Sau khi nghe Hồ Nguyên Lễ nói rõ, vẻ mặt Dương Phàm hơi có chút cổ quái.
Trần Đông lại khẽ mỉm cười, nói với Hồ Nguyên Lễ:
- Hồ Thiêm Hiến, chúc mừng!
Hồ Nguyên Lễ ngẩn người, ngạc nhiên nói:
- Chúc mừng cái gì?
Trần Đông nói:
- Chuyện ta và huynh làm phải liên lụy đến toàn bộ quan lại ở Quan Trung, khó mà tránh khỏi người khác sẽ bé xé ra to. Lúc này nếu không phải mượn chuyện Hoàng thượng dời đô, trong triều nhất định sẽ có người buộc tội ta và huynh muốn học theo Chu Hưng, Lai Tuấn Thần làm chuyện ác. Bây giờ có tội danh này trong tay, còn ai dám nói Hồ Thiêm Hiến huynh không phải nữa? Có công lao này, sau này chức Đài Hiến cũng là của huynh rồi. Nên tiểu đệ chúc mừng trước.
Hồ Nguyên Lễ từ đầu vốn không nghĩ tới điểm này, nghe vậy trong lòng sốt ruột, lập tức đưa ánh mắt khẩn thiết nhìn Dương Phàm. Dương Phàm cười cười, nói:
- Chuyện này, cả công và tư chúng ta đều không quản là có lý hay không, nhưng chúng ta không thể ra mặt được.
Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông đều ngẩn ra. Dương Phàm lại nói:
- Ta thì không thể ra mặt được. Hai vị tuy có thể tham gia nhưng cũng phải nhường công đầu tố cáo. Công đầu này sẽ dành cho Trương Xương Tông.
Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông cẩn thận suy nghĩ một lát rồi liên tục gật đầu. Trần Đông cười nói:
- Được! Có Trương Phụng thần lĩnh công đầu thì Hoàng thượng càng thêm vui mà ban thưởng. Chỉ tiếc cho Nhị lang, công lao lớn như vậy lại chấp nhận nhường cho người khác.
Dương Phàm đầy thâm ý nói:
- Có đôi khi, người chịu thiệt lại là người có lợi nhất! Trận phong ba này của Trường An quá lớn, ta lại không có chỗ dựa là một vị nữ đế ở phía sau, nên vẫn nên mời Trương Phụng thần làm người đứng ra đi!
Dương Phàm suy nghĩ một lát, lại nói:
- Quan lại Trường An và Hộ bộ, Công bộ có quan hệ với Trương Xương Tông rất mật thiết. Nhất cử nhất động của hai người quá nổi bật, không nên ra mặt, để cho Văn thôi quan đi liên hệ với Trương Xương Tông!
Hồ Nguyên Lễ gật gật đầu. Từ khi biết được Trương Xương Tông muốn tới Trường An, bọn họ đã để cho Văn Ngạo đi nghênh đón cách xa 200 dặm. Trương Xương Tông còn chưa tới Trường An thì đã nắm rõ tình hình ở đây như lòng bàn tay rồi. Thứ mà Trương Xương Tông nhắm tới là cái gì? Là quyền lực, mà quan lại ở Trường An không cho y được.
Nếu Trương Xương Tông có thể lập công lớn ở Trường An, mới có thể có được quyền lực lớn hơn. Công lớn này là gì? Đương nhiên là công lớn loại trừ tham quan ô lại ở Quan Trung do đám người Dương Phàm cho y. Dưới tình hình này, sự lôi kéo của thân sĩ quyền quý ở Quan Trung làm sao có hiệu quả. Trương Xương Tông đã sớm coi bọn chúng như đá ở dưới chân rồi.
Đám người Dương Phàm phái Văn Ngạo đi gặp Trương Xương Tông, sau khi chuyện thành công hoàn toàn có thể yên lặng mà rời đi. Sở dĩ để Văn Ngạo công khai lộ diện ở đây nghênh đón quan khâm sai trước mặt quan thân Trường An, bởi vì cần có người thu thập đầy đủ nhân chứng vật chứng mà không sợ bị họ nhìn tới mình, ngược lại có thể nhanh chóng khiến cho chúng hỗn loạn.
Ai dè, những quan lại đó phần lớn không biết tới Văn Ngạo đi theo Dương Phàm. Văn Ngạo đã sớm bị quan thân Trường An bỏ quên rồi, chỉ có Huyện lệnh Vạn Niên nhận ra. Kết quả vị Huyện lệnh này cũng không đường hoàng, sau khi suy nghĩ lại chọn làm người làm chứng, tuôn ra một dự liệu lớn như vậy.
- Đuổi hết họ đi!
Trương Xương Tông vừa mới trở về từ yến tiệc của Võ Ý Tông. Hôm nay đã chính thức kết giao với Võ Ý Tông, tiếp quản binh phù lệnh tiễn, ngày mai nên làm tiệc tiễn biệt Võ Ý Tông, tiễn gã về Lạc Dương. Không ngờ vừa mới về tới hành dinh liền nhìn thấy một vị thân hào Trường An mang tới rất nhiều mỹ nhân, Trương Xương Tông ghét bỏ mà xua tay, đi nhanh vào phòng.
Hơn mười mỹ nhân ở trong sân, ý phục thời trang diễm lệ, làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện, thân thể thướt tha hấp dẫn mắt người. Một đám mỹ nữ xinh đẹp thanh lịch đủ kiểu, nhưng ánh mắt của tất cả mỹ nhân đều trong vắt như dòng nước mùa thu, rõ ràng đều là những xử nữ trẻ trung xinh đẹp.
Một quản gia không biết là của phủ nào đứng bên cạnh, thấy Trương Phụng thần không thèm để ý tới những mỹ nhân này, đành lúng túng phẩy tay, đem theo những mỹ nữ này ngượng ngập đi ra ngoài.
Trương Xương Tông đi nhanh vào phòng, thầm mắng một câu.
Thật ra, sao y có thể không thích những thiếu nữ dung mạo xinh đẹp? Thế nhưng tất cả đều do Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn độc chiếm y, y làm sao dám có chút cử chỉ vượt quá.
Những kẻ ngu ngốc này nghĩ là y tới Trường An là có thể coi như trời cao hoàng đế xa thích làm gì thì làm? Lại không nghĩ xem, tùy tùng bên cạnh y nhiều như vậy, ai biết trong đó có bao nhiêu là tai mắt của Hoàng thượng. Chỉ trong mười hộ vệ bên cạnh y còn có tám cao thủ nội vệ, hôm nay Trương Xương Tông dám động vào một ngón tay của những thiếu nữ kia thì sau này đến ngón tay cũng không giữ được.
- Thật là một đám ngu xuẩn đáng chết!
Trương Xương Tông giống như mất hồn. Một đám mỹ nữ dung nhan quyến rũ khiến cho lửa giận trong lòng lại bùng lên nhưng lại không dám nhúng chàm, bởi vậy mà lửa giận trút hết vào đám quan thân Trường An. Vừa mắng chửi một câu, liền có một thị vệ xuất hiện ở cửa phòng:
- Trương Phụng thần, Thôi quan Văn Ngạo của Ngự sử đài cầu kiến!
- Hả? Mau mời vào!
Trương Xương Tông liền nguôi giận. Văn Ngạo tự rất biết nhìn mặt đoán tâm trạng và lấy lòng. Từ Đồng Quan đến tận đây, người này ít nhiều có thể giúp y giải sầu. Trương Xương Tông có ấn tượng rất tốt về viên tiểu quan có dáng vẻ tầm thường này.
- Hạ quan Văn Ngạo bái kiến Trương Phụng thần!
Một tiếng bái kiến của cửa phòng, giọng điệu vô cùng vui mừng, còn lộ chút vẻ tôn kính, giống như một đứa con xa quê hương nhiều năm, trở về quê, gặp được trưởng bối.
Trương Xương Tông vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Văn Ngạo ôm lấy cằm, mắt trĩu xuống thành hình tam giác, hai hàng ria chuột động động, nhón chân đi bằng mũi chân như sợ dẫm chết con kiến nào, chạy chầm chậm vào, tươi cười cúi chào Trương Xương Tông, cúi thấp đến nỗi đầu sắp chạm xuống đất.
- Ít làm cái bộ dạng này đi, ngươi tới làm gì? Lời mời của bản quan cũng phải nửa tháng nữa, hay là Ngự sử đài các ngươi bây giờ mới nhớ tới mời ta đi dự tiệc?
Văn Ngạo cười hì hì nói:
- Trương Phụng thần đã tới Trường An rồi, cũng coi như là một nửa chủ nhân của Ngự sử đài, nên luôn luôn phải cân nhắc kỹ càng, tiệc phải mời, lễ cũng phải đưa.
Trương Xương Tông khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi. Yến tiệc thì ta không muốn đi nữa, lễ cũng không phải đưa nữa, Bản quan không có hứng thú.
Văn Ngạo lén lút nhìn hai bên, hạ giọng nói:
- Đại lễ này, Trương Phụng thần nhất định sẽ hứng thú.
Trương Xương Tông liếc mắt nhìn Văn Ngạo một cái, nói:
- Lễ vật gì mà thần bí như vậy?
Văn Ngạo lấy từ trong túi ra một hành bản, hay tay kính cẩn nâng lên, cung kính nói:
- Mời khâm sai lãm duyệt!
Trương Xương Tông đầy nghi ngờ nhận hành bản, sau khi xem được một ít, người liền rung mạnh một cái, vui mừng nhìn về phía Văn Ngạo nói:
- Thích! ha ha ha… Hậu lễ này rất hợp ý của bản quan!
Văn Ngạo nhướng mày, nháy mắt nói:
- Vậy… Sau tiệc ăn mừng, Trương Phụng thần có đồng ý đi dự họp không?
- Đi! Nhất định đi! Tiệc rượu như vậy…
Văn Ngạo nịnh nọt nói:
- Sao có thể thiếu diễn viên chính là Trương Phụng thần ngài được đây?
- Ha ha ha…
****
Thao Châu tây khống chế Phiên Nhung, đông che cho Hoàng Lũng, phía bắc chống đỡ Thạch Lĩnh, là nơi xung yếu chống đỡ Thổ Phiên.
Trong bốn núi bao quanh, có một tòa thành được xây dựng trong thời kỳ Bắc Ngụy thái bình. Tường thành xây dọc theo triền núi, uốn lượn theo phía đông của ngọn núi, giống như một con rồng uốn quanh giữa những ngọn núi. Hơn 200 năm nay, dân chúng Thao Châu vẫn sinh sống đông đúc ở nơi này.
Từ Đại Đường tới Tây Vực, ngoại trừ “con đường tơ lụa”, chính là “đường phiên cổ đạo”. Dưới thời Trinh Quán, Đường Thái Tông cầu thân với Thổ Phiên, chính vì vậy mà Văn Thành công chúa phải tới Tây Vực. Sau đó, Tây Vực lại trở mặt với Đại Đường, thường xuyên xuất binh quay rối ở biên giới, chiếm dân ở biên giới Đại Đường, đóng kín con đường này.
Nhưng thật sự đóng thì chỉ có những con đường chính thức, buôn lậu trong dân chúng thì chưa bao giờ dừng lại. Sau lại có một số quan lại hám lợi tham gia, quy mô buôn lậu ngày càng lớn.
Phía tây nam của Cổ Thành, một thung lũng lớn dưới núi Yên Đôn.
Trương Đại Vỹ mang theo bốn thì vệ chậm rãi đi giữa dòng người hối hả chật chội ở trong thung lũng. Thấy người của gã, mọi người đều cung kính lui sang một bên, xoay người thi lễ. Trương Đại Vỹ vui sướng, giống như là hoàng đế ở nơi này.
Trương Đại Vỹ là một nhân vật huyền thoại. Trước kia gã chỉ đem theo 6 huynh đệ gia nhập Thổ Phiên, thiên tân vạn khổ buôn bán nhỏ. Nhờ lúc buôn bán giữa Trung Nguyên và Thổ Phiên đang phát triển, nhanh chóng làm giàu, tài sản vô số. Trương Đại Vỹ lại đang mua năm trăm chiếc máy dệt ở những châu lân cận, trở thành nhà giàu có nhất Thổ Phiên.
Đáng tiếc là sau đó Thổ Phiên đã phát động chiến tranh, từ đó việc buôn bán giữa Trung Nguyên với Thổ Phiên bị bỏ dở, mà gã lại mở rộng quá nhanh, toàn bộ tài sản đều đưa vào đó, cho nên nghèo rớt mồng rơi.
Đúng lúc nghèo rớt mồng tơi thì Huyện công Trần Khải Tuân nhìn trúng gã, từ đó liên kết với nhau, lấy gã làm người đại diện. Trương Đại Vỹ lại trở lại, lại một lần nữa trở thành cự phú ở Thao Châu. Hơn nữa bởi vì là tư thị nên Trương Đại Vỹ cần phải xây dựng một vũ trang để duy trì trật tự ở đây cho nên quyền lực của gã ngày càng tăng lên.
Đã trải qua một hồi lên lên xuống xuống nên gã vô cùng quý trọng tất cả những thứ hiện tại, tuy rằng giao dịch ở đây sớm đã đi vào quỹ đạo rồi không cần tdy phải tới, nhưng mỗi ngày gã đều giống như quốc vương muốn tự mình tuần tra lãnh của mình. Mỗi ngày Trương Đại Vỹ đều đi tuần một vòng ở trong thung lũng, mưa gió cũng không bỏ.
- Đây là đế quốc của ta!
Trương Đại Vỹ dừng chân ở một chân núi, nhìn những người xung quanh buôn bán tấp nập, vê râu cười lớn.
Một tiếng sấm vang lên ầm ầm không dứt, chim tước ở trong rung kinh sợ bay che kín bầu trời. Trương Đại Vỹ mê muội nhìn bầu trời trong xanh, lại nhìn về phía xa, chỉ thấy ở cuối thung lũng, một cơn thủy triều màu đen đang cuồn cuộn tới gần, càng tới gần càng uốn lượn như một con rồng khổng lồ, rõ ràng là một đội quân màu đen.
Trương Đại Vỹ hoảng sợ, vội quay đầu nhìn về phía khác của thung lũng. Vì dùng sức quá mạnh nên cổ gã “rắc” lên một tiếng. Ở phía khác của thung lũng, một đội kỵ binh dũng mãnh đã nhanh chóng phong tỏa cửa núi, cờ chiến bay phấp phới, đao thương sáng loáng…
Đây không phải là Thổ Phiên, cũng không phải là quân biên giới, đây là…
Trương Đại Vỹ cảm thấy trời đất quay cuồng, ánh mặt trời làm đau nhói hai mắt.