Ngoài trường đình, bên con đường cổ, một hàng kỵ binh đứng lặng dưới hàng cây!
Dương Phàm đối diện với Cổ Trúc Đình, hạ giọng:
- Trên đường các nàng phải đi nhanh lên, bố trí xong xuôi bên đó càng sớm càng tốt, càng có lợi cho tình hình tương lai của chúng ta.
- A Lang yên tâm, thiếp hiểu!
Theo bản năng, Cổ Trúc Đình sờ sờ đai lưng, tờ giấy dặn dò của Dương Phàm cất ở đó, nàng đã xem rồi, còn nhớ tới bảy tám phần rồi. Cả đoạn đường này nàng muốn nhét tất cả những gì trong đó vào đầu, sau đó thì tiêu hủy thực vật.
- Một sai lầm nhỏ lơ đễnh có thể khiến cho tất cả tan tành, cần phải cẩn thận!
Đây là lời A Lang nói. Lời của hắn, nàng ghi chặt trong lòng.
Dương Phàm nhìn thoáng qua nữ nhân đã cải nam trang, nàng chỉ đổi một thân nam trang, dung nhan còn chưa sửa, bờ môi vẫn còn ướt màu son mềm mại như quả anh đào. Đột nhiên hắn dang rộng hai tay ôm nàng thật chặt, dịu dàng nói bên tai nàng:
- Làm việc cẩn thận!
Cái ôm này của Dương Phàm khiến cả người nàng đều ngây dại, lại thêm hơi thở nhè nhẹ phả bên tai càng khiến cho nàng cảm thấy toàn nhân như nhũn ra. Nhìn thấy vậy, huynh đệ Cổ thị cách đó không xa cũng ngơ ngẩn, hóa ra…quả nhiên…. Trời ạ!
Khi hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, nàng vẫn còn đang ngây ngốc đứng đó. Chỉ vì một cái ôm này, môi nàng vẫn còn đang run rẩy nói không nên lời, khuôn mặt xinh đẹp vì bất ngờ và hạnh phúc mà đỏ ửng lên, đôi mắt đen láy sáng rực rỡ như sao.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Lên đường đi, đi đường cẩn thận.
Đương nhiên hắn hiểu rất rõ tâm tình của nàng, cảm giác bất an này, cảm giác thụ sủng nhược kinh này, nghĩ thử, nàng vốn chỉ là một tiểu tốt của tông chủ, bất cứ lúc nào cũng phải dốc hết sức vì hắn, cho dù có chết đi cũng không tiếc cái mạng nhỏ, nhưng đột nhiên, lại trở thành nữ nhân của hắn.
Nàng vốn chỉ là một thuộc hạ của Dương Phàm, là một nô lệ mà cả linh hồn và thân thể đều thuộc về hắn, khi hắn hứa hẹn sẽ đón nhận nàng làm nữ nhân của mình, nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng từ sâu trong lòng nàng vẫn nhận thức được mình là một nữ nô, cũng không dám yêu cầu xa vời.
]Dương Phàm đã sớm thấy được tâm tình của nàng, nhưng hắn không nói gì, vấn đề này ngôn ngữ không thể giải quyết được, chỉ có thể qua thái độ và hành động của hắn mà từ từ thay đổi tâm tình của nàng. Rồi sẽ có một ngày nàng coi mình là nam nhân của nàng, không phải là một ân nhân hay quý nhân.
Một hàng bốn khoái mã thoắt một cái đã biến mất ở trên con đường tới Trường An, Dương Phàm nhìn theo tới khi bóng bọn họ biến mất mới được đám người Nhâm Uy hộ về quay lại Lạc Dương.
Nửa canh giờ sau, Dương Phàm xuất hiện ở thành Lạc Dương.
Hắn vượt tường vào nhà tuyệt không làm kinh động đến thuyền nương, chỉ một mình lẳng lặng ra trước mộ phần Ninh Kha cô nương. Trên mộ phần có một gốc cây vừa nhú ra một chiếc lá nhỏ nhẹ nhàng lay động trong gió. Dương Phàm đi qua cúi người nhổ cỏ, bốc một năm đất thành kính đặt lên mộ phần.
Ôn nhu cúi đầu, hắn vẫn không nhúc nhích, không biết bao lâu sau hắn lại ngòi xuống bên cạnh ngôi mộ, hai tay ôm gối dựa bên bia mộ. Môi hắn không ngừng mấp máy như thể đang tâm sự gì đó, khi thì mỉm cười khi thì đau thương, chỉ là, giọng nói êm ái kia ngoài Ninh Kha kia không còn ai có thể nghe thấy.
Một cơn gió thổi qua đưa hai dải lụa buộc tóc, dải lụa phất phơ vuốt ve phần gáy của hắn, hoa quế bay như tuyết đậu xuống đầu vai hắn, rơi xuống dưới chân hắn…
*******
Trong một khoảng sân đầy tao nhã, lách qua từng bồn cây kiểu cách là mùi hoa thơm cỏ lạ vương vít, gần cửa sổ còn có một tiểu trì trong như mặt trăng, trong ao có cá vàng đang nhộn nhạo vui đùa dưới mặt lá hoa súng.
Gian phòng rất trống trải, chỉ có một bức bình phong chia ra một khoảng không gian rộng hơn, trên vách tường trắng như tuyết treo một bộ “Tuế hàn tam hữu” và một bộ “Yên vũ thùy điếu đồ”, còn có mấy bức tranh chữ nữa.
Gần cửa sổ, một tấm án thư bằng gỗ, trên đó là mấy phương bảo nghiên mực, trong ống đựng bút còn cắm hơn mười bút lông sói tốt nhất, trên bàn còn có một bình sứ cắm mấy bông hoa cúc, bên tường khác còn có mấy giá sách cao thấp được chạm khắc chằng chịt.
Đây là một gian thư phòng, nhưng thư sinh chẳng trong phòng đọc sách, chỉ có Nhan Như Ngọc.
Một thiếu nữ xinh đẹp váy áo lả lơi tựa hai tay vào thư án, bộ ngực nhẹ nhàng đu đưa lấp ló qua lớp cổ áo rộng, vô cùng chọc người. Chân váy nàng kéo cao lên trên hông, càng tôn thêm cái mông nhỏ trắng nõn vênh vểnh.
Còn thiếu niên nọ, trên môi đã lún phún mấy sợi râu nhưng vẫn còn nét trẻ con, thân trên quần áo nghiêm chỉnh, còn quần khố thì tụt xuống tận đùi, hai tay giữ chặt bờ eo mảnh khảnh của nữ tử đang quyến rũ rên rỉ, ở sau lưng nàng gồng mình vận động.
- Công chúa! Công chúa giá lâm!
Đột nhiên trong sân vang lên một tiếng hô kinh hãi, một thư đồng áo xanh kinh ngạc quay người quỳ sụp xuống.
Khuôn mặt Thái Bình Công chúa trầm ngâm như nước, chân vẫn vội vã bước, váy lụa màu mẫu đơn đỏ thẫm thêu phượng bằng chỉ kim tuyến lấp lánh vẫn không lay động, trâm kim phượng trên tóc không rung rinh, như thể nàng đang bay tới. Sau lưng nàng, mấy nữ tướng to béo thình thịch bước theo, ai nấy đều dũng mãnh.
- Mẹ ta đến sao?
Trong phòng, thiếu niên thanh tú nọ đang ra sức vận động sắp lên tới chốn cực lạc sợ tới tái mặt, đại huynh ngốc, tiểu đệ cũng ngốc, ngây ra như phỗng, thiếu nữ đang cúi gập xuống bàn cũng trợn tròn đôi mắt đẹp đầy kinh hãi.
- Mở cửa!
Thái Bình Công chúa đẩy cửa thư phòng, thấy có then trong, lập tức lui lại hai bước, một bà nương to béo bước lên, hai tay đặt lên cửa rung vài cái, lại đẩy mạnh một cái, rồi dồn sức kéo ra ngoài. Rầm một tiếng, cả cánh cửa lẫn khung cửa đều đổ sập xuống.
Đợi tan hết bụi mù mịt, Thái Bình Công chúa men theo mấy viên gạch xanh bước vào trong, trong phòng quần áo hỗn độn, một đôi nam nữ quỳ dưới đất như chim cút, cả người run rẩy.
Nàng lạnh lùng nhìn một nam một nữ quỳ trước mặt, lạnh giọng:
- Sùng Huấn, ngươi đọc sách thật là tốt! Kỳ thi nào cũng vậy, ngươi dốt đặc cán mai, sách luận nói hươu nói vượn, còn tưởng ngươi vốn thiên tư ngu dốt, hóa ra thiên tư của ngươi đều dồn vào cái việc cẩu thả này!
Quỳ trước mặt Thái Bình Công chúa là con thứ của nàng Tiết Sùng Huấn. Sai khi Thái Bình Công chúa tái giá với Võ Du Kỵ, hai đứa con trai sinh với người chồng trước cũng không sửa họ, cũng may mà không sửa họ, nếu không Tiết Sùng Huấn này sửa tên thành Võ Sùng Huấn, sẽ trùng tên với con trai cả của Võ Tam Tư, Võ Sùng Huấn của An Nhạc Công chúa rồi.
Tiết Sùng Huấn dập đầu như bằm tỏi, run giọng:
- Con biết sai rồi, con biết sai rồi, xin mẫu thân bớt giận.
Nàng phất tay áo một cái, lạnh lùng ra lệnh:
- Người đâu, đưa con tiện tỳ không biết liêm sỉ dám câu dẫn Thiếu chủ này ra, đánh chết!
Từ khi nàng vừa vào, tỳ nữ áo xanh kia đã bị dọa thành một bãi thịt nát, ngoại trừ run lẩy bẩy ra không dám nói nửa lời, vừa nghe vậy, sợ tới mức gan mật muốn vỡ ra, run run rẩy rẩy, còn chưa xin được một câu “Công chúa tha mạng” đã bị một bà nương to lớn vồ lấy tóc nàng, kéo ra ngoài như kéo chó.
Tiết Sùng Huấn kinh hãi dập đầu bình bịch xuống đất, luôn miệng xin:
- Mẫu thân khai ân, tha cho A Ly đi! Mẫu thân, mẫu thân!
Thái Bình Công chúa cười lạnh, xoay người bỏ đi, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu:
- Lôi đứa con bất hiếu này của ta ra ngoài, đánh hai mươi roi!
Mấy nữ tướng người hầu chỉ nghe theo duy nhất lệnh của nàng, ngay cả là lệnh đánh Thiếu chủ cũng không chút do dự. Lập tức có hai người xông lên kéo Tiết Sùng Huấn dậy lôi ra. Trong viện, tiểu thư đồng kia vẫn quỳ, mặt chạm đất, mông chổng lên, không dám ngẩng đầu. Thái Bình Công chúa lạnh lùng lướt qua trước mặt y không dừng lại nửa bước.
Khóe mắt vừa thấy bóng váy phượng đỏ thẫm lướt qua mặt, tiểu thư đồng kia nhè nhẹ thở phào, Thái Bình Công chúa nhẹ nhàng bỏ xuống một câu ném y xuống mười tám tầng địa ngục:
- Lôi tên tiện nô thủ vệ canh chừng giúp cho chủ làm bậy này ra ngoài, loạn côn đánh chết cho ta!
*********
Quản sự bên ngoài phủ Công chúa Lý Dịch vừa thấy Thái Bình Công chúa lập tức thi lễ dẫn đường, nàng lướt qua trước mặt lão như một cơn gió. Lão cúi đầu vội vàng bước theo sau, cơn giận của nàng còn chưa hết, sẵng giọng hỏi:
- Chuyện gì?
Lý Dịch là kẻ nhạy tin cỡ nào chứ? Thái Bình Công chúa vừa mới vào thư phòng, lão biết ngay hẳn nhị lại công tử không chuyên tâm đọc sách, đang làm bậy với tiểu tỳ xinh đẹp. Thực ra chuyện này lão đã biết từ lâu nhưng chưa nói. Chủ nhân thông minh như vậy nhưng cũng không biết lão đã sớm biết chuyện, sẵng giọng vậy chỉ là giận lây sang lão.
Lý Dịch càng thêm cẩn thận, không dám thở mạnh:
- Trung Võ Tướng quân Dương Phàm cầu kiến!
Thái Bình dừng lại, một lát sau mới nói:
- Mời hắn vào Tu Đường gặp.
Vào Tu đường, vừa thấy sắc mặt nàng, Dương Phàm đã bật cười:
- Hoàng đế vừa mới lặng lẽ để cho Công chúa nhúng tay vào chính sự, Công chúa đã thể hiện rõ uy nghi rồi.
Cơn giận của nàng vẫn còn chưa hết, hai hàng lông mày vẫn còn đang nhíu chặt, một câu đùa của hắn lại chọc cho nàng phì cười, không nhịn được mà gắt giọng:
- Chàng cố ý tới cười ta phải không? Cái gì mà uy nghi long trọng? Còn không phải là tại đứa con hư Sùng Huấn kia ư? Ôi. Cả ngày chẳng chịu chuyên tâm đọc sách, chỉ muốn chơi chọi gà đấu chó, thâu hương thiết ngọc.
Hắn cười:
- Con của nàng sinh ra đã có tước lộc, cơm áo cả đời không lo, nàng sợ cái gì? Chẳng lẽ nàng còn trông nó đậu Trạng Nguyên cho nàng xem?
Nàng lườm hắn một cái:
- Chàng khéo nói lắm. Làm phụ mẫu, cho dù có thể cho con mình cả một tòa núi vàng vẫn mong nó có thể tự đứng trên chân mình.
Dương Phàm cũng làm người phụ người, nghe vậy tràn đầy đồng cảm, không trêu nàng nữa, nghiêm mặt nói:
- Con cháu sinh ra trong nhà giàu có khó tránh khỏi có chút tính tình ngỗ nghịch hoàn khố, nàng cũng không cần quá khắc nghiệt. Dần dần mà dạy, chỉ cần phẩm tính nó đoan chính, những thứ khác không quan trọng.
Trong lòng Thái Bình Công chúa vẫn còn căm hận, nhưng nàng cũng biết, vì phụ thân Sùng Huấn mất sớm, nên quả thực mình cũng hơi quá mức cưng chiều nó khi còn bé, lơ là quản giáo, giờ thì tính khí đã hình thành, muốn sửa cũng khó, chỉ đành đau khổ thở dài buông đi tâm sự tích tụ, đôi mắt sáng lại ngạo nghễ nhìn Dương Phàm: