Võ Sùng Huấn mang theo vợ đi đến Ôn Tuyền cung. Ôn Tuyền cung này chính là Hoa Thanh Trì nổi tiếng hậu thế. Đỗ Kính Đình sau khi tiễn bước vợ chồng Võ Sùng Huấn lập tức bắt đầu chuẩn bị yến tiệc tạ tội, đồng thời phái người đi tìm con lão.
Bên này đang chuẩn bị, quan thân quyền quý địa phương Trường An lục tục tới rồi, họ đều được Đỗ gia mời tới, cho đến bây giờ người có thân phận đại khái là cảm nhận được thái độ của họ. Phàm là người có giao tình thâm hậu với Đỗ gia, hoặc là dựa vào Võ gia phần lớn chỉ phái một vài con cháu đến.
Buổi yến tiệc tạ tội này đâu chỉ là mặt mũi của Đỗ gia, mà còn là mặt mũi của Võ gia, những người có giao tình với Đỗ gia hoặc là đầu nhập vào Võ gia dĩ nhiên sẽ không phái gia chủ hoặc là những vị bề trên đức cao vọng trọng tới cổ động Trương Xương Tông. Mà ngay cả phần lớn thế gia lòng hướng về Lý thị cũng chỉ phái con cháu thay mặt để đi dự, hai nhà Võ Lý tuy rằng tranh đấu gay gắt đấy, nhưng cũng là hai nhà có cùng chung một mối thù.
Tương Vương ngũ tử chỉ phái đi đệ đệ Lý Long Phạm đến dự, đây là Quận Vương, Đỗ Kính Đình dĩ nhiên phải đích thân ra đón tiếp. Đỗ Kính Đình vừa mới đón Lý Long Phạm đi vào, phường Long Khánh đã phái người tới báo tin.
Phường chính của phường Long Khánh phái một phường đinh cưỡi một con la vội vội vàng vàng chạy tới phường An Ấp. Quản sự Đỗ gia đứng đón khách ở trước phủ tiến lên hỏi, biết Đại công tử treo cổ tự vẫn đã bỏ mình thì chấn động vô cùng, ông ta khẩn trương xông vào trong phủ.
Đỗ Kính Đình đang miễn cưỡng cười nói với Lý Long Phạm thì thấy quản sự bỗng nhiên vội vàng đi tới, lão cau mày, ánh mặt tạ lỗi với Lý Long Phạm rồi đi qua đó, hạ thấp giọng hỏi:
- Đỗ Văn Thiên về rồi à?
Quản sự kia thì thầm:
- A Lang, đã tìm được Đại lang quân rồi, nhưng...nhưng...
Đỗ Kính Đình cả giận nói:
- Nhưng cái gì, nó không dám về sao? Nghiệt tử này, cơ nghiệp mấy trăm năm của Đỗ gia ta luôn vững chắc, cho dù là có những thời điểm khó khăn hơn gấp bội cũng chưa từng sợ, chỉ cần không nhận thua, không buông bỏ, ngạo cốt chí khí này sẽ không có người nào giẫm lên Đỗ gia được. Một chút thất bại thì có gì chứ!
Quản sự thật sự là khó mở miệng được, lại không thể không nói, ông ta giảm âm thanh xuống, nghiêm nghị nói:
- A Lang, Đại lang quân hắn...hắn bên hồ Long Khánh treo cổ bỏ mình rồi.
- Cái gì?
Đỗ Kính Đình như bị sét đánh, lảo đảo lui mấy bước, hai mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất, may mà Lý Long Phạm nhanh tay đỡ lấy lão.
............
- A....a...
Dương Đại Nhi giương miệng nhỏ, y y nha nha kêu vài tiếng, Dương Phàm đẩy quả cầu đỏ thắm có tua rua treo ở trên giường nhỏ, quả cầu nhẹ nhàng đưa đẩy, cô bé tức thì ê a không ngừng, đôi mắt to tròn đen láy như điểm nước sơn nhìn theo quả cầu đỏ.
Uyển Nhi đứng ở một bên, cười nói:
- Đại Nhi còn ngoan hơn tỷ tỷ của nó lúc nhỏ đấy, nhớ lúc Tư Dung cũng như này dù không bướng bỉnh bằng Niệm Tổ, nhưng cũng khóc nhiều làm cho Tiểu Man rất mệt và vất vả. Đại Nhi lại rất biết điều, chỉ cần cho nó ăn no, thân thể sạch sẽ là sẽ không khóc, cùng lắm là oe oe vài tiếng, được dỗ dành một câu là ngoan ngay.
Dương Phàm cười nói:
- Con ta luôn ngoan mà, Đại Nhi thật là hiền lành đáng yêu, nếu con bướng bỉnh hơn Tư Dung, nàng nên khen con hoạt bát lanh lợi.
Uyển Nhi chun mũi với hắn, cúi xuống nhìn con gái, hôn lên má con một cái, lại ngẩng lên thấy Dương Phàm như đang trầm tư suy nghĩ, biết tinh thần hắn đang phiêu du, không biết đang nghĩ gì, liền thu lại nụ cười, thân thiết hỏi han:
- Sao vậy, việc Đỗ Văn Thiên rất phiền toái sao?
Dương Phàm lắc đầu, nói:
- Có phiền toái thì cũng không ảnh hưởng đến ta, ta đang nghĩ đến việc khác...
Dương Phàm nhẹ nhàng vươn một ngón tay, sờ sờ lòng bàn tay của Đại Nhi. Cô bé đang tò mò nhìn quả cầu đỏ tức cầm ngón tay của hắn, hết sức nắm thật chặt, ánh mắt chăm chú của bé vẫn nhìn quả cầu đỏ, nhưng nó đã toét miệng ra cười. Nụ cười của bé chỉ là phản ứng tự nhiên chứ không phải vì biết phụ thân đang chơi đùa mình. Dương Phàm vẫn mỉm cười với nó, lúc này mới chậm rãi nói:
- Ta đang nghĩ...phiền toái này để nó dừng ở trên người Trương Xương Tông tốt, hay là dừng ở trên người Võ Sùng Huấn...
..........
- Tiếng xấu này đương nhiên là để Trương Xương Tông cõng rồi!
Thẩm Mộc gối lên đùi Thất Thất, con trai bảo bối của y đang ra sức nghĩ cách bò qua đùi y, tay chân trắng trẻo mập mạp của cậu ra sức vùng vẫy nhưng đùi y như tòa núi lớn trước mắt khiến cậu không thể qua được. Tiểu tử kia cực kỳ gian xảo ngẩng lên, gào khóc hai tiếng,Thất Thất ngó qua muốn đỡ cậu lên, lại bị Thẩm Mộc giơ tay đẩy ra:
- Nàng kệ con đi, để nó tự đi qua, tiểu tử này không thể nuông chiều từ bé được, bằng không khi trưởng thành sẽ trở thành một Đỗ Văn Thiên rác rưởi tự đào hố chôn mình đấy.
Thất Thất trừng mắt với y, không phục nói:
- Hứ, con thiếp khi lớn lên sẽ không trở thành loại phá gia chi tử kia đâu.
Nói tới nói lui, nhưng nàng cũng không đi giúp cậu con trai. Tiểu tử kia gào hai tiếng thấy cha mẹ không chịu giúp mình, vì thể mở to mắt, mím môi, tiếp tục nghiệp lớn trèo núi của cậu.
Thất Thất sửa sang lại tóc mai hai bên, dịu dàng nói:
- Vì sao lại để Trương Xương Tông cõng tiếng xấu này?
Thẩm Mộc thản nhiên nói:
- Chuyện này nếu lan rộng thì có gì tốt chứ? Đỗ gia sẽ hận Võ Sùng Huấn, nhưng dù có hận thì có năng lực làm được gì nào, không cần nói bắt gian tại giường có thể đánh chết chớ luận, cho dù Võ Sùng Huấn sau đó giết người cho hả giận, Đỗ gia thật sự có thể bắt Lương Vương thế tử đền tội được không?
Kết quả sau cùng của chuyện này là Võ gia, Lý gia, Đỗ gia đều biến thành trò cười của thế nhân, làm đại gia tộc Đỗ gia Quan Trung từ nay về sau trở mặt với hai nhà Võ Lý, mà hai nhà Võ Lý bởi vì chuyện An Nhạc vụng trộm tư tình mà hoàn toàn mất đi liên minh bởi cuộc hôn nhân này, khiến Nhị Trương ở giữa mưu lợi bất chính.
Nhị Trương là biến số lớn nhất của thế cục tương lai, cũng là một biến số chúng ta không thể khống chế được, xúc tiến Võ Lý liên minh, diệt trừ thế lực Nhị Trương, là kế hoạch đã định từ sớm của chúng ta, không thể tùy ý sửa đổi. Tiếng xấu này để y cõng, mới phù hợp nhất với lợi ích của chúng ta.
Thất Thất vỗ hai cái lên mông đít non nớt của con trai như cổ vũ, nói với Thẩm Mộc:
- Chàng chuẩn bị báo cáo với Dương Phàm như nào?
Thẩm Mộc nói:
- Ta không nên nói cho hắn biết gì cả, hắn cũng không cần ta chỉ dẫn hoặc dạy bảo gì. Hắn nói cho ta biết việc này, chỉ là muốn cho ta biết, hắn đã tạo cho chúng ta một cơ hội, kế tiếp hắn đã không tiện ra mặt, nên để chúng ta trợ giúp, lợi dụng việc này xúc tiến việc liên hợp hai nhà Võ Lý và thế lực địa phương Quan Trung.
Thất Thất thở dài nói:
- Thiếp thật sự không hiểu nỏi nam nhân các chàng, nói thì không thể nói thẳng, lại cứ phải vòng vòng vo vo đấy.
Thẩm Mộc mỉm cười nói:
- Bởi vì hắn cũng không muốn cho thấy Hiển Tông lãnh đạo Ẩn Tông. Tương kính như tân mới là căn bản gắn bó hai Tông chúng ta, mà không phải dựa vào tình bạn giữa hai cá nhân chúng ta. Loại việc này, những nữ nhân mông lớn tóc dài như các nàng làm sao mà hiểu được.
Thất Thất tức giận lườm y, không phải nàng không hiểu, chỉ là không hứng thú với việc như này, hứng thú của nàng là ở chuyện khác, nàng tò mò chuyển đề tài, hỏi:
- Võ Sùng Huấn thì sao? Hắn hiện tại làm gì?
Thẩm Mộc lười biếng mà nói:
- Hắn ta ấy à, hắn ta đang cùng An Nhạc đi Ôn Tuyền Cung tắm uyên ương đấy.
Con ngươi của Thất Thất lóe lên tia hưng phấn:
- Nương tử của y lén lút tư tình với người khác, y còn đi tắm rửa uyên ương sao? Y rộng rãi thật đó nha, chàng nói y có thể tìm cơ hội mà dìm chết An Nhạc không?
Thẩm Mộc thản nhiên nói:
- Phòng thị Thanh Hà là cao môn Sơn Đông, Phòng Huyền Linh lại là danh tướng một đời, tổng lĩnh bách quan, quản lý chính vụ đã hơn hai mươi năm, quyền bính cực lớn. Nhưng con dâu của ông ta tức Cao Dương công chúa lén tư tình với tăng nhân, con trai ông ta Phòng Di Ái lại vẫn không tỏ thái độ gì. Lúc ấy ta cảm thấy chuyện này suy đoán hơi phóng đại rồi, trên đời này làm gì có nam nhân như vậy đâu, nhưng hiện tại thì ta tin rồi, thật ra là có nam nhân có trứng đấy.
Thất Thất phì cười thành tiếng, nói:
- Sẽ không chứ, thiếp cảm thấy Võ Sùng Huấn có được sự nhẫn nhịn được mà người thường không làm được, là đại trượng phu rất giỏi nha, chàng đó, hẳn là nên học tập y một chút.
Thẩm Mộc liếc nhìn nàng nói:
- Để cho ta học hắn, nàng muốn làm gì?
Thất Thất nháy nháy mắt với y, nói:
- Chàng học theo hắn, chẳng phải là thiếp có thể đúng lý hợp tình đi trộm người.
Thẩm Mộc nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt nguy hiểm:
- Nàng muốn trộm ai?
Thất Thất nghiêng đầu tính toán:
- Trộm ai cũng được, nói thí dụ như...Dương Phàm, như thế nào đây? Chàng xem, hắn trẻ hơn chàng, anh tuấn hơn chàng, hơn nữa lại là người trong tay nắm quyền cao, người ta không chỉ trong tối nắm quyền to, mà ngoài sáng cũng nắm quyền to, thân phận cũng hơn hẳn chàng, nam nhân tốt như vậy, chậc chậc...
Thất Thất nói xong, một đôi mắt quyến rũ bắt đầu ngập nước giống như xuân tâm đã dao động.
Thẩm Mộc hừ một tiếng, nói:
- Tốt, vậy nàng thử làm xem.
Thất Thất ra vẻ khờ khạo hỏi:
- Nếu thiếp thật sự thử rồi, chàng định làm thế nào? Bắt Dương Phàm tại bên hồ Long Khánh, vẫn ân ái với thiếp như cũ à?
Thẩm Mộc liếc nàng, nói:
- Ta sẽ dìm nàng dưới hồ Long Khánh.
Thất Thất cắn đôi môi căng mọng, dịu dàng nói:
- Chàng bỏ được sao?
Thẩm Mộc sa sầm mặt nói:
- Bỏ được! Nam nhân có trứng nhất định bỏ được!
- Thiếp cắn chết chàng!
Thất Thất cô nương tức giận, há mồm nhào về phía Thẩm Mộc, nhưng cuối cùng lại chỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ y. Đứa con bảo bối của họ đang thở hổn hển, cuối cùng đã thành công bò qua đùi phụ thân, hai tay chống ở giường, chắp lên mông đít nhỏ, quay lại nhìn cha mẹ, cười đắc ý...
Đỗ Văn Thiên chết rồi, kẻ bị đánh rất nhiều lần, càng bị đánh càng ngoan cường, này trước sau đánh không chết cuối cùng đã treo cổ chết rồi.
Đỗ Văn Thiên vừa chết, bữa tiệc thỉnh tội của Đỗ gia dĩ nhiên cũng không cần phải mở nữa.
Khi Trương Xương Tông nhìn thấy tình trạng chết của Đỗ Văn Thiên, là biết tiếng xấu này gán lên người mình rồi. Hôm qua Võ Sùng Huấn đến phủ thăm hỏi, bị y ngạo nghễ cự tuyệt, còn oai uy tuyên bố, nói nếu Đỗ gia không thuận theo tạ tội, y sẽ không bỏ qua, ngay sau đó Đỗ Văn Thiên treo cổ chết ở bên hồ Long Khánh.
Bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ việc này là có quan hệ với y, thậm chí có người còn suy đoán: Đỗ Văn Thiên biết Võ Sùng Huấn ra mặt điều đình bị cự về, phẫn nộ lên đảo lý luận, lời nói va chạm, bị y xấu hổ đánh đập, Đỗ Văn Thiên tự thấy phụ gia tộc, cuối cùng phẫn nộ cùng được mà treo cổ tự tử.
Lời đồn này đã truyền rộng rãi ở trong thành Trường An, nhưng Liễu Tuẫn Thiên đến hiện trường vụ án, nhìn thấy thi thể của Đỗ Văn Thiên lại không tin cách nói này. Đỗ Văn Thiên không thể nào là treo cổ tự tử, căn bản là bị người ta treo cổ đấy.
Phường chính phường Long Khánh nghe nói có án mạng, lập tức dẫn người chạy tới bên hồ, được biết người chết là người của Đỗ gia Phàn Xuyên, là y biết không phải y có thể xử lý được, vì thế lập tức trình diện huyện Vạn Niên. Huyện Lệnh huyện Vạn Niên nghe nói người chết là công tử Đỗ gia, lập tức đích thân đi gặp Phủ lệnh Trường An.
Cuối cùng, Phủ lệnh Trường An Liễu Tuẫn Thiên dẫn Tư Pháp Tham quân, Thôi Quan, Thông phán, huyện úy Vạn Niên, Tuần kiểm, Sai quan, Ngỗ tác tổng cộng gần trăm người trùng trùng điệp điệp chạy tới phường Long Khánh. Trải qua một phen thăm dò, bọn họ lại phát hiện năm con ngựa chết, bốn cỗ thi thể ở trong hồ Long Khánh
Trải qua phân biệt, bốn cỗ thi thể kia đúng là bốn gã tùy tùng của Đỗ Văn Thiên, sự việc đến đây càng không thể là tự sát. Đỗ Văn Thiên mang theo bốn thị vệ, năm người và năm con ngựa tất cả đều chết ở hồ Long Khánh, ngoại trừ Trương Xương Tông còn có thể là ai? Đây rõ ràng là Trương Xương Tông trả thù, trả thù một cách trắng trợn.
Nhưng án này nếu đúng là do y giết, nhưng động chạm tới Trương Xương Tông, ai dám thẩm tra y? Ai dám hỏi y? Nghĩ đến chỗ dựa vững chắc của y là ai nấy cũng đều không rét mà run. Liễu Tuẫn Thiên và Tư pháp tham quân, Phán quan, Thôi quan, Huyện úy, Huyện lệnh cùng với Tổng bộ hình phòng bắt đầu tụ lại, lo lắng thảo luận nửa ngày.
Bọn họ thảo luận căn bản không phải về vụ án, Đỗ Văn Thiên chết như thế nào cũng không quan trọng, có thể tìm được hung phạm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ... vụ án này phải phán như thế nào mới có thể không liên lụy đến Trương Xương Tông, để tránh cho những tiểu quan địa phương là bọn họ bị nữ hoàng đế xử lý.
Cuối cùng, bọn họ đã thống nhất được ý kiến:
- Đỗ Văn Thiên tự sát!
Đầu lưỡi của Đỗ Văn Thiên bị cắt, đầu lưỡi bị cắt rơi không quan hệ, gã vẫn còn sức để tự sát. Hạ thể của Đỗ Văn Thiên bị nát cũng không quan hệ, gã cũng không chết ngay lập tức, chỉ cần mạng của gã còn thì gã vẫn còn đủ sức lực kiên trì cởi dây lưng quần áo, leo lên cây tự tử đấy.
Nhưng hai mắt gã bị khoét, nói là bị sau khi gã tự sát thì không thể nào có sức thuyết phục rồi. Một người lưỡi bị cắt, hạ thể bị đập nát, hai mắt bị khoét còn có thể trèo lên cây hòe già, cởi dây lưng để thắt cổ, độ khó này thật sự không cần nói, nếu bị như vậy mà có thể tự sát, quả thật là làm nhục chỉ số thông minh của người trong thiên hạ rồi.
Nhưng trong quan trường vĩnh viễn có đủ loại chuyện vô lý hoang đường, khi họ dùng một vài hoang đường tới cực điểm đi thuật lại cho khổ chủ và dân chúng, thật ra chính họ cũng không tin lý do khốn kiếp này có thể khiến người ta tin tưởng, nhưng nó cho ngươi một lý do, ngươi không có quyền phủ định lý do nó đưa cho ngươi, vậy là được rồi.
Vì thế, “chân tướng rõ ràng” về cái chết của Đỗ Văn Thiên là: Gã tự sát!
Nhưng tại sao Đỗ Văn Thiên lại phải tự sát? Nếu như nói gã bị người ta ngược đãi nên tự sát, vậy thì quan phủ phải truy tra hung thủ, mà họ sở dĩ cho ra phán đoán tự sát hoang đường như vậy, chính là vì không có hung thủ, đến lúc này vấn đề nó lại vòng trở về.
Lão bộ đầu Chu Ngôn làm đương sai tại Trường An phủ ba mươi năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú sau khi tìm hiểu hiện trường kín đáo cẩn thận đã giải quyết được vấn đề hết sức hoàn mỹ:
- Hai mắt người chết là bị quạ đen mổ mù, đầu lưỡi và hạ thể là bị mèo hoang, chó hoang cắn nuốt, những vết thương trên người đều là nguyên do như thế. Kết luận: Trước khi người chết treo cổ tự sát thì không hề bị thương.
Liễu Tuẫn Thiên rất hài lòng với kết quả này, y giao việc thông báo kết qua điều tra vụ án đến khổ chủ cho Thôi quan. Thôi quan lại giao việc này cho Huyện lệnh Vạn Niên; Huyện lệnh Vạn Niên lại giao việc này cho Huyện úy Vạn Niên.
Huyện úy Vạn Niên cẩn thận suy nghĩ một hồi, cảm thấy quá nổi bật nên không công bố kết quả ngay lập tức, mà kéo dài án này một chút, sau khi qua một thời gian sẽ báo “Kết quả điều tra” này cho khổ chủ. Vụ án sớm đã có kết luận nhưng còn phải đi điều tra, thẩm tra xử lý, ở trong quan trường nhìn đã quen mắt.
Đỗ Kính Đình không để ý đến Huyện úy Vạn Niên cam đoan “đang khẩn trương điều tra, chắc chắn sẽ đưa tội phạm ra công lý”, khi lão nhìn thấy thi thể của đứa con đã nhận định hung thủ nhất định là Trương Xương Tông, lão không nghĩ quan phủ sẽ chủ trì công đạo cho lão, quan phủ căn bản sẽ không có khả năng đưa hung phạm ra ngoài công lý, thù này, lão nhất định phải tự báo đấy!
Đỗ Kính Đình ôm thi thể đứa con, nước mắt tuôn đầy mặt:
- Con trai à, về nhà thôi, chúng ta về nhà!
Đỗ Kính Đình cố hết sức nâng thi thể con trai lên, hai gia nhân khẩn trương xông lên trước nhận thi thể Đỗ Văn Thiên trong tay lão, đỡ lão lên xe.
Lão ngồi bên cạnh thi thể con trai, nắm chặt tay gã, lạnh lùng thề:
- Con trai à, thù này, cha nhất định sẽ báo cho con! Hắn có Hoàng đế là chỗ dựa là có thể bình yên sao? Hắn vọng tưởng rồi! Đỗ gia chúng ta ở đây kinh doanh mấy trăm năm, có nhiều thứ trừ phi tự mình nguyện ý buông tha, còn không dù là Hoàng đế cũng không thể lấy đi được. Trương Xương Tông, hắn sẽ phải trả giá cho sự càn rỡ và tàn nhẫn của mình.
**************
Xe ngựa chở một lão nhân và một người chết, chậm rãi rời khỏi phường Long Khánh.
Lúc xe ngựa đi rồi, một con khoái mã cũng đang cùng hướng họ mà đến, thoáng sát qua. Võ Tắc Thiên phái tới người đưa tin, mật sứ trực tiếp tìm Dương Phàm, Dương Phàm xem qua mật thư của Võ Tắc Thiên xong, lập tức đi gặp Uyển Nhi, Uyển Nhi xem xong mật thư, thở dài sâu kín, chán nản nói:
- Thánh nhân vẫn khám phá ra dụng ý của thiếp.
Dương Phàm nắm bờ vai của nàng nói:
- Không sao, tóm lại là Đại Nhi vẫn phải nhận tổ quy tông đấy. Kể từ đó lại giảm đi chút rắc rối. Hiện giờ Hoàng đế lại có an bài như vậy, ta và nàng sau này lại có đầy đủ lý do để gặp nhau rồi, nàng muốn gặp con gái chẳng phải dễ dàng hơn sao? Về phần rửa sạch tội danh cho gia tộc Thượng Quan, cuối cùng sẽ có cơ hội đấy.
Uyển Nhi gật gật đầu, lại lo lắng hỏi han:
- Lang quân tính toán đưa con về Dương gia thế nào, trong nhà sẽ không hiểu tự dưng lại có thêm một đứa bé nữa, nếu không....nếu không cứ lấy danh nghĩa là thu dưỡng được không?
Dương Phàm nói:
- Không ổn, đang yên lành, sao ta phải thu dưỡng một đứa bé chứ?
Hắn chậm rãi bước đi thong thả trong phòng, bỗng ngẩng lên nói với Uyển Nhi:
- Nàng không cần lo lắng, ta có biện pháp rồi!
Dương Phàm vội vàng trở lại chỗ của mình, thấy Cổ Trúc Đình tay chống má, đang ngồi ngẩn ngơ trong rừng trúc, sóng mắt duyên dáng lưu chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ gì, dường như có một chút hưng phấn và vui sướng ở trong mắt.
Dương Phàm khẽ khàng đến bên nàng, nàng vẫn không hề phát hiện ra, hắn ngồi xuống quơ tay trước mặt nàng, lúc này nàng mới “a” một tiếng, tỉnh táo lại, ngượng ngùng nói:
- A Lang.
Dương Phàm hỏi:
- Nàng đang suy nghĩ gì?
Cổ Trúc Đình đỏ mặt lắc đầu, thấp giọng nói:
- Không có gì, không có gì.
Dương Phàm thở dài, nói với Cổ Trúc Đình:
- Đình Nhi, giờ có chuyện, chỉ có thể nàng làm được thôi.
Cổ Trúc Đình thẳng lưng lên:
- Chuyện gì?
Dương Phàm thấp giọng nói:
- Mang thai! Nàng hãy giả bộ có bầu!
Trên mặt Cổ Trúc Đình đỏ bừng, lộ ra vẻ kỳ quái, do dự nói:
- Mang thai?
Dương Phàm biết nàng thật sự không biết tại sao phải làm như vậy, đang định giải thích với nàng, nàng lai nói tiếp:
- Người ta...hiện tại người ta thật sự có thai đấy...
- Người ta..người ta đến tháng mà không thấy gì, bèn tìm Mộc thần y bắt mạch, Mộc thần y kết luận thiếp có thai rồi.
Dương Phàm run rẩy hồi lâu, không kìm nổi bật cười:
- Tốt quá! Dù sao Tiểu Man chúng ta đã từng song sinh rồi, giờ nàng mang song thai cũng không có gì kỳ lạ cả. Dương mỗ thiên phú dị bẩm nha, ha ha ha...