Từ đằng xa, có một con ngựa đang phi như bay tới, ngồi trên lưng ngựa là một cô gái, trang phục màu trắng như tuyết, chiếc thắt lưng màu bạc thắt chặt lấy eo thon của nàng ta. Trong lúc con ngựa đang phi như bay, người con gái trên lưng ngựa thẳng lưng ưỡn ngực, eo thon mềm mại thon gọn cùng với động tác cưỡi ngựa nhịp nhàng hòa quyện thành một hình ảnh chuyển động đều đặn đẹp mắt, toát lên vẻ đẹp thu hút người khác.
Gần đến nơi, cô gái giật mạnh dây cương một cái, con ngựa màu đỏ sẫm giơ hai vó trước lên đứng thẳng người, hí lên một tiếng lớn, đôi vó to lớn nặng trịch hướng đặt xuống dưới đất. Vó ngựa chưa kịp đặt xuống đất thì ngay lập tức cô gái cưỡi ngựa đã nhảy phắt xuống, đôi ủng trắng như hạt chân châu đã hạ chân lên đám cỏ dưới đất.
- A Lang!
Cổ Trúc Đình cất tiếng gọi Dương Phàm một cách vui vẻ, gương mặt xinh đẹp của nàng ta có chút ửng hồng, có thể là do vừa mới phi ngựa nhanh tới đây, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng kích động do nhìn thấy Dương Phàm. Sắc ửng hồng càng khiến cho khuôn mặt của nàng ta trở nên quyến rũ hơn.
Quả thật nàng ta đã lâu rồi không gặp Dương Phàm. Ban đầu là vì Cổ Trúc Đình quá bận, khoảng thời gian nàng ta không có mặt ở Bá Thượng đã dồn lại biết bao nhiêu công việc, sau này thì là vì Thượng Quan Uyển Nhi đã đến Trường An.
Nếu như để so sánh với Tiểu Man và A Nô, Cổ Trúc Đình chỉ thấy rằng Tiểu Man và A lang là thanh mai trúc mã, còn A Nô thì trẻ trung hơn nàng ta, đa tài đa nghệ. Còn Thượng Quan Uyển Nhi thì lại là một nhân vật chỉ có thể ngẩng lên để nhìn ngắm mà thôi.
Đặc biệt là lúc đôi chân của nàng ấy áp sát vào bụng của con ngựa, cơ bắp săn chắc lại khiến cho Dương Phàm nhìn thấy được một đường cong tuyệt diệu, nghĩ tới cái cảm giác đôi chân đầy đặn, thon dài, săn chắc mềm mại ấy đặt trên eo của mình khiến cho cái thứ ở phần dưới người hắn động đậy không yên. Xem chừng gần đây Dương đại quan thực sự là đã quá cần được thỏa mãn dục vọng rồi.
Cũng may mà Cổ Trúc Đinh đã khẽ đạp chân lên bụng con ngựa, nhẹ nhàng một tiếng hô, còn ngựa tựa như mũi tên rời khỏi cung phi như bay lên phía trước, Dương Phàm mới không đến nỗi có những hành động đáng xấu hổ. Đại Thực bảo mã không những giỏi đi đường dài, xông kích trên những đoạn đường ngắn cũng nhanh như cắt vậy. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Cổ Trúc Đình vô cùng tuyệt vời, tuy là lần đầu tiên cưỡi con bảo mã này, nhưng nàng ta điều khiển vô cùng thành thục.
Cưỡi trên lưng con ngựa dũng mãnh như vậy, nàng ấy gần như không có bất cứ cảm giác choáng váng nào, tựa như đang bay trong không trung, bốn chiếc vó của con ngựa đó tựa như đang đạp nhẹ trong không trung, yên tĩnh, nhanh nhẹn… Bọn Dương Phàm đang đứng ngắm nhìn từ xa, động tác cưỡi ngựa giật cương cưỡi ngựa của Cổ Trúc Đình cũng đã không còn nhìn thấy rõ nữa. Người ngựa dường như hòa vào làm một, tựa như một mũi tên bắn ra tận ngoài xa.
- Không, không, không, con ngựa này… quá quý giá!
Năm xưa khi Thôi lão thái công tặng con Đại Thực bảo mã cho Đường Đô đốc, Cổ Trúc Đình là một trong những người hộ tống. Nàng ấy tận mắt nhìn thấy Triệu Hoan tướng quân, Đại đô hộ của An Lạc Đô hộ phủ, muốn dùng bốn mỹ nữ Silla, một cặp chị em song sinh Cao Ly, và còn hai nữ nô Slavic tóc vàng mắt xanh, da trắng như tuyết lại cộng thêm ba hộp chân châu Cao Ly để đổi lấy ngựa quý những đều bị Đường Đô đốc từ chối.
Nghe nói Đường Đô đốc có được con ngựa này còn thân thiết với nó hơn cả thân thiết với con trai của mình. Đích thân ông ta cho ngựa ăn, tắm cho ngựa, không để cho người khác nhúng tay vào. Vì con ngựa này được ra vào tự do hậu trạch nên một vị thiếp yêu của ông ta vì bị con ngựa làm cho giật mình sợ hãi đã đánh nó một roi. Vậy mà bị Đường Đô đốc đánh cho gần chết, rồi ném vào phòng giặt đồ làm nữ nô.
Nay Dương Phàm chẳng nghĩ ngợi gif nhiều mà mang con ngựa quý giá như vậy tặng cho nàng ấy. Đối với Dương Phàm mà nói thì đó chẳng qua cũng chỉ là một con ngựa mà thôi, có quý giá như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là thứ súc vật làm phương tiện đi lại mà thôi. Nhưng trong lòng Cổ Trúc Đình lại có một sự ngọt ngào khó diễn tả bằng lời. Trong lòng Cổ Trúc Đình đầy kích động, hai mắt đỏ ửng, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.
Dương Phàm nhìn thấy Cổ Trúc Đình ngỡ ngàng vì được sủng ái như vậy, bộ dạng cảm kích xúc động, không kìm được lòng mà thấy buồn cười. Dương Phàm cho rằng quãng thời gian qua lại với nhau đã xua tan đi sự mặc cảm tự ti của nàng ấy, thật không ngờ vẫn như vậy, quan niệm đó ăn sâu vào trong tâm cốt chẳng dễ gì mà thay đổi được.