam nha cấm quân do Tương Vương thống lĩnh khống chế cửu thành, bắc nha cấm quân do Võ Tam Tư thống lĩnh đàn áp trong quân. Như vậy biến số lớn nhất của chính biến chính là Tả Võ Lâm Vệ rồi, mà bọn họ lại có Hữu Võ Lâm Vệ kiềm chế lấy, nói như vậy, đích thật là tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
Dương Phàm cười nói:
- Không biết là có phải đã già rồi không, cũng đã trải qua nhiều chuyện rồi, hiện giờ ta không tin vào sự tuyệt đối không có sai sót nữa. Quỷ Cốc Tử đã nói: “Không có mưu nào chu đáo chặt chẽ...” Bây giờ ta rất đồng tình.
Sắp xếp như vậy cơ hội thành công của cuộc binh biến này sẽ tăng lên rất nhiều. Trên thực tế, nhưng sắp xếp và thủ đoạn của toàn bộ cuộc binh biến này không chỉ có của ta và ngươi, có một số thứ đế ta cũng không biết. Ta có thể khẳng định, lần này ít nhất cũng có bảy phần thành công, trừ phi để lộ bí mật, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thẩm Mộc nói:
- Lợi ích của Thừa Tự Đường của chúng ta cần phải lợi dụng cuộc binh biến này để tranh thủ lớn nhất .
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Điều này là nhất định.
Thẩm Mộc cười rộ lên:
- Xem ra, Ẩn tông của chúng ta vẫn còn tiếp tục phải im lặng nữa! Chén rượu này ta mời ngươi, chúc ngươi mã đáo thành công!