Say Mộng Giang Sơn

Q.1 - Chương 1049 - Hạng Trang Múa Kiếm.

Trước Sau

break
Công chúa sau khi kết hôn về lại cung đình như về nhà mẹ, dù rất muốn gặp nhưng vẫn phải tuân theo quy tắc trong cung, trước tiên phải tới vấn an Hoàng Thái Hậu, rồi Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, nếu có Thái Tử lớn tuổi hơn nàng phải tới vấn an Thái Tử và Thái Tử Phi trước.

Triều Võ Chu là Nữ Hoàng Đế, không có Hoàng Thái Hậu cũng không có Hoàng Hậu, tuy vẫn có Đông Cung Thái Tử, nhưng trước đây vốn chỉ là một tù nhân, thời thái bình tuy được sủng ái cũng không dám phạm húy tới bái vọng. Hiện tại, tình cảnh của Hoàng Thái Tử tốt hơn trước đây rất nhiều rồi.

Thái Bình công chúa bước ra từ Trường sinh viện, liền hướng tới cung của Hoàng Thái Tử.

“Xoạch!”

Thái Bình đang bước đi khoan thai, bỗng có vật gì vỗ nhẹ nơi đầu vai, nàng quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một quả táo lộn tròn trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về hướng xa, liền thấy tên oan gia Dương Phàm toàn thân nhung trang, tư thế hiên ngang, nụ cười rạng rỡ.

Thái Bình công chúa liếc nhìn lại rồi từ tốn đi về phía hắn, hai tùy tùng tráng kiện theo sau Công chúa liền dừng bước. Nàng thướt tha bước tới trước mặt Dương Phàm. Khuôn mặt xinh đẹp đanh lại:

- Chàng không có việc gì khác để làm sao, ở đây dạo chơi cái gì?

Dương Phàm đáp lại:

- Ai nói ta đang đi dạo, chẳng phải ta đang tuần thị trong cung sao?

Thái Bình công chúa lườm hắn, nói:

- Chàng mà cũng biết hoàn thành phận sự sao?

Dương Phàm cười nói:

- Ta sắp nghỉ phép rồi, không thể không xem xét một vòng hay sao? Khi cả triều đình nghỉ Thụ Y thì ta đang ở Trường An chuẩn bị nghênh giá, chưa có dịp nghỉ ngơi, nay được Võ Đại tướng quân cho phép, từ ngày mai nghỉ bù nửa tháng, ta đang định cùng người nhà ra ngoài một chuyến.

Theo chế độ của Đại Đường, quan viên trong ngoài Triều năm tháng được nghỉ Điền, chín tháng được nghỉ Thụ Y, phân làm hai đợt, mỗi đợt mười lăm ngày, triều Võ Chu vẫn giữ nguyên lệ này.

Thái Bình nói:

- Hiện tại đã qua tết Đạp Thu, sao chàng bỗng dưng lại có hứng thú đi du ngoạn thế?

Dương Phàm thở dài đáp:

- An Nhạc công chúa ngày nào cũng mở tiệc đãi khách tiếp bạn, đàn sáo không ngừng, không biết cô ta còn muốn mở tiệc thêm mấy ngày nữa, ta thực sự bị cô ta làm phiền không sao nghỉ ngơi được. Vừa hay có dịp ra ngoài du ngoạn, thế nào, nàng muốn đi cùng ta chứ?

Thái Bình công chúa có chút dao động, thấp giọng hỏi:

- Chàng muốn đi chỗ nào?

Dương Phàm đáp:

- Kỳ Châu, nơi ở Phụng Minh Kỳ Sơn của Chu Văn Vương, tới đó kiếm một vài mảnh ruộng tốt.

- Kỳ Châu?

Thái Bình công chúa chợt nhớ tới Thượng Quan thế gia là địa chủ giàu có nhất Kỳ Châu, Dương Phàm muốn tới Kỳ Châu mua ruộng? Lừa ai chứ, chẳng cần hỏi cũng biết, tám chín phần là đi theo Thượng Quan Uyển Nhi, Uyển Nhi hai ngày nay cũng xin Mẫu Hậu cho nghỉ. Tên tiểu tử này, được hỏi mới thuận miệng trả lời vậy thôi, chắc chắn là chẳng có thành ý gì.

Thái Bình công chúa trong lòng chua xót, bèn nói:

- Các ngươi có đôi có cặp, ta đi theo chỉ chướng mắt! Không đi!

Dương Phàm cười gượng cũng không tiện mời thêm. Kỳ thật, Thái Bình chỉ đoán đúng phân nửa, Dương Phàm đi theo Uyển Nhi không sai, nhưng cũng vì muốn cho mẹ con Uyển Nhi có cơ hội ở cùng nhau, mời Thái Bình công chúa đi theo, quả có chỗ bất tiện.

Thái Bình định quay người đi bỗng dừng lại, nói:

- Phải rồi, ta vừa mới biết tin, Ngự Sử Đài có người muốn gây bất lợi cho huynh đệ họ Trương, người đứng đằng sau tác động kỳ thực là Phàn Xuyên Đỗ Gia.

Dương Phàm biết rằng ở Ngự Sử Đài có người của Thái Bình. Đối phó với huynh đệ họ Trương tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, tất nhiên sẽ có rất nhiều người giúp bày mưu tính kế, một chút tin tức cũng không dễ rò rỉ ra bên ngoài, vậy mà Thái Bình vẫn có thể nói tường tận người đứng sau thúc đẩy việc này là Đỗ Kính Đình, có thể thấy trong số quan lại chắc chắn có tai mắt của Thái Bình.

Dương Phàm nói:

- Huynh đệ họ Trương là chính Long Thánh quyến, bây giờ không phải lúc đối phó với chúng.

Thái Bình thở dài nói:

- Đỗ Kính Đình bị thù hận làm cho quay cuồng đầu óc rồi.

Dương Phàm thầm nghĩ: “Nếu Đỗ Kính Đình biết được con lão vì thông đồng với cô nương họ Lý mới bị Võ gia thủ tiêu, không biết lão sẽ hận Lý gia hay Võ gia đây.

Dương Phàm nói:

- Đỗ Kính Đình giận quá mất khôn, người nối nghiệp Ngự Sử Đài làm sao có thể cảm tính như vậy. Hiện giờ huynh đệ họ Trương vừa lập nhiều công trạng như vậy, càng không phải lúc gây khó dễ cho họ.

Thái Bình nói:

- Ngự Sử Đài mưu tính việc này cũng đã được một thời gian, họ cũng không ngờ được huynh đệ họ Trương lại lập công vào lúc này, hiện tại tuy biết thời cơ không thích hợp, nhưng có nhiều việc đã làm được phân nửa, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thu tay về lúc này e sẽ rút dây động rừng, nói không chừng còn trúng kế của huynh đệ chúng, bọn họ đã không còn cách nào thu tay lại được.

Dương Phàm trầm ngâm một lát nói:

- Chỉ dựa vào người của Ngự Sử Đài e là không có gan làm vậy, Ngụy Tướng chấp chưởng Ngự Sử Đài nhiều năm, các Ngự Sử đa phần là thuộc hạ cũ của lão, việc này có lẽ là do mưu kế của Ngụy Tướng.

Thái Bình công chúa không nói gì, chỉ nhìn Dương Phàm, nàng biết hắn sẽ không vô cớ hỏi việc này, ắt hẳn còn có câu sau.

Dương Phàm nói:

- Ngụy Tướng là người của Hoàng Thái Tử …

Thái Bình cảm thấy có chút chói tai, lập tức cao giọng nói:

- Ngụy Tướng là trung thần của Lý Đường.

Dương Phàm chỉ cười, hắn không muốn cãi cọ với nàng về sự khác biệt trong chuyện này, liền quay sang hỏi:

- Nàng tới tìm Thái Tử có lẽ là muốn Thái Tử ra mặt kêu Ngụy Tướng dừng tay, hoặc là để có sự chuẩn bị, một khi thất bại có thể ra tay giúp họ thu dọn tàn cục.

Thái Bình công chúa lắc đầu nói:

- Cũng không hẳn, Thái Tử không thể can dự vào nội tình việc này. Việc này đã không thể thay đổi, hiện giờ không phải là thời cơ tốt nhất, nhưng cũng có chỗ hay của nó, chính vì đây không phải là lúc gây khó dễ cho Hai huynh đệ họ Trương, cho nên Mẫu hoàng sẽ không tin việc làm khó huynh đệ họ Trương là do cố ý. Như vậy ta có thể mượn việc này để thăm dò xem Mẫu Hoàng có ý che chở cho chúng tới mức nào! Ta tới chỗ Thái Tử chỉ là thuận tiện vào Cung qua thăm Người, ta vốn không muốn cho Người biết về chuyện này.

Dương Phàm nói:

- Nếu nàng không tới vì Thái Tử thì ắt hẳn là tới vì Thánh nhân rồi, rốt cục là có chuyện gì?

Thái Bình tức giận lườm hắn nói:

- Không phải là nghe lời chỉ dẫn của chàng tiến cử hai huynh đệ họ Trương làm Vương sao?

Dương Phàm cười nói:

- Coi nàng giận dữ như vậy, cứ như bị ta ức hiếp vậy.

- Ta đây hết lòng lo lắng như vậy là vì ai chứ?

Thái Bình công chúa trừng mắt nhìn hắn, nghĩ lại, tuy đúng là nàng tới theo lời của hắn, nhưng hắn bày mưu tính kế chẳng phải đều là vì khôi phục giang sơn Lý gia của nàng sao, trong lòng nàng dịu lại, liền dịu dàng nói:

- Được rồi, ta biết ta sai, là Dương Đại tướng quân chàng lao tâm khổ tứ được chưa, đợi kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa đền đáp nhà chàng là được chứ gì!

Dương Phàm trêu đùa:

- Cần gì phải đợi tới kiếp sau, chỉ cần nàng chịu làm trâu làm ngựa, ta nhất định sẽ cưỡi.

Thái Bình công chúa đỏ bừng mặt, hét thẳng vào mặt hắn:

- Trước kia ta bị chàng cưỡi còn ít sao?

Lời vừa thốt ra, mặt nàng càng đỏ hơn, chỉ cảm thấy cả hai càng nói càng ngượng ngùng, đoạn sẵng giọng nói:

- Không thèm nói chuyện với chàng nữa, ta đi gặp Thái Tử ca ca.

Dương Phàm ở phía sau nhỏ giọng nói:

- Khi nào muốn làm trâu làm ngựa nhớ nói cho ta biết đấy …

Thái Bình công chúa giận dỗi bước đi, giả như không nghe thấy gì, nhưng chân nàng bước nhanh hơn, để lại làn gió thơm thoang thoảng.

Dương Phàm nhìn bóng lưng nàng cười ha hả. Ngẩng đầu nhìn trời một lát, miệng lẩm bẩm:

- Sắp có biến đây.

Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm mang theo người nhà lặng lẽ rời khỏi thành Trường An, đi về phía Kỳ Sơn. Cùng trong ngày đó, Thượng Quan Uyển Nhi đưa theo mẫu thân Trịnh Thị rời khỏi Trường An đi tới Kỳ Châu, nơi đó không chỉ có ruộng đất của gia tộc Thượng Quan mà còn có một căn nhà cũ, Uyển Nhi vốn dĩ muốn cùng mẫu thân đi giải tỏa sầu muộn.

Hai việc này tịnh không hề khiến người ta chú ý, ngày này khiến người ta chú ý nhất là việc Nữ Hoàng đế ban thưởng cho bốn mươi bảy vị đại thần tham gia biên soạn “Tam giáo châu anh”, trong số đó có cả những người được thăng quan tiến chức. Trong số những người được ban thưởng, hai vị chủ trì việc biên soạn là Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông lần lượt được phong làm Hằng Quốc Công và Nghiệp Quốc Công

Võ Tắc Thiên không đồng ý với Võ Tam Tư và Hoàng Thái Tử, Tương Vương vốn muốn phong họ làm Vương, việc này khiến hai huynh đệ họ Trương rất thất vọng. Nhưng bọn họ lại không biết rằng đây rõ ràng là cái bẫy , cho dù chỉ được phong Quốc Công cũng đã khiến thiên hạ phải căm phẫn rồi. Dân chúng vẫn cho rằng được tấn phong Công tước phải là những vị Khai quốc công thần, hoặc là lập được chiến công hiển hách, hoặc là các vị lão thần đã có trên mười năm phục vụ triều đình.

Cho dù Tiết Hoài Nghĩa năm đó cũng đã hai lần dẫn binh xuất chinh, có công “đánh tan” quân Đột Quyết, lại chủ trì xây dựng hai công trình lớn là Minh Đường và Thiên Đường, như vậy mới đáng được tấn phong Quốc Công. Hai huynh đệ họ Trương thì lập được công lao gì, ai mà không biết bộ “Tam Giáo Châu Anh” thực sự là do ai biên soạn, vậy mà huynh đệ họ lại được phong làm Quốc Công.

Bọn họ gặt hái được nhiều tước lộc cũng thu về càng nhiều hận thù. Văn thần không phục, võ tướng không phục, hậu duệ các vị tổ thượng lập được bách chiến quân công mới được phong Hầu Bá Tử Nam lại càng không phục. Tổ tông họ liều mạng dùng bản lĩnh tranh đấu cũng chẳng thể để lại cho con cháu tước vị Quốc Công, hai huynh đệ họ Trương qua đêm với Nữ Hoàng mấy lần mà cũng lấy được cái chức Quốc Công, ai phục cho được?

Trong mạch nước ngầm chảy siết này, sự tấn công của Ngự Sử Đài nhằm vào huynh đệ họ Trương đã bắt đầu.

Trước kia đã từng có người dâng tấu thỉnh cầu Nữ Hoàng đế giữ khoảng với huynh đệ họ Trương hoặc giả đuổi ra khỏi Cung Đình, họ dùng toàn những đạo nghĩa mơ hồ, Nữ Hoàng đế không hề tiếp nhận chỉ cười cho qua, hoàn toàn không cần thiết phải cho các quan lại, cho thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng.

Nhưng lần này thì khác, lần này họ trực tiếp tìm kiếm tội danh của huynh đệ họ Trương, nếu có tội nhất định phải làm rõ thị phi. Huynh đệ họ Trương được Nữ Hoàng đế che chở, lần này nhằm vào huynh đệ họ cũng là thách thức với quyền uy của Nữ Hoàng đế.

Ngay hôm sau ngày hai huynh đệ họ Trương được phong Quốc Công, tùy tùng Ngự Sử Trương Đình buộc tội Thượng Phương thiếu giam Trương Xương Nghi vì tội nhận hối lộ. Võ Tắc Thiên không hề đem hai chuyện này liên hệ với nhau. Có tham nhũng nhất định sẽ tổn hại tới Quốc gia, mà Quốc gia này là của bà, bà là Hoàng Đế, tự nhiên rất căm ghét tham nhũng.

Võ Tắc Thiên hạ chỉ lệnh cho Túc Chính Đài dẫn Trương Xương Nghi đi thẩm vấn điều tra. Sau một ngày, Tư Hình Chính Giả tấu lên:

- Bẩm Bệ hạ, Trương Xương Nghi ép mua nhân điền, chịu phạt hai mươi lượng đồng.

Sự việc lần này tuy liên can tới Trương Xương Tông, nhưng vụ việc thực sự quá nhỏ, xử phạt cũng hoàn toàn không đáng kể, Võ Tắc Thiên tuy sủng ái Trương Xương Tông, nhưng các quan viên cũng là y pháp hành xử, cũng do ái lang của bà không bị tổn hại gì nhiều, khiến bà không đủ cảnh giác, cứ thế phê chuẩn.

Ngày thứ ba, Ngự Sử Đài có được những tiến triển đột phá trọng vụ án Trương Xương Tông nhận hối lộ, Ti lễ Thiếu khanh Trương Đồng Hưu, thứ sử Biện Châu Trương Xương Kỳ đều có dính líu và trở thành đồng phạm nhận hối lộ.

Khi Trương Xương Nghi bị Ngự Sử Đài thẩm vấn, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông cũng rất mơ hồ, bọn họ không biết nên làm gì cho đúng. Họ vẫn luôn nghĩ rằng, mỗi khi có việc thì trực tiếp cầu tới Nữ Hoàng đế, nhưng việc này can dự đến Quốc pháp, họ không có lý do gì nào để nhờ Nữ Hoàng đế ra mặt, vậy là họ tự nghĩ cách giải quyết, nhưng họ lại không biết trình tự có những gì và phải đi qua bao nhiêu cửa.

Đối với những bông hoa lớn lên trong lồng kính, không chỉ không có nanh vuốt nào trong Ngự Sử Đài, mà thậm chí còn hoàn toàn không hiểu các quy tắc của chốn qua trường. Từ trước tới nay, họ đều là dựa vào các đặc quyền đặc lợi, một khi để họ hành sự theo quy tắc thông thường, cănbản không thể đi qua cách cửa đó.

Tuy nhiên, Trương Xương Nghi bị giam tại Ngự Sử Đài, vẫn còn trong giai đoạn thẩm tra, tạm thời không phát sinh sự việc nào khẩn cấp, do vậy huynh đệ họ Trương vẫn giữ được bình tĩnh, dù sao họ cũng có Nữ Hoàng đế nâng đỡ, nên cũng có đôi phần tự tin. Nhưng ngày thứ hai Trương Xương Tông lại bị xử phạt do ép mua nhân điền.

Sau khi các hộ phú hào từ Lạc Dương theo Hoàng Đế tới Trường An đều mua nhà lập đất ở đây, đất đai trở thành món của cải nóng nhất trong giới quyền quý, cho dù trong nhà có cả núi vàng cũng không bằng một mảnh ruộng tốt rộng trăm mẫu, đó là thứ tài sản có thể truyền lại vạn thế, khiến người ta an tâm hơn nhiều. Trương gia tự nhiên cũng không thể miễn tục lệ này.

Trương gia đích xác có chuyện cậy quyền thế ép mua nhân điền, phạt tiền dù chẳng nhiều nhặn gì, nhưng đường đường là một Quốc Công, y cũng không thể vứt bỏ thể diện. Trong khi Trương Xương Tông đang còn ảo não không ngừng, Trương Đồng Hưu và Trương Xương Kỳ lại dính vào vụ án tham nhũng, bị Ngự Sử Đài thẩm tra, huynh đệ họ Trương càng thêm rối trí.

Lúc này, Ngự Sử Đại phu Lý Thừa Gia lại lần nữa buộc tội họ trên triều, chĩa thẳng mũi giáo về phía huynh đệ Trương gia:

- Tâu Bệ Hạ! Vụ án Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Xương Nghi tham nhũng có khả năng dính dáng tới Hằng Quốc Công Trương Dịch Chi và Nghiệp Quốc Công Trương Xương Tông, xin Bệ hạ ân chuẩn cho dẫn huynh đệ họ Trương đến Đài chờ thẩm vấn.

Lúc này, Võ Tắc Thiên đã cảm nhận được mục tiêu thực sự của họ là ai, Võ Tắc Thiên bất động thanh sắc nói:

- Chuẩn tấu.

Bà ngược lại muốn xem xem còn ai muốn nhảy vào chuyện này nữa đây!
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc