Phường Long Khánh là lần đầu tiên có nhiều người quyền quý xuất hiện hiện như vậy. Hôm nay huân thích quyền quý dự tiệc chừng hơn một trăm ngươi, lại còn mang theo tùy tùng nô bộc nên ít nhất cũng mấy ngàn người, trùng trùng điệp điệp lên hòn đảo giữa hồ.
Đại đội nhân mã tới trên đảo, đi đến trước phủ đệ của Thượng Quan Uyển Nhi. Ngoại trừ Trương Xương Tông và Dương Phàm vốn ở trên này, chỉ có An Nhạc công chúa cùng bọn họ tiến lên. Bởi vì nàng là hoàng thất, cho nên yến tiệc ở Cấm uyển cũng là bởi vì thân phận của nàng. Hiện giờ xảy ra chuyện, dĩ nhiên nàng phải ra mặt.
Ba người bước lên, Trương Xương Tông kìm nén không được, giành lên phía trước gõ cửa. An Nhạc công chúa nheo mắt liếc Dương Phàm một cái mà nói:
- Dương Tướng Quân, ngươi hình như có chút khẩn trương nha.
Dương Phàm nhìn vào cửa chính sơn đỏ không chớp mắt, thản nhiên nói:
- Ta có gì khẩn trương sao?
An Nhạc công chúa khóe môi nhếch lên một tia đắc ý khi âm mưu thực hiện được, cười lạnh nói:
- Ngươi cho là Thượng Quan Đãi Chiếu hôm nay còn có thể trốn không gặp người khác sao? Chỉ cần nàng xuất hiện, bụng bầu còn có thể che giấu sao? Trước mặt bao nhiêu người, việc này sẽ truyền rộng rãi khắp Trường An, rồi sẽ vào tai của những cao quan quyền quý. Ngươi cho rằng lúc đó, hoàng tổ mẫu sẽ vì bảo vệ ngươi, sẽ truy tra từ thần văn sĩ , truy ra kẻ đồn đại. Hay là đâm lao phải theo leo, vội vàng đem ngươi và Thượng Quan Uyển Nhi chém đầu?
Dương Phàm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy vẻ không ngờ và kinh nhạc. Lý Khỏa Nhi thấy được ánh mắt khiếp sợ và thần sắc sợ hãi, trong lòng càng thêm khoái trá, nàng đắc ý cười lạnh nói:
- Ngươi cho là, ta truyền bá tư tình của ngươi và Thượng Quan Uyển Nhi chỉ là muốn hủy hoại danh dự của ngươi thôi sao? Ngươi sai rồi! Mười phần sai! Ta Lý Khỏa Nhi chưa bao giờ làm việc gì khoan hồng độ lượng như vậy, ngươi đắc tội ta, ta liền muốn ngươi chết, là chết không có chỗ chôn!
Dương Phàm không có nghe những lời độc ác của nàng, suy nghĩ của hắn dị thường hỗn loạn. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Lời đồn đại rõ ràng là Uyển Nhi và Trương Xương Tông có tư tình, sao cô ta lại nói chuẩn xác là mình như vậy? Chẳng lẽ cô ta không phải muốn vì huynh tỷ báo thù, mà là có ý định đối phó ta, nhưng lời đồn làm sao lại...-
Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, trong đám người, Đỗ Văn Thiên giơ lên nắm đấm trước mặt, oán độc trừng mắt nhìn bóng lưng của Trương Xương Tông, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý cười lạnh. Trong khoảnh khắc, Dương Phàm liền hiểu rõ toàn bộ.
Trương Xương Tông nhanh chóng đi xuống bậc thềm, Lý Khỏa Nhi đi đến nghênh đón nói:
- Trương Phụng Thần, Thượng Quan Đãi Chiếu nói như thế nào?
Trương Xương Tông đã biết ám chỉ của Dương Phàm, nhưng y dù sao chưa từng tham dự toàn bộ mọi chuyện, sợ là sự việc chưa chắc sẽ dễ dàng giống như Dương Phàm nói, cho nên trong lòng vẫn có chút không yên, y trước tiên mắt liếc Dương Phàm một cái rồi mới nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu... đang ở phía sau núi đánh cầu.
- Cái gì?
Lý Khỏa Nhi nghe xong mà ngẩn ngơ, một người phụ nữ mang thai sáu tháng còn có thể cưỡi ngựa đánh cầu? Hiển nhiên không thể! Chẳng lẽ tin tức của Đỗ Văn Thiên có sai sót? Nhưng bất kể như thế nào, nàng vẫn phải tận mắt nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Thượng Quan Uyển Nhi mới được. Lý Khỏa Nhi ngẩn ra, lập tức nói:
- Được! Như vậy chúng ta liền đến hậu sơn!
LÝ KhỏA Nhi quay người lại, tay cầm váy áo vội đi vài bước, đi đến trước mặt phần động quan thân quyền quý Trường An, nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu đang ở phía sau núi đánh cầu, ta ngay lập tức liền đi về hậu sơn. Đỗ công tử, mời tiến lên đây. Bổn cung có chuyện muốn hỏi ngươi.
Đỗ Văn Thiên khẩn trương vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt nàng, khon người nói:
- Điện hạ.
Lý Khỏa Nhi xoay người hướng phía núi đi, lạnh lùng nói:
- Ngươi xác định ngày đó chứng kiến người phụ nữ mang thai sáu tháng chính là Thượng Quan Uyển Nhi?-
Đỗ Văn Thiên hơi chút do dự đáp:
- Đỗ mỗ thực không biết Thượng Quan Uyển Nhi bộ dạng ra sao. Tuy nhiên, phụ nhân Trịnh Uyển Nhi hiến dầu vừng thật đúng là người mang thai, đây xác thực là đúng. Hơn nữa, lấy nàng lấy tên giả còn có hai tên đi chung là Dương Phàm và Trương Xương Tông, theo ba người lúc đó, còn có cử chỉ, lời nói, hành động, thân phận của cô gái kia không kém Trương Xương Tông, ngoại trừ Thượng Quan Uyển Nhi ra còn có thể là ai?
Lý Khỏa Nhi nghe xong hơi yên lòng một chút, thấp giọng dặn dò:
- Chốc lát thấy Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi xem cẩn thận một chút cho ta. Ngươi xem có phải là người kia mà ngươi thấy không!
Đỗ Văn Thiên gật đầu đáp ứng, phía sau đột nhiên vươn tới một bàn tay, đánh vào bả vai gã, thô bạo đem đẩy gã về phía ngoài, gã không phòng bị, suýt chút nữa đã té ngã.
Võ Sùng Huấn chen chúc lại, hướng về Lý Khỏa Nhi thấp giọng nói:
- An Nhạc, rốt cuộc là ngươi đang làm gì đó? Chúng ta ăn uống ở Bích Du Cung, vô ý gây hỏa hoạn, Thánh nhân nghe xong đương nhiên không vui. Không nên cháy cũng đã cháy, còn có thể làm như thế nào đây? Triều đình đương nhiên sẽ truy cứu trách nhiệm của mấy tên thái giám không làm tròn bổn phận, truy cứu mấy tên đầu bếp Đỗ gia mời tới. Ngươi đường đường thân phận Công chúa tôn quý, sao lại ở giữa đảm đương phán xét cho chúng? Ngươi xem, toàn bộ đám quyền quý thành Trường An đều bị ngươi đưa lên đảo hết rồi, trận chiến này không tránh khỏi đánh lớn.
Lý Khỏa Nhi nhìn y một cái, trách mắng:
- Chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm!
Dương Phàm và Trương Xương Tông sóng vai mà đi, bất an hỏi han:
- Nhị lang, chúng ta lần này thật có thể lừa bọn chúng sao?
Dương Phàm nói:
- Không dối gạt ngươi, ta rảnh rỗi ở chợ Trường An du ngoạn, ngẫu nhiên nhìn đến vài màn biểu diễn ảo thuật. Lúc ấy linh cơ vừa động nghĩ tới biện pháp này, lúc ấy học được, là vì phòng ngừa vạn nhất. Hôm nay không nghĩ tới là dùng đến nó. Ngươi yên tâm, trừ phi bọn chúng muốn lục soát người , bằng không tuyệt đối nhìn không ra thật giả. Ngươi nói, bọn họ có lý do, có lá gan mà dám lục soát người của Thượng Quan Đãi Chiếu sao?
Trương Xương Tông lúc này mới thầm thở phào, nói:
- Như thế thì tốt.
Trên đảo này gọi là núi chẳng qua chỉ là sườn núi cao. Đi qua sườn núi, chỉ thấy một mảnh hoa cỏ xanh như đệm, như thảm xanh rờn trải dài đến rừng cây rậm rạp ở chân núi. Độ dốc tuy rằng tuy rằng không cao, cho nên có thể ở chỗ này đánh cầu. Bảy tám nữ tử đầu đội khăn phốc, chân đeo giày bó, tay cầm cầu trượng, cưỡi ngựa đang ở chỗ này đánh một trận. Bóng roi tranh đoạt trên sân, vô cùng quyết liệt.
Một nữ tử cưỡi một một con Tảo hồng mã rung dây cương, đột nhiên khẽ cong eo, cầu trượng hướng trên mặt đất linh hoạt đánh đến, nghiêng người về phía sau đánh bóng, quả cầu đỏ trượt một đường cong, bay ra xa bảy tám trượng, liền rơi xuống đất. Mấy vị nữ tử kia lại lập tức cùng nhau đi lên tranh đoạt.
Lý Khỏa Nhi vừa đi qua triền núi, nhìn hai đội đánh cầu, lập tức từ trong đám người tìm kiếm thân ảnh của Thượng Quan Uyển Nhi đang cưỡi con hồng mã, lập tức liền đứng tại chỗ, cả người đều cứng lại. Cô ta vừa dừng bước, cả ngàn người theo đuôi nhất thời cũng dừng lại.
Mặc dù còn cách xa, nhưng khi nhìn ngũ quan, nữ tử cưỡi tảo hồng mã kia chính là Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng vạt áo bồng bềnh, giục ngựa rong đuổi tung hoành quay lại, nhìn dáng người mạnh mẽ linh hoạt cùng với cái eo thon nhỏ, ai dám nói nàng đang mang thai?
Lý Khỏa Nhi bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng Đỗ Văn Thiên. Đỗ Văn Thiên cũng có chút lo sợ nghi hoặc rồi. Nữ tử đang ngồi trên ngựa đánh cầu thực giống phụ nhân bụng lớn hôm trước. Tuy bọn gã ở trên sườn núi, còn cách khá xa sân bóng đằng kia, ngũ quan tuy rằng xem không rõ ràng, nhưng trên sân tổng cộng bảy tám người, chỉ có nàng là giống với phụ nhân ngày ấy gã chứng kiến.
Lúc này Lý Khỏa Nhi đã không còn rảnh xác nhận từ chỗ gã nữa. Việc đã đến nước này, mặc kệ là Đỗ Văn Thiên nói thật hay nói giả, nàng cũng rất muốn xem một tuồng vui xuất hiện. Nhưng Lý Khỏa Nhi chỉ có thể hít một hơi thật dài, bước đi xuống sườn núi, vừa đi, trong lòng tự cảm thấy may mắn: - May mắn ta lúc trước lấy cớ, để lấy một đường lui. Chưa từng cùng nàng công khai vạch mặt, nếu không hôm nay sợ là khó khăn rồi.-
Cái quả cầu kia bị mấy nữ tử tranh đoạt, bỗng nhiên lại bị đánh tới trước người Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi vung cầu trượng lên, giục ngựa đi lên. Mắt thấy sẽ vọt tới trước bóng, chợt thấy sườn núi có đại đội nhân mã đang đi tới, nàng dường như giật mình, theo bản năng ghìm chặt dây cương lại.
Nhưng mấy nữ tử ở phía sau lại không kịp phản ứng, mấy con ngựa của các nàng và Thượng Quan Uyển Nhi nặng nề đâm nhau một cái. Chỉ nghe chiến mã hí dài một tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức ngã xuống, lăn vài vòng đến một bụi cỏ.
Mấy nữ tử đánh cầu cuống quít nhảy xuống, đều tiến lên phía trước. Lý Khỏa Nhi thấy rõ cảnh tượng Thượng Quan Uyển Nhi ngã xuống, lăn quay vài vòng đến bên bụi cỏ, nàng chăm chú nhìn, từ đầu đến cuối tầm mắt không hề di chuyển.
Mấy nữ tử đánh cầu ba chân bốn cẳng đem Thượng Quan Uyển Nhi nâng dậy, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết là do trẹo chân hay là do đau ở eo, chỉ thấy một tay chống nạnh, thân mình còng xuống, khập khiễng đi được hai bước, liền xua tay đứng lại. Lập tức có người cao giọng hô to, liền có phu xe lái một chiếc xe tới, mấy cái nữ tử liền đem nàng nâng lên xe.
Khi Lý Khỏa Nhi vội vàng đem người tới thì Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã ngồi lên xe rồi.
Khi ngày hè đến, thì rèm che của xe cũng đã được dựng cao lên, trong xe thông thoáng, nhìn rõ rành mạch. Mới vừa rồi cưỡi ngựa đánh cầu là nàng, bị thương lăn vài vòng là nàng. Hình dạng của nàng... nửa điểm cũng không đổi, đúng thật là Thượng Quan Uyển Nhi!
Thượng Quan Uyển Nhi dường như có chút đau đớn, nàng một tay xoa nhẹ vòng eo thon nhỏ, một tay đặt tại lan can cửa sổ đứng lên, lông mày đen nhăn lại, tựa hộ đối với việc Lý Khỏa Nhi đem theo nhiều người như vậy có chút khó hiểu:
- An Nhạc công chúa, Võ Phò mã. A! Trương Phụng Thần, Thọ Xuân Vương, Hành Dương Vương, các ngươi mấy huynh đệ cũng tới à.
Uyển Nhi đi đến phía bọn họ tiếp đón:
- Uyển nhi vừa mới ngã, không thể xuống xe nghênh đón, kính xin các vị thứ cho Uyển Nhi vô lễ!
Trương Xương Tông và Võ Sùng Huấn vội vàng chắp tay, nói không có việc gì cả. Năm huynh đệ Lý Thành Khí lại có thái độ rất cung kính với Thượng Quan Uyển Nhi, hướng về nàng chắp tay lạy dài, cấp bậc lễ nghĩa vô cùng chu đáo.
Thượng Quan Uyển Nhi nghi ngờ nhìn về mấy người đứng phía sau họ, nhìn đến bọn người thái giám và vài tên đầu bếp còn mang theo tạp dề có chút ngạc nhiên. Chỉ có điều lấy thân phận và địa vị của nàng, tự nhiên không tò mò mà hướng những người này hỏi lý do.
Võ Sùng Huấn cũng không biết lý do chân thực An Nhạc muốn gặp Thượng Quan Uyển Nhi, y cười ha hả với nàng, nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu, vợ chồng chúng ta hôm nay mở đại tiệc chiêu đãi khách nhân bằng hữu, ngài nhưng là khách nhân trọng yếu nhất của chúng ta... Đãi chế không phải nói trong người bệnh nhẹ, không thể đi tới hay sao? Sao lại ở trong này đánh cầu, dường như còn rất mạnh mẽ đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ nói:
- Võ phò mã, lời này của ngươi nhưng là sai rồi. Uyển Nhi hiện giờ không phải là bệnh nhẹ thật sao?
Thượng Quan Uyển Nhi trò chuyện đùa vui với y vài câu, sau đó nghiêm mặt nói:
- Uyển Nhi tính tình thích thanh tĩnh, thật sự là không thích hợp với môi trường quá mức ồn ào. Nếu như là ngâm thơ làm phú, tổ chức du ngoạn, Uyển nhi tự nhiên sẽ vui vẻ đi. Nhưng vừa nghe là ăn uống tiệc rượu to như vậy, liền trốn tránh cũng không kịp. Còn nữa là trong cơ thể Uyển nhi có chút không tiện, mong rằng Võ phò mã thông cảm.
Võ Sùng Huấn cười nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu khách khí, Võ mỗ sao dám trách nội? Thương thế của Đãi Chiếu có nghiêm trọng hay không, có cần mời một vị y sĩ đến xem không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhợt nhạt cười nói:
- Không cần, chỉ là bị trật thắt lưng, trở về thoa chút thuốc mỡ, Tiểu Miêu lại xoa bóp mát xa cho ta một chút là tốt rồi. Tiểu Miêu có học được thủ pháp mát xa từ Lương đại quốc thủ của Thái y Thự, thủ pháp tuyệt diệu. Những lúc không có Tứ đại án ma sư của Thái y thự, ngay cả Thánh nhân cũng thích được Tiểu Miêu mát xa cho đấy.
Lúc hai bên bắt chuyện, Lý Khỏa Nhi đứng ở một bên một lời không nói, nàng cố gắng muốn tìm ra chỗ đáng nghi của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng mà tìm không ra được điểm nào. Hình dạng của người này và Thượng Quan Uyển Nhi một điểm cũng không khác, mà ngay cả âm thanh của người này cũng thế.
Giờ phút này nàng an vị trên giường, bởi vì ăn mặc theo kiểu của người Hồ, cho nên hình thể thướt tha không sót một cái nào đều hiển lộ ra. Cái eo thon nhỏ kia, nào có giống phụ nữ đang mang thai.
An Nhạc cũng có một chiếc Du Bích xa, cho nên nàng rất rõ ràng cấu tạo của loại xe này. Hai bên trái phải và phía sau đều là một mái hiên mỏng. Ở dưới mông nàng là tấm ván gỗ rỗng ruột, làm sao có nơi giấu người.
Đương nhiên, trọng tâm của An Nhạc đều tập trung ở trên người Uyển Nhi. Bởi vì cô ta căn bản không từng nghĩ tới treo đầu dê bán thịt chó, tìm một người giống Thượng Quan Uyển Nhi như đúc, nào có dễ dàng như vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Sùng Huấn khách sáo vài câu, chủ động vào vấn đề chính:
- Công chúa và Phò mã không ở Cấm uyển chiêu đãi khách nhân bằng hữu, lại gióng trống khua chiêng đi tới hòn đảo này làm chi?
Lý Khỏa Nhi hung hăng trừng mắt với Đỗ Văn Thiên đang ngây như ngỗng, kiên trì tiến lên phía trước nói:
- Đãi Chiếu, Bổn cung hôm nay ở Cấm uyển Bích Du Cung thiết yến đãi khách nhân bằng hữu. Ai ngờ vui quá hóa buồn, Bích Du Cung đột nhiên cháy. Chữa cháy không kịp, hiện giờ cả tòa Bích Du Cung đều đã bị hủy rồi.-
- Cái gì?
Thượng Quan Uyển Nhi chấn động, Lý Khỏa Nhi nói năng rành mạch, Thượng Quan Uyển Nhi dưới sự kinh hãi, theo bản năng muốn đứng lên. Nhưng mông nàng vừa nhấc, động đến chỗ tổn thương ở thắt lưng, lúc này mới ai ôi một tiếng ngồi xuống, khẩn trương nói:
- Công chúa nói Bích Du Cung bị hủy rồi? Toàn bộ Bích Du Cung đều đã bị hủy?
Lý Khỏa Nhi mắt thấy bộ dạng của Thượng Quan Uyển Nhi, tuyệt đối không có vấn đề. Trong lòng vừa giận vừa hận Đỗ Văn Thiên, chỉ miễn cưỡng đáp:
- Vâng! Hiện giờ thái giám Cấm uyển và mấy vị đầu bếp Đỗ gia mời đến đang tranh chấp. Thái giám ở Cấm uyển thì nói mồi lửa từ bếp truyền ra gây đại họa. Đầu bếp thì nói vì thái giám trông coi không tốt, không ngờ đốt cung điện. Sự tinh trọng đại, An Nhạc không dám đoán mò, chỉ phái tiến đến cầu kiến Thượng Quan Đãi Chiếu, hiện giờ vườn ngự uyển các nơi đều là do Thượng Quan Đãi Chiếu quản lý, kính xin Đãi Chế phán xét vụ án này.
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một tiếng nói:
- Bích Du Cung bị cháy, vốn là ai cũng không muốn nhìn thấy đấy. Hiện giờ cũng thất đã bị hủy, Công chúa cũng không phải suy nghĩ nhiều như vậy, việc này Uyển Nhi sẽ bẩm báo thánh nhân. Thánh nhân từ trước đến nay từ bi, chắc chắn sẽ xử lý nhẹ nhàng. Chỉ có điều, nguyên nhân bốc cháy phải tra được trách nhiệm rõ ràng. Uyển Nhi bị trật eo, hiện tại không đi đến đám cháy được, với lại Uyển nhi cũng không phải lành nghề. Theo ta được biết, thái giám Cấm uyển hẳn là Ti Nông tự quản hạt a?
Cấm uyển quản sự La Thiện Càn khẩn trương tiến lên phía trước nói:
- Vâng, Cấm uyển quản sự đều là của Ti Nông tự.
Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu nói:
- Được! Vậy hãy để cho Ti Nông tự ra mặt, thăm dò đám cháy, điều tra rõ ràng ngọn nguồn. Việc này nếu còn liên lụy tới ngoại nhân, vì công đạo, hình bộ và phủ Lạc Dương cũng có người ở đó sao?
Trần Đông và Liễu Tuẫn Thiên ngay lập tức chắp tay nói:
- Ra mắt Thượng Quan Đãi Chiếu.
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu nói:
- Làm phiền quan viên Hình bộ, phủ Lạc Dương và Ti Nông tự cùng nhau liên kết thăm dò đám cháy, điều tra rõ ngọn nguồn.
Hai người vội vàng đáp ứng.
Đỗ Văn Thiến đứng ở trong đám người, gần như không dám tin vào mắt mình. Gã nhận ra Uyển Nhi ở trong xe, đích thực là phụ nhân ngày đó ở Ti Nông tự mà gã đã gặp. Nhưng mà sao bụng của nàng lại không có gì? Gã băn khoăn bước từng bước đến gần, muốn xem cho rõ ràng.
Dương Phàm vẫn đang canh chừng gã, lúc này ngó qua Thụ Tiểu Miêu đang cưỡi ngựa, làm nàng bừng tỉnh đại ngộ nói:
- A? Người này không phải là kẻ phóng đãng ở trong Hưng Giáo tự lớn mật đùa giỡn ta sao?
Đỗ Văn Thiên chấn động, gã không nghĩ tới đối phương cũng dám nói ra việc này, tức thì không kịp phản ứng, Thụ Tiểu Miêu đã nổi giận đùng đùng nói:
- Ngày đó ngươi thoát được, nhưng hôm nay xem ngươi còn chạy đi đâu. Các tỷ muội, đánh hắn!
Lan Ích Thanh, Cao Oánh các nàng tay vung cầu trượng, đổ ập xuống đánh vào Đỗ Đỗ Văn Thiên còn đang chờ cơ hội giải thích. Chúng nữ tử làm sao cho gã cơ hội, đánh cho gã không kịp mở mồm, đầu rơi máu chảy chạy trối chết. Mấy cái nữ tử nhưng mà không có buông tha, một đường đuổi đánh tiếp.
Mọi người bàng quan giờ này mới hiểu, khó trách Trương Xương Tông ở Cấm uyển nhìn thấy Đỗ Văn Thiên liền đánh đập tàn nhẫn, ban đầu còn kỳ quái y lấy ở đâu ra ý chí hành hiệp trượng nghĩa. Giao tình giữa y và Thượng Quan Uyển Nhi thâm hậu, thằng nhãi Đỗ Văn Thiên này đui mù nên mới đùa giỡn người của Thượng Quan Đãi Chiếu rồi.
Sắc mặt của Thượng Quan Uyển Nhi chìm xuống, hướng Võ Sùng Huấn hỏi:
- Võ phò mã, người mới vừa rồi là ai?
Lúc này, Đỗ Văn Thiên đã ôm đầu trốn đến trên sườn núi, bị Cao Oánh đánh một phát trúng hai chân, kêu lên đau đớn một tiếng lăn xuống. Đỗ Văn Thiên nhân phẩm thấp, đùa giỡn con gái, vốn không liên quan đến Võ Sùng Huấn. Nhưng gã hôm nay coi như là khách nhân của Võ Sùng Huấn, huống chi Võ Sùng Huấn lại ngụ ở quý phủ của gã, cho nên không thể không ra mặt.
Võ Sùng Huấn lúng túng giải thích một chút về thân phận của Đỗ Văn Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Phò mã mặc dù giao hảo kết giao nhiều bằng hữu, nhưng những tiểu nhân nhân phẩm thấp kém như này, vẫn là giữ một khoảng cách mới tốt. Uyển Nhi bị thương, phải vào phủ nghỉ tạm, sẽ không tiễn các vị rồi.
Mọi người vốn là chỉ muốn đến làm chứng. Nguyên bản cho rằng Lý Khỏa Nhi chuyện bé xé ra to là không đúng. Hiện giờ thấy Thượng Quan Uyển Nhi xử trí đâu ra đấy, mà nàng lại gặp kẻ đùa giỡn hầu gái của mình nên có điểm không hài lòng. Mọi người nào còn chỗ dám không thoải mái, lập tức đều cáo từ rời đi.
Những người này cũng có không ít người có giao tình với Dương Phàm, Trương Xương Tông ỷ vào thân phận của mình nên ai cũng không tiễn, nhưng Dương Phàm là phải đưa tiễn đấy. Hắn đưa mọi người đến lộ khẩu rời đảo rồi trở về. Nhưng không trở về phủ đệ của mình, mà trực tiếp đi đến chỗ ở của Uyển Nhi. Lúc này hắn là ngụy trang thành hỏi thăm thương thế, dĩ nhiên có thể công khai đi lên.
Dương Phàm đi vào hậu trạch, mới vừa ra khỏi rừng trúc, chỉ thấy Trương Xương Tông đâm đầu tới, hắn vội vàng đỡ y, cười nói:
- Lục Lang, sao ngươi luôn vội vàng hấp tấp vậy?
Trương Xương Tông thở hồng hộc mà nói:
- Hỏng rồi hỏng rồi, Thượng Quan Đãi Chiếu lần này gây sức ép đến thai khí... Nàng... nàng sắp sinh rồi...