Nghe xong những lời này của Lý Trì Doanh, Dương Phàm nhất thời cảm thấy căng thẳng, dường như với bản lãnh của mình,trong tích tắc hắn đã nhận ra, Lý Trì Doanh đến đây thực sự là có việc vô cùng khẩn cấp muốn nói với hắn, hơn nữa đây lại là chuyện rất cơ mật, đến nỗi nàng đã không ngại làm ảnh hưởng tới danh tiết của mình, để che giấu đi mục đích thực sự của nàng.
Dương Phàm vốn là một con người tinh tế, lúc này hẳn cũng đã biết mình phải làm thế nào, hắn lập tức vận khí làm ra vẻ mặt đỏ tía tai, vội vã tiến lên nghênh đón, cục xúc bất an nói với Ngọc Chân công chúa:
- Đạo trưởng, thật không phải quá, Dương mỗ lỡ hẹn rồi. Hôm nay tới dự tiệc tại phủ An Nhạc công chúa chính là phụng thánh lệnh, thân là thần tử, không thể kháng chỉ. Đã phiền đạo trưởng chờ đợi, lại còn để đạo trưởng quá bộ tự đến nghênh đón, Dương Mỗ cảm thấy thật sự vô cùng có lỗi. Dương mỗ chút nữa nhất định sẽ tạ lỗi nghiêm túc với đạo trưởng.
Dương Phàm dứt lời, liền vội vã quay đi, vẫn làm bộ dạng mắt lim dim, ngượng ngùng tránh né ánh mắt của mọi người, chắp tay lại, nói với Võ Diên Tú:
- Nhận được khoản đãi thịnh yến nồng hậu của Phò Mã, Dương mỗ nay đã cơm no rượu say, giờ xin được phép cáo từ, cáo từ...
- Ồ....
Võ Diên Tú há to miệng, rút cục cũng không nói được lời nào.
Tên tiểu nô tài áo xanh kia không hề biết âm mưu thực sự của An Nhạc công chúa, mặc dù nữ chủ nhân đã nói là nhất định phải mời được Dương Phàm đại tướng quân tới sương phòng, nhưng Dương Phàm đang cáo biệt với nam chủ nhân của gã, một tên gia nô như gã thì nào có tư cách gì mà tiến lên giữ chân Dương Phàm lại, nên chỉ còn biết đứng đó bất động không nói gì.
Ngọc Chân công chúa thấy Dương Phàm đã hiểu ý mình, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới trút được hết gánh nặng tinh thần thì cảm giác e thẹn lại dâng lên là điều khó tránh, nhất thời e thẹn không sao kìm lại được, nàng chỉ hận một nỗi là không tìm được cái lỗ nào để mà chui vào.
Nàng là một thiếu nữ mới biết yêu, chưa từng trải qua nhiều cảm giác thẹn thùng. Hiện giờ nói như vậy cũng không thể coi là công khai tỏ tình với Dương Phàm. Nếu trực tiếp nói ra thì sẽ bị người ta cho rằng nàng và Dươn Phàm đã có tư tình. Rõ ràng là ngay cả tấm thân trong trắng cũng đã trao cho Dương Phàm, làm sao nàng có thể không thấy xấu hổ được, đã thế hôm nay Dương Phàm còn làm ra vẻ, càng chẳng khác gì là thừa nhận hai người bọn họ thật có tư tình, Ngọc Chân công chúa ngượng ngùng khó xử, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã nóng bừng lên rồi.
Từng ánh mắt hoặc sửng sốt, hoặt xem thường, hoặc vô cùng hâm mộ nhắm tới khiến Lý Trì Doanh xấu hổ vô cùng, nàng rốt cuộc đứng không nổi nữa, nàng phất tay áo dứt khoát một cái, hừ lạnh một tiếng, quay mình bước đi. Dương Phàm vẻ mặt bối rối, liên tục chắp tay với Võ Diên Tú, liền nhấc tay áo, bước từng bước nhỏ mau chóng đuổi theo Ngọc Chân công chúa.
Hai người vừa đi, cả sảnh bỗng rộn ràng, lập tức liền vang lên tiếng nghị luận Đám quan lớn áo đỏ áo tím trong triều kia đều nhướn mày nháy mắt, mặt mày hớn hở. Ai nói những kẻ địa vị tôn sùng lại không thích nghe những tin đồn đại, đám người này còn thích đồn thổi chẳng kém một chút gì so với những người ngoài phố, điểm khác biệt là là bọn họ chỉ giao lưu với những người cùng đẳng cấp với mình mà thôi.
Thi thoảng gặp được một người già dặn chín chắn chỉ vê râu mỉm cười, thản nhiên không nói, xem ra rất có lòng dạ, ai lại biết bọn họ lại đang suy ngẫm về câu nói: “Dương mỗ chút nữa sẽ nhất định tạ lỗi nghiêm túc với đạo trưởng” rút cục là sẽ tạ lỗi theo cách nào, haizz, càng thưởng thức lại càng khiến người ta phải suy ngẫm.
Tin tức được truyền tới sương phòng, An Nhạc nghe rồi ngây người ra, tiếp đó là lại càng oán hận sâu sắc hơn. Lý Trì Nương dĩ nhiên là xinh đẹp nhưng lẽ nào còn có thể xinh đẹp hơn nàng ta? An Nhạc biết lý do Dương Phàm xem thường mình, nhưng vết nhơ này nàng không thể nào lau đi được mà nàng ta cũng không muốn quên đi. An Nhạc chưa hề nghĩ tới việc phải giữ mình vì một người đàn ông, mà cũng không thể nào chịu được việc một người đàn ông có thể cự tuyệt sức cám dỗ của nàng. Thế là An Nhạc chỉ có thể biến nỗi oán hận này trở nên càng sâu sắc.
- Dương Phàm!
An Nhạc cười nhạt đầy thù hằn, một nỗi căm hận vô cùng sâu sắc.
Phía trong hậu trạch, Thái bình công chúa đang cùng các công chúa và các quý phu nhân khác uống rượu cũng đã nghe được tin này, vừa nghe nói Ngọc Chân công chúa đã xuất gia có tư tình với Dương Phàm, hậu trạch lập tức sôi nổi hẳn lên, đám phụ nhân ở chốn khuê phòng nhàm chán cảm thấy hứng thú với những tin tức nổi bật như thế này hơn so với nam nhân.
Các nàng líu ríu, nhảy nhót không ngừng nói nửa ngày mới bỗng nhiên ý thức được, ở đây vẫn còn có một người cũng có quan hệ ám muội với Dương Phàm là Thái Bình công chúa. Bây giờ các nàng mới nghĩ đến việc cấm khẩu thì cũng đã muộn rồi. Thái Bình công chúa tuy rằng đã cố gắng muốn che giấu tâm tình của mình, nhưng sắc mặt nàng đã trở nên u ám như muốn dọa người.
Nàng siết chặt chén rượu nho đỏ thẫm trong tay, các khớp xương đều trắng bệch ra, còn có cảm giác thống khổ của sự phản bội, giống như hai lưỡi dao, không ngừng đâm vào tim nàng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Trong lúc Dương Phàm đang phối hợp ăn ý với Lý Trì Doanh diễn vở kịch kia, thì hắn cũng đã biết tất sẽ xảy ra một trận sóng gió lớn, nhưng lúc này hắn không thể nào mà do dự quá nhiều, càng không thể nào khi người ta là con gái nhưng cũng không tiếc tự hủy đi danh tiết của mình, hắn vẫn còn làm ra vẻ giữ bản thân mình trong sạch. Loại quân tử này, hắn chẳng thèm làm.
Lúc trước, Lý Trì Doanh đến đây bằng xe bò. Xe bò đi chậm là lẽ đương nhiên, nhưng trong am của nàng chỉ có xe bò, nhất thời không thể tìm đâu ra ngựa. Xe bò tuy chậm nhưng lại rộng hơn nhiều so với xe ngựa. Dương Phàm lúc trước đi bộ đến phủ An Nhạc công chúa nên khi rời khỏi đây liền lên xe bò của Ngọc Chân công chúa.
Xe đã rộng lại có ghế khách nên Dương Phàm không phải ngồi chung một chỗ với Lý Trì Doanh. Cũng may là như thế, vì sau phen nói chuyện ở trong sảnh, hai người bỗng lại ngồi cùng nhau trong một không gian nhỏ bé thế này, Lý Trì Doanh vẫn cảm thấy không được thoải mái, nàng liếc mắt nhìn trộm Dương Phàm một cái, khuôn mặt xinh đẹp lại một lần nữa đỏ ửng lên, ngượng ngùng khó hiểu.
Sau khi Dương Phàm ngồi xuống, xe bò liền chạy nhanh hơn, hắn cũng không kìm được mới liếc mắt nhìn Lý Trì Doanh một cái. Hắn chăm chú nhìn. Mái tóc đen dài óng ả của nàng được vấn thành một búi tóc, cài trên đó là một cây trâm ngọc bích, nàng mặc trên mình một chiếc đạo bào màu xanh nhạt, eo buộc cẩn thận, tất cả đã che dấu hết đi vẻ đẹp của nàng. Lông mày nàng tựa như dãy núi xa xa, da trắng nõn nà, một vẻ đẹp thanh tú thoát tục, vẫn còn có cả một chút mùi hương của nữ giới đã trưởng thành.
Dương Phàm ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt hắn ửng đỏ vì còn men rượu, hai bàn tay đỡ đầu gối, nghiêm nghị hỏi:
- Điện hạ không ngại dùng cách này gọi Dương mỗ ra đây, nhưng đã xảy ra chuyện lớn gì chứ?
- A! Đúng, đúng là đã xảy ra một việc lớn.
Lý Trì Doanh trong lòng hoảng hốt, giống như có một mùi vị không sao tả nổi đang nhẹ nhàng xâm chiếm lấy nàng. Bỗng dưng bị câu nói của Dương Phàm làm làm tỉnh lại, thần trí Lý Trì Doanh lập tức minh mẫn, vội vàng nói:
- Bần đạo hoảng hốt chạy tới,là do bần đạo đã nhận được một tin tức, An Nhạc công chúa kia có lòng muốn hãm hại tướng quân.
Lý Trì Doanh đem tin nàng nghe được ra kể từ đầu đến cuối cho Dương Phàm nghe. Hắn chau mày tức giận
Mưu kế này quá là ngây thơ, lại vô cùng đơn giản, nhưng nó thực sự có thể đem lại kết quả, cũng bởi âm mưu này quá ngây thơ và đơn giản nên Dương Phàm đã không phòng bị. Việc này mà bị người khác nhìn thấy, thì ắt hẳn sẽ tin, hơn nữa Hoàng đế vốn lại đang muốn trừng trị hắn, chỉ khổ một nỗi là vẫn chưa tìm được ra một cái cớ.
Lý Khỏa Nhi không hề biết hắn là Tông chủ của Hiển Tông, nếu như Dương Phàm không phải vẫn còn thân phận này, thì lần này nếu bị trúng kế, thì cũng đã phó mặc kệ người ta chém giết rồi. Dương Phàm khẽ nhổ ra khí đục, chậm rãi thu lại sự tức giận vẫn còn ở trên lông mày, chắp tay lại với Lý Trì Doanh, chân thành nói:
- Đa tạ công chúa nhắc nhở, nếu không có Công chúa không tiếc danh dự bản thân đến cảnh báo, thì Dương mỗ hôm nay chắc chắn đã trúng kế của ả ta rồi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Dương mỗ ghi nhớ trong lòng rồi.
Lý Trì Doanh tò mò liếc mắt liếc nhìn hắn một cái, rồi lại liếc mắt nhìn chỗ khác, không biết phải làm sao, nàng hiện tại có chút sợ nhìn Dương Phàm.
Lý Trì Doanh xoắn ngón tay lại, lắp bắp mà nói:
- An Nhạc kia, tại sao lại cứ tìm mọi cách để đối phó với Đại Tướng quân chứ? Đại tướng quân có công lớn với Hoàng gia mà, trừ khi.... Đại tướng quân có tư oán với An Nhạc?
Dương Phàm cười khổ một tiếng, hỏi ngược lại:
- Hoàng đế hiện giờ trăm phương ngàn kế muốn đối phó Tương Vương, Tương Vương cũng có đại ân với Hoàng đế đấy, giữa bọn họ có thể có tư oán gì sao?
Lý Trì Doanh bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Cái đó không giống
Dương Phàm nói:
- Có gì không giống?
Lý Trì Doanh há to miệng, có mấy lời muốn nói nhưng lại không tiện, nàng nghĩ, Dương Phàm kết thù kết oán với An Nhạc, thì mười phần có đến tám chín phần là do chuyện nam nữ, bè cánh theo An Nhạc có rất nhiều, trong kinh thành không có bí mật gì quá lớn, có điều....nghĩ đến dung mạo vô song của An Nhạc, không ai có thể bì được, nhưng Dương Phàm lại có thể kháng cự được sức cám dỗ của An Nhạc, về phần này thì quả là hắn có chút tài ba.
Nghĩ đến đây, Lý Trì Doanh không khỏi lại liếc mắt nhìn trộm Dương Phàm một cái, đúng lúc Dương Phàm đang nhìn chằm chằm nàng, miệng hắn không rõ còn đang cười chuyện gì đó. Lý Trì Doanh cực kỳ lúng túng, khẩn trương thu lại ánh mắt, cúi gằm mặt xuống, nàng lúng túng quá đến ngay cả ngồi cũng không vững.
Dương Phàm nhìn chằm chằm Lý Trì Doanh dò xét, cũng không phải đang thưởng thức dung nhan thanh tú của nàng mà là hắn đang suy tư tới một chuyện khác: “ Sao Lý Trì Doanh lại nghe được một bí mật lớn như vậy? Không nghi ngờ chút nào nữa, nàng có người trong cung. Nhưng tại sao một thiếu nữ ngây ngô khờ khạo như nàng ta lại được xếp được tai mắt ở trong cung?”
Dương Phàm nghĩ tới Cao Lực Sĩ, nghĩ tới phía sau Cao Lực Sĩ là Lý Tam Lang, lại từ Lý Tam Lang liên tưởng đến Ngọc Chân quan chủ đang ngồi trước mặt, một chuỗi các mối quan hệ rõ ràng này đã dần dần khiến hẳn hiểu ra: Lý Tam Lang đang ở viễn xứ Lộ Châu, người làm sợi dây liên hệ với Lý Tam Lang ở trong cung chính là bào muội của gã: Ngọc Chân công chúa.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm không nhịn được, cười rộ lên.
Hắn đã từng nghĩ rằng việc thay đổi Thiên tử là một việc vô cùng khó khăn, nhưng sau thành công từ vụ chính biến Thần Long, và cuộc đảo chính thô bạo của thái tử rất đơn giản cũng suýt chút nữa thành công, khiến hắn bỗng nhận ra, Thiên tử tuy nắm giữ tứ phương, có binh hùng tướng mạnh, nhưng nơi trung tâm ông ta ở, kỳ thực lại vô cùng yếu ớt.
Giống như một tổ ong, hàng ngàn hàng vạn con ong mật, không một ai có thể ngăn cảm được chúng, nhưng nếu bạn có thể tách được những con ong thợ ra, đào thẳng vào trung tâm, thì sau khi tìm được con ong chúa, chỉ cần dùng hai ngón tay là có thể bóp chết nó.
Dương Phàm cũng đã từng trải qua hai cuộc chính biến, nên hắn quyết tâm rằng trước khi hắn rời khỏi triều đình thì việc làm cuối cùng của hắn chính là: lôi kẻ mà hắn đã từng đích thân đưa lên ngôi hoàng đế xuống.
Nhưng nếu lôi Lý Hiển xuống, chẳng nhẽ lại có thể đưa con trai của Lý Hiển lên ngôi? Dương Phàm cũng có biết qua về hai đứa con trai của Lý Hiển. Một kẻ đang bị đày ở Lĩnh Nam là Lý Trọng Phúc tư chất rất đỗi bình thường, hơn nữa Vương Phi của gã lại là cháu gái của Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông, Dương Phàm cũng đã từng nhúng tay vào vụ tiêu diệt hai kẻ đó. Còn đứa con trai còn lại của Lý Hiển là Lý Trọng Mậu thì vẫn còn là một đứa trẻ.
Do vậy, hắn chỉ có thể nâng đỡ người khác, ngoại trừ Lý Đán ra thì liệu còn ai khác? Lý Đán đã không chút do dự xuất diện từ vụ chính biến Thần Long, ông dẫn năm đứa con tới cung Thái Cực cướp binh quyền nam nha cấm vệ quân, bảo đảm chuyện Kinh sư bất loạn này. Dương Phàm đã có thể nhìn ra, Lý Đán hoặc có lẽ bình thường tính nết có chút nhu nhược nhưng cũng hề thiếu sự quyết liệt
Hơn nữa người này còn có thể nuôi dưỡng năm đứa con trai, mười cô con gái nên người, huynh đệ tỷ muội hết mực hòa thuận, những điều này thì Lý Hiển lại không có được. Lý Hiển bẩm sinh là kẻ lạnh lùng, cho nên quan hệ giữa các con của ông ta cũng rất lạnh nhạt. Lý Đán tuyệt nhiên không giống Lý Hiển, kẻ mà đến con cái mình cũng không nuôi dạy được. Vì thế, Dương Phàm đã xác định rõ mục tiêu của mình là Lý Đán.
Nhưng mà, âm thầm thử Lý Đản đâu chỉ có một mình Lư Tân Chi ngầm dò xét nguyện vọng của Lý Đán. Dương Phàm cũng từng sai người ngầm đi dò xét thử ý tứ của Tương Vương. Tương Vương mặc dù bị Hoàng đé chèn ép, nhưng rốt cục lại không có ý làm phản lại bào huynh của mình. Vì thế, Dương Phàm chỉ có thể tìm con đường khác, là cùng con trai của Tương Vương đạt thành chung trí hướng.
Dương Phàm lại phải xem xét một phen với năm người con của Tương Vương. Sau cùng quyết định người có thể được chọn chỉ có hai người là Lý Thành Khí hoặc Lý Long Cơ. Sở Dĩ Dương Phàm phải cẩn trọng với người được tiếp xúc như vậy là bởi một khi thất bại nghiêm trọng thì hậu quả sẽ không thể lường được, nên hắn phải lựa chọn một người có thể tin tưởng nhất để tiếp hành tiếp xúc.
Lại một phen phân tích rất cẩn thận nữa, sau cùng Dương Phàm đã quyết định chọn Lý Long Cơ, hắn giả vờ đang chuẩn bị khai chiến với Ẩn Tông, bắt đầu sắp xếp binh mã tại Lộ Châu, mục đích là để một khi Lý Đán và Lý Long Cơ trở thành đồng minh, sẽ tiện cung cấp tài lực, vật lực cho Lý Long Cơ để chiêu binh mãi mã.
Chỉ có điều, hắn vẫn cẩn trọng, Lý Long Cơ hoàn toàn không phải người bình thường, đối với hai người bọn họ mà nói, đây đều là một việc cực kỳ nguy hiển, cho nên Lý Long Cơ đến giờ vẫn chưa cho hắn câu trả lời rõ ràng. Hiện nay lại có Ngọc Chân công chúa, hắn và Lý Long Cơ coi như đã có một chỗ dựa tin cậy rồi.
Lý Trì Doanh nào biết Dương Phàm đang cười về chuyện gì. Dương Phàm vừa cười, nàng ta liền cúi mặt xuống, tâm hồn thiếu nữ của nàng lại xốn xang tựa như một chú nai rừng không sao nhốt lại được đang nhảy loạn lên, nó đập tới mức nàng cảm thấy lòng dạ rối bời. Lý Trì Doanh khẽ nuốt nước miếng một cái, sợ hãi hỏi:
- Đại tướng quân, ngài cười gì vậy?
Dương Phàm thở dài một tiếng, bùi ngùi nói:
- Ta nghĩ, bây giờ sự tình đã tới bước này, ta tin có một số việc phải làm rồi, chỉ là đang có chút băn khoăn.
Lý Trì Doanh còn đang hoảng hốt, nghe được lời này của Dương Phàm không khỏi vô cùng lo sợ: “Ngài ấy muốn làm gì, sao lại phải băn khoăn?