Vinh Thụ run rẩy trèo lên trên nóc nhà, liếc nhìn đệ tử Giao Long Hội dài không thấy đầu cuối đang cuồn cuộn kéo đến, ào về phía Kiều Gia Thuận Tự Môn, cửa nhà Kiều Gia, một nữ tử xinh đẹp áo trắng thanh khiết đỡ lấy kiếm trên tay, tay áo bay phấp phới.
Vinh Thụ nhìn thấy thế lấy làm vui vẻ, vội vàng vuốt vuốt quả táo lớn trong lồng ngực, há miệng run rẩy nhét vào miệng. Đây là tật xấu của y, hưng phấn quá độ hoặc phẫn nộ quá độ, sợ hãi quá độ, thân mình liền không thể kiềm chế được mà phát run lên.
Vinh Thụ là người của Ngũ Hành bang, nhìn thấy người của Giao Long Hội đang đến càng ngày càng gần, người trên đường đều tự giác né sang hai bên đường, tim của y sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Y từ trên cao nhìn xuống vị Tào Quyền chưởng đà của Thuận Tự Môn, một thân áo trắng, bộ quần áo võ ngắn ôm chặt thân người, nổi bật lên chiếc eo thon và bộ ngực tròn, đường cong của bắp chân nhẵn mịn, có thể nói là khiến người ta mê mẩn.
Vinh Thụ bỗng nhiên cảm thấy, giai nhân xinh đẹp như vậy, đích thật là nên là Tào Quyền chưởng đà, ai nỡ ức hiếp người xinh đẹp như vậy chứ? Có một vị Chưởng đà đại gia như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái, môi hồng khẽ mỉm cười, mọi người còn không kêu gào xông lên như lũ chó tranh xương?
Nhưng, nam nhân của Thuận Tự Môn chắc chẳng phải là đám nam nhân, lại để cho một đại mĩ nhân yêu kiều như vậy một mình đi ra? Cho dù nàng thật sự rất giỏi võ, nàng có thể một mình đánh được hai ngàn người sao? Mệt chết nàng mất, điều đó thật sự là không thể nào.
Tuy nhiên, nếu trong lúc đánh nhau, giật mất thắt lưng của nàng, xé rách y phục của nàng, lộ ra làn da trắng nõn kia, nếu như lại không cẩn thận để người ta kéo cái yếm… Suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc vừa mới dâng lên trong đầu Vinh Thụ nhanh chóng bị những ý ý đen tối thay thế.
]Y cẩn thận trườn bên trên mái hiên, nếu quả thật xuất hiện cảnh tượng tuyệt vời kia, y phải đảm bảo là mình có thể xem được chân thực nhất, nhìn con người kia không xót một chút gì. Y nhìn thấy rồi, y nhìn thấy Hắc Gia và Nghiêm Gia đem theo người bước về phía trước, nhìn thấy bọn họ dừng lại cách tiểu mĩ nhân khoảng hai trượng, nhìn thấy Hắc Gia và Nghiêm Gia một mình tiến lên.
Chậc chậc, rốt cuộc là người biết thân biết phận, lúc này lại còn tiên lễ hậu binh, lại còn chắp tay thi lễ với tiểu mĩ nhân, chắp cái gì mà chắp chứ, mau lên nào, mau xé áo của nàng ta đi! Sao lại còn quỳ gối nữa, có cần phải rườm rà như vậy không?
- Quỳ xuống?
Vinh Thụ nhìn thẳng vào cảnh tượng ngạc nhiên trước mắt, bỗng nhiên mất cả năng lực tư duy, cả người mất thăng bằng, ngã xuống từ trên mái hiên như một hòn đá.
Y không nhìn lầm, Lí Hắc và Nghiêm Thế Duy đích thực là đang hành lễ với Cổ Trúc Đình, không chỉ y nhìn thấy, mà vô số người trên đường đều nhìn thấy, bây giờ đều chết lặng.
Gió lạnh xào xạc, những tán lá cuối cùng trên đỉnh cây du già bị gió tạt rơi xuống mặt đất, một con quạ ngân dài “da da..” hai tiếng, cất cánh bay ra khỏi chiếc tổ như chiếc mũ rơm.
Ngụy Dũng Đường nghe nói Lí Hắc và Nghiêm Thế Duy dẫn toàn thể bang Giao Long đuổi đến Thuận Tự Môn, trong lòng vô cùng nghi hoặc, từ những hành động bất thường trước đó của hai người Lý Hắc và Nghiêm Thế Gia có thể thấy, rõ ràng hai người này đang có dị tâm đối với Long Giao hội.
Hoặc là bởi vì Quân Như Nhan trúng gió, Giao Long Hội không có người cầm lái, hai người bị đại bang phái dụ dỗ, muốn tìm một chức vụ cao hơn, hoặc là giữa hai người đã thống nhất hiệp nghị, phải ngang nhiên cướp lấy ngôi Hội chủ. Tuy nhiên lúc Văn Thiếu Hội Chủ không biết vì lí do gì bị quan phủ bắt đi, bọn họ đột nhiên dẫn toàn bộ đệ tử làm khó dễ Thuận Tự Môn, điều này thật sự không thể lí giải.
Lúc Cổ Trúc Đình bước ra khỏi Tụ Nghĩa Đường, rất nhiều người xem náo nhiệt cũng đi ra theo, sau đó nhanh chóng nép vào hai bên đường, tỏ rõ lập trường của bọn họ. Ngụy Dũng Đường cũng đem theo người nép vào một bên đường, muốn xem xem Lí Hắc và Nghiêm Thế Duy rốt cuộc muốn làm cái gì.
Kết quả, y nhìn thấy Lí Hắc và Nghiêm Thế Duy quỳ xuống trước Cổ Trúc Đình, còn toàn bộ hai nghìn đệ tử của Giao Long hội lùi lại ba tấc như là thủy triều rút. Trong não Ngụy Dũng đường đột nhiên trống rỗng, đến tận khi Cổ Trúc Đình dìu Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy dậy, dẫn hai người họ vào trong đại sảnh Tụ Nghĩa của Thuận Tự Môn, có người kinh ngạc hô “Giao Long Hội sáp nhập vào Thuận Tự Môn”, Ngụy Dũng Đường mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại.
Ngụy Dũng Đường nhấc chân liền muốn đuổi theo, y muốn chất vấn tận mặt xem Lí Hắc và Nghiêm Thế Duy tại sao lại phản bộ Giao Long Hội, nhưng y chỉ bước ra hai bước, không hiểu sao một tia lạnh dồn lên trên não.
Một Thuận Tự Môn nhỏ nhoi dựa vào cái gì mà thu phục được Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy? Cứ coi như Thuận Tự Môn dựa vào Độc Cô thế gia, một bang phái nhỏ như Thiết Đà Môn hay Lục PHàm Hội vội vàng gia nhập còn nghe được nhưng Giao Long Hội thì không như thế. Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy bỏ cả chức phó hội chủ không làm, lại đi cam tâm tình nguyện làm một quản sự ở Thuận Tự Môn?
Ngụy Dũng Đường càng nghĩ càng thấy sợ hãi, y cảm thấy dường như có một âm mưu đáng sợ đang được âm thầm triển khai, nhưng y lại không biết người bày ra âm mưu này ở đâu. Y trừng mắt nhìn Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy đi theo Cổ Trúc Đình vào trong Thuận Tự Môn, nhưng lại không còn chút dũng khí nào để bước ra nữa.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Lý Hắc dựa vào thủ đoạn sấm sét của mình để tẩy sạch máu tanh, nhanh chóng tiêu diệt những âm thanh bất đồng trong Giao Long Hội, nhân lúc mọi người kinh hoàng còn chưa hoàn hồn, lập tức đưa ra quyết định gia nhập vào Thuận Tự Môn, thật ra là hành động vô cùng thông minh.
Lão sinh sống cả đời ở Bá Thượng, không ai hiểu nơi này hơn lão. Mỗi một đại bang hội ở đây đều giống như một con cá mập, bọn họ cùng nhau săn một con mồi, cùng ức hiếp kẻ yếu, nhưng khi một trong số chúng nó bị thường, liền lập tức biến thành con mồi trong miệng đồng bọn, bị chúng nó xé xác mà ăn.
Giao Long Hội bây giờ chính là một con cá mập bị thương, sở dĩ các bang phái còn chưa có động tĩnh gì, chỉ là bởi vì tất cả xảy ra quá nhanh, Văn Trường Hưng không bệnh mà chết, Quân Như Nhan đột nhiên trúng gió, hai chuyện xảy ra cùng lúc này, bọn cá mấp ngửi thấy mùi máu tươi vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Nếu thời gian kéo dài lâu một chút, khó bảo đảm những bang phái này sẽ không nhúng tay, bất kể là công khai nhúng tay hay âm thầm nhúng tay dìu đỡ người nào, lão đều không có cách nào điều khiển được Giao Long Hội. Khi đó thế lực Giao Long Hội tất sẽ chia năm xẻ bảy, lúc đó lão cho dù gia nhập vào Thuận Tự Môn, cũng khó mà bảo toàn được lợi ích của mình.
Lý Hắc này có thể trong tình huống đã bàn giao nhiệm vụ, vẫn giữ được đại quyền Tào Quyền như trước, có thể thấy được tâm cơ thủ đoạn của lão, lão làm việc, hoặc là không làm, làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Cổ Thị huynh đệ đe dọa cháu lão thật sự chỉ là một nguyên nhân để lão đi vào khuôn khổ, điều thật sự thúc đẩy lão đưa ra quyết định chính là lần nói chuyện với Cổ Trúc Đình.
Lão biết rằng đối phương nắm giữ thế lực hùng mạnh, biết đối phương có thế lực vô cùng lớn trong quan phủ, thế là đủ rồi, Lý Hắc hết lòng tin theo đạo lý “không phải cường long không qua sông”, đối phương dám ngang nhiên giết chết Văn Hội Chủ, ép Quân Phó Hội chủ đóng cửa không ra ngoài, lão còn cái gì mà không dám quyết định.
Lão đã hơn sáu mươi, còn có vài năm nữa để sống, chuyện này chỉ cần làm thành công, là có thể lưu lại một phần gia nghiệp cho cháu lão, cho nên, lão đánh cược!
Giao Long Hội gia nhập Thuận Tự Môn, đây mới là trận sóng to gió lớn thật sự của Bá Thượng, toàn bộ Bá Thượng sẽ bị hành động quái dị của Giao Long Hội làm cho khiếp sợ đến tột đỉnh. Ngụy Dũng Đường vội vạng về đến nhà, vừa mói dặn dò người đi triệu tập các quản sự đến họp, Từ Lâm liền cũng nữ nhi của y Ngụy Tiểu Tiêu từ Vạn Niên huyện nha trở về.
- Tiểu Tiêu, Văn Bân rốt cuộc phạm vào tội gì?
Ngụy Dũng Đường vừa nhìn thấy con gái liền ra đón, ai ngờ Tiểu Tiêu sắc mặt tái xanh nói:
- Cha đừng nhắc đến người này với con nữa, con không muốn biết bất cứ chuyện gì về hắn!
Dứt lời liền phẩy tay áo bỏ đi.
Ngụy Dũng Đường ngạc nhiên nhìn về phía Từ Lâm, Từ Lâm cười gượng nói:
- Khó trách cô nương tức giận, tên Văn Thiếu Hội chủ kia cũng thật là…
Hóa ra, khổ chủ cáo trạng Văn Bân chính là người của Lục Phàm Hội, người này trước đây là người của Giao Long hội. Có một lần vận tải thủy thuyền từ Dương Châu về Trường An, con trai con dâu y đều trên chiếc thuyền đó, Văn Bân trùng hợp cũng đi thuyền này, nhìn thấy con dâu y có vài phần tư sắc, liền có ý nghĩ đen tối.
Kết quả, Văn Bân chưa làm được gì, bị trượng phu nàng kia bắt gặp, hét ầm lên khiến cho Văn Bân không còn mặt mũi nào, để hả giận, Văn Bân lấy đá buộc hai vợ chồng kia ném xuống sông, sau khi trở về chỉ nói với nhà kia là đôi vợ chồng trẻ làm hỏng thuyền, đã chiếu theo quy định của bang để trừng phạt rồi.
Ông lão nghe xong vốn dĩ cũng không nghi ngờ gì, nhưng trên thế gian này làm gì có tường nào ngăn được gió lùa qua, dần dần chân tướng bị bại lộ, lão trượng biết được nguyên nhân thật sự của cái chết con trai con dâu, giận dữ báo với Hội chủ, Văn Hội chủ sao có thể trừng phạt con trai y, ngược lại phải trục xuất con trai ra khỏi Giao Long hội.
Lão trượng lại đi Vạn Niên huyện nộp cáo trạng kêu oan, lại vì điều tra không tìm thấy chứng cứ nên bị bác bỏ, Văn Bân nhanh chóng nghe ngóng được tin tức, sai người đi đánh gãy chân của lão, nếu không giết chết lão này thật sự là người thần đều giận, lão hán này cũng không sống được đến bây giờ.
Nhưng đây đã là chuyện của ba năm về trước, Vạn Niên huyện vì sao bỗng nhiên điều tra lại vụ án này? Người này bây giờ là người của Lục Phàm hội, Lục Phàm hội vừa mới gia nhập vào Thuận Tự Môn, chân tướng rõ rành rành, điều này rõ ràng là bút tích của Thuận Tự Môn, là bút tích của Độc Cô Văn Đào – Tào Khẩu chưởng đà.
Theo chuyện này, thì Quân Như Nhan trúng gió e là cũng có điều kì quái. Nếu như chuyện Quân Như Nhan trúng gió là giả, điều này cho thấy y sợ thế lực sau lưng của đối phương, đối phương rốt cục có thế lực lớn đến nhường nào.
Thuận Tự Môn một tiểu nha đầu lấy một địch trăm, Văn Hội Trưởng không bệnh mà chết, đây đã tỏ rõ uy lực. Quân Như Nhân trúng gió nằm liệt giường, dùng thế lực của quan phủ để bắt Văn Bân, điều này đã tỏ rõ quyền lực, khí thế bừng bừng! Ngụy Dũng Đường giờ phút này không còn dám khinh thường Thuận Tự Môn cỏn con kia nữa, nhưng y cũng chưa nghĩ đến sâu hơn.
Thuận Tự Môn vùng dậy thì làm sao, chẳng qua chỉ là lật đổ một Giao Long Hội, vùng dậy một Thuận Tự Môn, các đại bang phái Bá Thương sẽ có thêm một đồng bọn mới, chẳng lẽ Thuận Tự Môn thật sự có năng lực nhất thống thủy vạn, tái hiện lại sự huy hoàng của Thuận Tự Môn cuối đời Tùy hay sao?
Ngụy Dũng Đường khinh thường lắc đầu, nói với Từ Lâm:
- Không ngờ Văn Bân lại phạm phải tội ác như thế, đức hạnh thật là kém quá, việc bại hoại như thế sao có thể xứng với nữ nhân nhà ta, làm phiền tiên sinh lập tức đến Văn gia một chuyến, kêu Văn Phu Nhân rút lại hôn thư, hôn ước hai nhà Ngụy Văn như vậy sẽ từ bỏ!
Từ Lâm ngẩn người, kinh ngạc nói:
- Từ hôn? Về phía Giao Long hội…
Ngụy Dũng Đường lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Tiên sinh đi Vạn Niên huyện nha, còn không biết Bá Thượng xảy ra đại sự, Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy dẫn hai nghìn đệ từ gia nhập vào Thuận Tự Môn, Giao Long hội đã không còn tồn tại nữa rồi!