Dương Phàm như tên trộm vọt thẳng vào gian phòng, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, nhưng trong sảnh trống trơn, không một bóng người.
Dương Phàm vội vàng quay lại cửa phòng, xoay người lại, bước vào phòng ngủ, vừa thoáng hiện người ở bức bình phong, hai mắt nhìn vào. Qua ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn Ma cô hiến thọ, Tiểu Man đã lên giường nằm từ sớm, chăn đắp tới ngực, chỉ để lộ hai bờ vai trắng mượt mà, đầu vai cãn thận buộc một sợi dây đỏ, dĩ nhiên chỉ mặc một chiếc yếm.
Chợt thấy Dương Phàm như kẻ trộm xông vào, Tiểu Man liền giương đôi mắt to trong veo có chút kỳ quái nhìn hắn.
“Ha ha! Người hiểu ta, chỉ có Tiểu Man! Dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng ta lớn lên, a Nô vốn cũng không tự giác như vậy.”
Dương Phàm thấy thế như mở cờ trong bụng, mĩm cười nói:
- Nương tử quả thật biết đùa, thì ra đã chờ ta rồi!
Dương Phàm vừa dứt lời, từ trong chăn chui ra một cái đầu nhỏ, ngạc nhiên nhìn Dương Phàm, giọng nói còn hôi sữa:
- Phụ thân!
Dương Phàm đưa tay về phía chiếc chăn gấm, bỗng nhiên dừng lại trên không, ngạc nhiên nói:
- Tư Dung?
Ngay sau đó từ trong người Tiểu Man lại chui ra một cái đầu nhỏ khác, kinh ngạc nói:
- Điệp Điệp!
Sau đó cậu liền nhe răng, vui vẻ cười rộ lên:
- Điệp Điệp cũng tới, thích…!
- À?
Miệng Dương Phàm rộng mở, có thể đặt vào hai quả trứng gà, lắp lắp nói:
- Con... Các con hai tiểu tử này sao lại ở đây?
Dương Niệm Tổ hồn nhiên cười toe toét nói:
- Nghe mẫu thân kể chuyện xưa, thích...
Dương Phàm chán nản cúi đầu, Tiểu Man nhìn thấy thần sắc của Dương Phàm thay đổi, thình lình cười hì hì, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, hai má thẹn thùng ửng đỏ lên, dung mạo đó là nét đẹp quyến rũ người vợ trẻ, lại phơi ra làn da nõn nà mềm mại, quả là xuân sắc vô biên.
Tư Dung mở to hai mắt, rất cảnh giác nhìn Dương Phàm nói:
- Phụ thân tới làm chi vậy?
Dương Phàm lúng túng nói:
- Ta... Trời không còn sớm nữa, ta tới để ngủ.
- Không được, mẫu thân phải ngủ với con!
Tư Dung liền lập tức ôm cổ Tiểu Man, bên kia Niệm Tổ thấy vậy, cũng nhào tới ôm lấy Tiểu Man, kiêu hãnh vênh cằm lên, hướng về phía Dương Phàm tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của bọn chúng.
Dương Phàm bất lực giải thích vớihai đứa con:
- Nhưng mà ... Đây vốn là chỗ ngủ của ta mà. Hai đứa nghịch ngợm các con, không phải vẫn ngủ với nhũ nương sao?
Tư Dung khinh khỉnh liếc mắt nhìn phụ thân, ngẩng đầu nên nũng nịu nói:
- Người ta sớm đã cai sữa rồi.
- Dạ, cai sữa rồi.
Niệm Tổ gật đầu khẳng định.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, ngồi xuống cạnh giường, cố gắng suy nghĩ, quyết tâm thông qua đàm phán để giải quyết tranh chấp lãnh thổ. Hắn khẩn thiết dụ dỗ:
- Phụ thân phải ngủ cùng mẫu nương, hồi xưa là vậy mà. Sau này, phụ thân đi đánh trận, mẫu nương mới đón các con qua đây. Bây giờ phụ thần trở về rồi. Các con phải quay về ngủ cùng nhũ nương chứ!
Tư Dung tròn xoe đôi mắt, nghi ngờ nói:
- Người gạt người ta! Sao con không biết vậy?
Dương Phàm nói:
- Khi đó hai con còn nhỏ, đương nhiên không nhớ rồi.
Tư Dung suy nghĩ một chút, càng ôm chặt cổ Tiểu Man hơn, nũng nịu nói:
- Con mặc kệ, dù sao người ta cũng phải ngủ cùng với mẫu thân.
Niệm Tổ hùa theo la lên hưởng ứng:
- Con cũng vậy! Con cũng vậy!
Dương Phàm xuống nước dỗ dành:
- Hai đứa con phải ngoan nhé. Các con nghe lời, mai phụ thân dẫn các con đi chợ Nam chơi mua cho các con thật là nhiều món ăn ngon, lại còn chơi vui nữa.
Niệm Tổ nuốt nước bọt một cái, nhìn Tư Dung, Tư Dung trợn mắt nhìn lại, nói:
- Đồ đại ngốc, mẫu thân cũng có thể mua cho tụi mình mà!
Niệm Tổ tỉnh ngộ, lập tức tỏ rõ lập trường:
- Con không đổi.
Thấy dùng mềm không được, vậy chỉ có thể dùng cứng thôi, Dương Phàm trừng mắt nói:
- Các con không nghe lời, có tin là ông đây đánh vào hai bên đít không?
Niệm Tổ chỉ vào mông mình hí hửng nói:
- Điệp Điệp đúng là ngu ngốc, cái mông vốn ở hai bên.
Dương Phàm đã nản lòng, Tiểu Man nhìn cha con đấu nhau không nhịn được cười nói:
- Dung Dung ngoan, Tiểu Bảo cũng ngoan, phụ thân đã về, cần nói với mẫu thân vài việc, hai đứa láu lỉnh các con tối nay ngủ với nhũ nương, nếu không phụ thân nổi giận, ngày mai lại đi nữa đó.
Dương Tư Dung và Dương Niệm Tổ nghe vậy mừng rỡ nói:
- Hay đó hay đó, vậy để phụ thân đi đi!
Dương Phàm nghe vậy đau lòng nói:
- Ta làm cha như thế... không phải thất bại hay sao?
Tiểu Man với nỗi oán giận trong lòng nửa đùa nửa thật nói:
- Nhìn kìa, cả ngày không ở nhà, ngay cả con gái và con trai đều không thân thiết với chàng nữa rồi.
Dương Phàm thở dài, vốn là giả bộ thương tâm, bây giờ lại nổi lên vài phần thương cảm. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa “cái ấm trà” của Niệm Tổ buồn bã nói:
- Đúng vậy, phụ thân trước kia thời gian cùng các con quá ít, sau này, phụ thân nhất định phải ở cùng các con nhiều hơn.
Tư Dung cũng không bị lời ngon ngọt của phụ thân mình lừa, nó vẫn cảnh giác nói:
- Chúng con cũng vẫn muốn ngủ cùng mẫu thân.
Niệm Tổ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của phụ thân, không ngăn được lòng cảm thông, liền rất rộng lượng vẫy vẫy tay, chỉ bên trong bức tường phía bên hông mình nói:
- Đó... Nhường Điệp Điệp ngủ... Bên trong được rồi!
Dương Phàm nghe được phì cười, nhìn hai đứa con thật đáng yêu, ý nghĩ muốn cùng Tiêu Man nồng thắm bất giác phai mờ, cần gì phải cách ly bọn chúng ra, cả nhà cùng ngủ chung cũng hay, ôm hai đứa, cùng bọn trẻ trò chuyện, khoe một chút sự uy phong của mình trên chiến trường thân bọc trong da ngựa với bọn chúng, ngắm bọn chúng bình an đi vào giấc ngủ, đó cũng là một loại hạnh phúc ấm áp.
Sắc lang bị cảm hóa làm người cha hiền từ rồi, hắn đang định đồng ý, bỗng nhiên trên bình phong khẽ gõ vài tiếng, Dương Phàm nghiêng đầu, chỉ thấy bóng người uyển chuyển đứng bên ngoài, ngay sau đó là tiếng của A Nô:
- Ô! Tiểu Man tỷ tỷ?
- A, muội muội đến rồi!
Tiểu Man vội xoay người ngồi dậy, lấy y phục bên giường mặc vào, xuống giường đón khách.
Dương Phàm nhìn A Nô khoan thai đi vào, ngạc nhiên nói:
- Nàng vào bằng cách nào?
A Nô hướng về hắn, nháy nháy mặt nói:
- Thì đi tới chứ sao.
Dương Phàm lập tức cứng họng, ra sức nhớ lại:
“Bộ mình quên cài cửa rồi sao?”
A Nô không để ý hắn nữa, mà là chuyển sang Tiểu Man, cười chúm chím nói:
- Lâu lắm không gặp Tư Dung và Niệm Tổ, chả trách bọn chúng như vậy, e nghĩ tối nay để bọn chúng ngủ ở chổ ta, được chứ?
Mặt Tiểu Man đỏ lên, ậm ờ trả lời một tiếng. Cũng không biết rốt cuộc lẩm bẩm gì trong cổ họng.
Tư Dung và Niệm Tổ đối với Dương Phàm đã có chút xa lạ rồi, xưa nay đã rất thân với người dì này đương nhiên cũng không có nhiều cảm giác, lập tức đồng ý cho nàng ngủ với mẫu thân và bọn chúng.
A Nô đảo mắt, cười híp mắt nói:
- Như vầy, khi dì từ phương bắc về, có mang theo một con đại bàng, thật là mạnh mẽ, nếu huấn luyện tốt, khi ra ngoài để nó đứng trên vai, thế mới uy phong. Ai muốn đi xem nè?
Dương Niệm Tổ đang cởi truồng từ trong chăn leo ra, hướng về phía dì A Nô đầu hàng:
- Con đi! Con đi, con đi với dì hì hì!
Tư Dung đã có chút đổi ý, chẳng qua là còn cắn môi do dự. A Nô lại nói:
- Dì còn mang về một con mèo con, vừa mới cai sữa đó. Nhỏ nhỏ thật đáng yêu, vừa đi vừa đấu vật. Bộ lông thì sọc đen sọc vàng, giống như một con hổ nhỏ dễ thương, có người nào muốn xem không ta?
Tư Dung nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, trong nhà chỉ có con “La Hán mặt dài” bị Đào Mai và Tam tỷ Nhi cho ăn tròn vo mập mạp, leo tường cũng không nổi, Tư Dung bình thường thấy của lạ thì rất khẩn trương. Nhưng Tiểu Man lo lắng con mèo cào làm con bị thương, nên không để nó tiếp cận quá gần, giờ nghe nói có con mèo đáng yêu hơn, sao ngăn cản được.
Hai tiểu nghịch ngợm bị A Nô mê hoặc. Rất vui vẻ để mẫu thân mình mặc quần áo vào, chưa kịp mang giày đã vội vàng nhảy xuống đất, kéo tay A Nô qua chỗ của nàng. Tiểu Man khuôn mặt đỏ bừng, có một chút không tự nhiên khi tiễn A Nô ra ngoài, quay lại trong phòng, liền bực bội liếc Dương Phàm, hờn dỗi nói:
- Mình nhớ rõ ràng đã cài cửa rồi, cuối cùng then sao chưa cài vậy ta?
Quay người lại, trong phòng trống trơn, Tiểu Man đã về phòng ngủ trước rồi, Dương Phàm không nhịn được cười khà khà, hắn biết rằng A Nô hẳn đã nghe hai đứa nhỏ quen ngủ cùng với mẫu thân, cho nên cố ý qua giải vây, đúng là đại khái cả buổi chiều Tiểu Man đều ở cùng nàng, hết sức quan tâm chăm sóc.
Bởi vậy mà A Nô mới “có qua có lại mới toại lòng nhau” , vậy mình là đào hay là lê? Dương Phàm nghĩ tới vượt qua bình phong, bỗng đập vào mắt, là một trái đào, một cây đào mật, mượt mà, ngạo nghễ nhô cao, đẫy đà, no đủ, ẩn trong chiếc quần lót sa tanh mỏng màu đỏ thẫm, là cây đào mật quyến rũ đến kinh tâm động phách.
- Đi! Đi chổ khác đi!
Bàn tay của Dương Phàm vừa đặt lên, cảm thấy sự mềm mại, đàn hồi, thơm mát, cảm giác ngây ngất, đã bị Tiểu Man gạt xuống.
Dương Phàm oán giận nói:
- Lâu rồi không gặp, sao lại lãnh đạm với ta như vậy?
Tiểu Man cũng không quay đầu lại, chỉ gắt giọng nói:
- Đều tại huynh, người ta sau này thế nào cũng bị A Nô trêu.
Dương Phàm hiểu ra, cười nói:
- Thì ra nguyên nhân là như vậy, có gì lớn lao hơn, nam hoan nữ ái, đạo lý hiển nhiên mà.
Tiểu Man giận dỗi nói:
- Dù sao... người ta không còn mặt mũi.
Dương Phàm khuyên giải:
- Ái chà, nàng suy nghĩ nhiều rồi, A Nô trêu nàng sao, cao lắm là đùa với nàng thôi, cô ấy mà dám cười nàng, lần sau ta sẽ cho nàng xem trò cười của cô ấy.
- Hừm!
Tiếng này, bên trong sự nũng nịu có vài phần chua chát. Dương Phàm thấy tình thế không hay, vội vàng sát lại ôm eo nàng, dịu dàng nói bên tai:
- Nữu Nữu, Nữu Nữu ngoan của ta, đừng trách ta được không, không phải vì ta quá nhớ nàng hay sao?
Dương Phàm gọi nàng là Nữu Nữu, vậy Tiểu Man mãi mãi không có cách nào khán cự lại, khi Dương Phàm gọi tiếng thứ nhất, thân thể mềm mại đang hóa cứng liền khôi phục đường cong mềm mại duyên dáng của nó.
Vì thế, giả bộ chối từ đấy, một làn da trắng mịn mượt mà như ngọc liền hiện ra dưới ánh nến, chăn gấm uyên ương hí thủy được vén lên, bờ mông trắng như trứng gà bóc ẩn hiện, trong suốt mượt mà, run rẩy hiện ra….
Ân ái giữa vợ chồng, ở độ tuổi khác nhau, có hình thức bày tỏ khác nhau, hắn và nàng, đang tuổi còn trẻ. Vì thế, đó là một đêm xuân, Tiểu Man như đóa hoa mềm mại trong khuê phòng, lại được tưới mưa móc, tiếng rên ngọt ngào như một bản nhạc êm tai, quấn quấn quýt quýt nhau tới nửa đêm.
*****
Tảng sáng, Dương Phàm lại xách vỏ kiếm lộn qua lộn lại, tinh thần sáng láng mặt đất bây giờ đã trồng hoa, kiếm phong ào ạt, trên mặt đất ánh chớp lấp lánh do luyện võ mà ra, thật sự không biết sinh lực của hắn làm sao mà dồi dào như gia súc vậy.
Tư Dung bản thân bước đi chưa được vững lắm, lại khăng khăng ôm con mèo con trong lòng, đong đong đưa đưa chạy tới, phía sau Niệm Tổ ba chân bốn cẳng đuổi theo, thình lình thấy phong kiếm bởi Dương Phàm đang múa kiếm dưới tàng cây, hai đứa bé lập tức dừng chân, kinh ngạc mở mắt ra nhìn chằm chằm.
Dương Phàm thấy bọn nhỏ chạy tới, nhằm tạo hình tượng bản thân trước mặt bửu bối của mình, Dương Phàm lại chuẩn bị đầy đủ tinh thần, tung lên cao rồi phục xuống đất, động tác nhanh nhẹn, kiếm tựa sao băng, uy phong lẫm lẫm, hình ảnh thu kiếm sau cùng anh tuấn phong độ, cười tít mắt nhìn hai đứa trẻ:
- Thế nào, võ công của phụ thân lợi hại không?
Tư Dung hiếu kỳ hỏi:
- Phụ thân biết dùng ngực làm tảng đá to không?
Dương Phàm sững sờ, ngớ ra nói:
- Không biết!
Niệm Tổ hỏi:
- Điệp Điệp biết nuốt kiếm không?
Dương Phàm nói:
- Không biết...
Tư Dung lại hỏi:
- Biết Thiết Thương Đỉnh Hầu không?
Tiếng Dương Phàm càng lúc càng nhỏ:
- Không... biết...
Niệm Tổ hỏi:
- Biết Kim Thương Bất Khuất không?
Dương Phàm đầu óc tối sầm:
- Không biết...
Hai đứa bé bĩu môi xem thường, Tư Dung vỗ vỗ đầu mèo con, kiêu ngạo nói:
- Tiểu mễ, tiểu Bảo, chúng ta đi!
Dương Phàm nhìn cái bóng lưng tập tễnh, để kiếm ngang ngực, muốn khóc mà không có nước mắt: