Những người này đều đã được đưa đến tường thành tròn, đây là một kiến trúc cung thất ở tận cùng phía bắc hoàng cung Lạc Dương, giữa quần thể kiến trúc chính điện và hậu cung còn được ngăn cách bởi một bức tường to lớn và vững chắc, nơi đây thường tập trung những bô vệ sinh chuẩn bị đưa đi xử lý hoặc một số thứ bẩn thỉu khác.
Cỏ dại ở đây với sức sống mãnh liệt đã mọc ra tùm lum giữa khe gạch đất, cành lá của nó vươn ra một cách mạnh mẽ, trong cái sân lớn tường cao âm u này mỗi một tia ánh sáng đều có thể được hấp thụ hết.
Đám người Hoàng Húc Sưởng, Ngụy Dũng cũng ngoan cương giống như cỏ dại trong khe gạch đất kia, ánh mắt của bọn họ cùng nhìn chằm chằm vào tóc, măt, môi, ngực, eo, chân... Cao Oánh, Lan ích Thanh... phía trước mặt. Dù sao thì không thể nhìn không được.
Hai bên cũng thường gặp nhau trong cung đấy, chỉ là không gọi tên nhau thôi, cơ bản là cũng đã quen mặt nhau rồi. Song bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy dáng bộ của những nữ thị vệ này khi mặc nữ trang phục dân gian. Không thấy trang phục quân đội bừng bừng anh khí nữa, cũng không thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nữa, trên nét mặt các nàng giờ là một vẻ đẹp thanh xuân và nhu mì.
Đám người Hoàng Húc Sưởng hoàn toàn không biết vì sao lại đưa bọn họ tới đây, không có điều lệnh của Võ Lâm Đại Vệ tướng quân, người điều bọn họ tới chỉ có thể là quan cung nữ trong cung- Phù Thanh Thanh. bọn họ biết rằng ở trong cung, Phù Thanh Thanh là người gần gũi với Thượng Quan Đãi Chế, một nhân vật số hai, người mà không ai dám không nghe lời, vì thế đã lập túc tới ngay.
Kết quả đến nơi này, bọn họ chỉ nhìn thấy một đám cô nương mặc nữ phục với nhiều kiểu nhiều màu sắc, vẻ mặt của các cô gái trang điểm rất xinh đẹp.
- Hay là hoàng đế cảm thấy chúng ta đã lớn tuổi, muốn làm hôn sự cho ta, giống như Dương Lang Tướng vậy?
Ngụy Dũng còn trù tính rằng:
- Nhưng ta đã kết hôn rồi đó, chắc là hoàng đế không biết việc này, ta... ta có cần phải bỏ người vợ già trong nhà trước không nhỉ? Sáu cậu em vợ của ta kia mặc dù khó đối phó, nhưng... nói xấu cô nương như vậy...
Ngụy Dũng đang suy nghĩ miên man, một tiếng cười sang sảng truyền đến cửa cung, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc áo dài giao lĩnh, dáng người cao to, mày kiếm mắt sáng, mặt ngọc môi son, một nam tử phong độ không tầm thường đang cùng Phù nữ quan bước qua cánh cửa, ánh sang rạng rỡ tỏa ra.
- Nhị Lang?
Ngụy Dũng ngạc nhiên nhìn người đàn ông đó, rõ ràng chính là Dương Phàm.
Dương Phàm và Phù Thanh Thanh đi tới trước mặt bọ họ, hai hàng nam bên trái nữ bên phải phía trước đứng lên.
Nét mặt Phù Thanh Thanh không tươi cười nữa, vẻ mặt nói với bọn họ một cách lạnh lùng:
- Nhận dụ, lệnh cho các ngươi nghe theo sự sắp xếp của Dương Giáo Úy, xuất cung làm một việc . Ngay từ bây giờ đều phải nghe theo Dương Giáo úy an bài!
Hoàng Húc Sưởng kinh ngạc khi lúc mới đầu gặp Dương Phàm đã tỉnh táo lại, liền hỏi:
- Phù tỷ tỷ, không biết phái chúng ta ra ngoài cung là muốn làm việc gì?
Phù Thanh Thanh rắn mặt nói:
- Không cần hỏi nhiều, Dương Giáo úy bảo mọi người làm cái gì, thì ngươi làm cái đấy!
Hứa Lương bước ra một bước, trầm giọng nói:
- Phù tỷ tỷ, chúng ta lệ thuộc Bách Kỵ, không có binh phù thì bất cứ ai sai phái cũng không nghe, đây là triều đình…
Gã vẫn chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại, Dường Phàm đã giơ tay phải lên, trong tay rõ ràng cầm nửa miếng Quy phù. Binh phù điều binh vốn là hình dáng của Hổ phù, Đại Đường lập nước kiêng kị giống tên húy của tổ tiên là Lý Hổ, nên sửa đúc Ngư phù, nhưng Võ Tắc Thiên lên ngôi lại đổi thành Quy phù.
Nội vệ mặc dù cũng thuộc quân đội, lại là tư quân của thiên tử, đã phụng thánh dụ, không chút dị nghị nào với Dương Phàm, những Bách Kỵ này thì không như thế, Hứa Lương lấy nửa miếng Quy phù từ trong người ra, ghép với Quy phù trong tay Dương Phàm, rất khớp, không lệch tí nào, Hứa Lương lập tức trả lại Quy phù, lui về phía sau ba bước, kính cẩn nói:
- xin nghe theo giáo úy chỉ bảo!
Đám Ngụy Dũng vừa nhìn thấy Hứa Lương đã kiểm nghiệm binh phù, cũng cùng nhau thi lễ với Dương Phàm:
- Tham kiến Giáo úy!
- Các vị huynh đệ miễn lễ!
Dương Phàm nói một câu với mọi người, thu binh phù lại, Phù Thanh Thanh liền gật đầu về phía hắn, vẻ mặt ôn hòa mà nói:
- Dương Giáo úy, xong rồi thì về cung đi, chúc cho giáo úy mã đáo thành công, thắng ngay từ trận đầu!
Phù Thanh Thanh vừa đi, những Bách Kỵ này đã thấy nhẹ nhõm, chen lấn lộn xộn đến trước mặt Dương Phàm, những người này với Dương Phàm đã từng đồng sinh cộng tử, hai bên rất thân tình, hi hi ha ha mà hỏi vài vấn đề, Trương Khê Đồng nhân tiện nói:
- Giáo úy, chúng ta xuất cung rốt cuộc là làm gì thế, những nữ nhân kia cũng đi cùng chúng ta sao?
Dương Phàm với vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Đi đâu, làm gì, các ngươi không nên hỏi, những cô nương của nội vệ kia đúng là phải cùng chúng ta làm việc chung đấy.
Trương khê Đồng thầm nghĩ:
- Thần bí như vậy…
Dương Phàm vỗ tay nói:
- Này này này, tất cả mọi người tiến lên đây, nghe ta nói qua!
Bách Kỵ và người của Mai Hoa Nội Vệ lại gần bên cạnh bọn họ, Dương Phàm nói:
- Chúng ta phải đi đâu, đi làm gì, các ngươi nên biết, đã biết, hay không biết thì cũng không cần hỏi, chỉ để ý nghe lệnh mà làm, đây là mệnh lệnh!
- Nhiệm vụ lần này của chúng ta là vô cùng bí ẩn, trên suốt đường đi cần phải che giấu tung tích, tránh gây ra sự hoài nghi trong lòng người. Cho nên, Ngụy đại ca, Hứa đại ca, lát nữa các người đều phải trở về thay y phục thường, thời gian phải nhanh, ta cho các người thời gian là hai tuần hương, nhất định hai người phải trở lại đây đúng thời hạn!
- Còn nữa, đoàn người này của chúng ta có nam, có nữ, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, chuyến đi này cho dù là đã thay thường phục nhưng cũng khó tránh khỏi bị người ta chú ý, bởi vậy ta đã nghĩ ra một cách, có thể để cho mọi người trà trộn trên suốt hành trình sẽ không có bất cứ kẻ nào hoài nghi. Tuy nhiên, mồm miệng của các ngươi phải nghiêm túc một chút, dọc đường đi chúng ta không được nói chuyện với nhau, không làm cùng nhau. Trên đường đi lại càng không được uống rượu.
Việt Tử Khuynh cười mà chen miệng vào nói:
- Giáo úy, làm phiền toái như vậy, ta thấy người của Bách Kỵ và Nội vệ cũng khá nhiều, có thể đóng giả thành vợ chồng được, mười mấy đôi vợ chồng trẻ cùng nhau về quê thăm người thân, sau mười tháng, tất cả là một nhà có đông người
- Ha ha ha…
Đám Bách Kỵ cất tiếng cười lớn, những nữ vệ binh vất vả làm việc này đã quen ở trong quân lính, đối với ăn nói điên khùng cũng không xấu hổ, chỉ là không thể tránh được một phen quát dịu dàng khinh miệt, vô cùng kiêu hãnh. Trong nhất thời nam cười, nữ nói tựa như có một vạn con vịt líu ríu làm cho đầu người thấy choáng.
- Yên lặng!
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Các ngươi đừng tưởng việc này rất dễ dàng, có biết vì sao ta tìm các ngươi tới không?
Ánh mắt của Dương Phàm đảo qua mặt chúng Bách Kị, thần sắc trong mắt hắn rất nghiêm khắc, mọi người dần dần yên tĩnh hẳn.
Dương Phàm nói:
- Bởi vì ta rất hiểu các ngươi, chúng ta có thể hợp tác một cách rất tốt, việc này nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật, không có lệnh của ta, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không được bại lộ thân phận, không có lệnh của ta, cho dù giá đao để trên cổ của ngươi đi nữa cũng không được phản kháng! Chuyện này nếu làm xong, ta và ngươi đều có công lớn, nếu gây ra rủi ro…
Dương Phàm ngừng lại một chút, lúc này mới trầm giọng nói:
- Các ngươi và ta, ai cũng không thể trốn thoát, mỗi người đều phải chết!
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều hoảng sợ, tinh thần lầm lẫn, quả nhiên không dám nói đùa nữa. Chỉ là trong những Bách Kỵ này càng thêm tò mò:
- Rốt cuộc là chuyện gì, mà lại thận trọng như vậy!
Dương Phàm đã không để cho bọn họ nghĩ tiếp, trầm giọng quát:
- Bây giờ trở về mà thay quần áo, không được chậm chễ, hai tuần hương, quá thời gian chưa thấy quay lại, trảm!
Vừa dứt lời, Cổ Trúc Đình bước ra từ trong đại điện, trong tay đang cầm một hương lò nho nhỏ, mặt trên cắm một nén hương, bọn Bách Kỵ thấy thế, lập tức trốn đi như gà bay chó sủa, chỉ trong tích tắc đã không thấy đâu.
- Tiểu Thanh, ngươi tới trông lư hương!
- Ai? Ta?
Lan ích Thanh nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó chỉ vào mũi mình, hỏi.
Dương Phàm đưa mắt lên trừng một cái, nói;
- Đương nhiên là ngươi rồi!
Lan Ích Thanh cong cái miệng nhỏ nhắn lên:
- Ai là tiểu, Tiểu Thanh, Tiểu Thanh cơ chứ.
Cao Oánh nín cười nói:
- Ngươi nên nói, người ta có quan hệ gì với ngươi, mà gọi thân thiết như vậy.
- Hừ
Lan Ích Thanh nhíu hạ cái mũi, đến nhận lấy lư hương từ trong tay của Cổ Trúc Đình.
Dương Phàm và Cổ Trúc Đình đã quay người vào đại điện, hắn cười ấm áp mà nói với Cổ Trúc Đình:
- Đã làm phiền ngươi rồi
- A Lang khách khí quá
Dương Phàm vừa cười, Cổ Trúc Đình đã hơi sợ, vội vàng quay người mà che dấu, đi lấy một cái túi đặt ở trên bàn, đồng thời nói với Dương Phàm:
- Mời A Lang ngồi xuống cái ghế kia
Dương Phàm quay đầu nhìn lại, bên cạnh đã đặt hai cái ghế gập nhỏ, hắn liền ngồi xuống một cái ghế. Trong giây lát, Cổ Trúc Đình đi tới khom lưng ngồi xuống một cái ghế khác, đặt cái túi xuống mặt đất, mở ra, lấy ra một đống thuốc màu và lông, bắt đầu vẽ lên mặt của Dương Phàm.
Dương Phàm ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại mặc cho Cổ Trúc Đình bài bố, đôi tay khéo léo của Cổ Trúc Đình tô to vẽ vẽ lên mặt Dương Phàm, có lúc còn bôi vài thứ, chỗ tinh tế phải dịch gần vào, hít thở từng hơi, Dương Phàm nhắm mắt lại, không cảm thấy o ép lắm, nhưng theo bản năng vẫn hít thở nhẹ nhàng như khi đột nhiên thấy người con gái đẹp.
Mà Cổ Trúc Đình cách hắn gần như vậy, lại khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn, cũng may là Dương Phàm vẫn đang nhắm mắt, không để cho nàng xấu hổ quá mức, đã bận rộn một hồi, liền dần dần bình tĩnh trở lại.
Khuôn mặt của Dương Phàm dưới đôi tay của Cổ Trúc Đình đã dần biến thành người đàn ông vạm vỡ hình tượng với lông mày rậm, mắt rộng, mặt đỏ có hàm râu quai nón, nhưng trong mắt Cổ Trúc Đình thì hắn vẫn chỉ là hắn, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, khôi ngô tuấn tú, khí độ bất phàm.
Ngón tay của nàng nhè nhẹ mơn trớn mắt, mũi, lông mày, sống mũi anh tú của hắn, môi hắn rõ ràng góc cạnh, ánh mắt si mê kia như sóng nước nhộn nhào, rõ ràng chính là một nữ tử đa tình, nhìn tình lang của nàng một cách si mê. Chỉ có điều, nàng biết hắn chưa tỉnh, càng biết không có người bên cạnh nhìn thấy...
Nén hương thứ hai mới cháy hết một nửa, Ngụy Dũng và Trương Khê Đồng dường như cùng chạy về đến đây, ngay sau đó bọn Bách Kỵ cũng chạy đến, nén hương thứ hai chỉ còn một ít thì mọi người đều đã đến đông đủ.
Dương Phàm vừa từ trong điện đi ra, khiến mọi người đều giật nảy mình, nếu không phải giọng hắn chưa thay đổi, trong tay lại có binh phù, hơn nữa còn nói rõ sau khi rời thành Lạc Dương sẽ tẩy bỏ hóa trang thì bọn họ quả thật sẽ không tin rằng người này chính là Dương Phàm. Lúc này Cổ Trúc Đình cũng thay đổi bộ dạng, biến thành một khuôn mặt thanh tú đang mặc y phục nam.
Rất nhanh, Phù Thanh Thanh đã sai Cao Lực Sĩ đến báo tin, rồi mọi người theo Cao Lực Sĩ rời đi.
Cửa cung, Giáo phường Ti Đại Cung phụng Như Mi đại sư đang dẫn dắt một lớp đệ tử chính đợi ở đằng kia, phía sau còn một đám nhạc sĩ và tiểu nhị, đám người Dương Phàm cũng hòa lẫn vào đó, cửa cung mở ra, Nhâm Uy và vài tên ám vệ của “Thừa tự đường” đã đợi sẵn ở bên ngoài, không hề nhìn thấy đoàn người hiên ngang rời đi...