Dương Phàm nghe Uyển Nhi nói xong, hắn hỏi một cách kỳ quái:
- Sao lại gọi là Quân bất quân, thần bất thần, phu bất phu, thê bất thê?
Uyển Nhi thở dài một tiếng, nói:
- Nhớ ngày đó, chúng ta đều mong Lý Thị trọng đoạt được giang sơn để thiên hạ từ đây có được thái bình. Bây giờ nhìn lại, thật khó mà trách được Võ Tắc Thiên hoàng đế lại xem thường thái tử. Con trai của bà ấy thật đúng là một kẻ ngu dốt, mê muội không ra thể thống gì.
- Như thế nào?
- Chàng còn hỏi như thế nào, chàng xem từ ngày ông ta đăng cơ tới nay, ông ta đã làm được những gì rồi, đến nay làm càng cưng chiều An Nhạc công chúa tới mức không ra thể thống gì. Ông ta lúc nào cũng kể chuyện năm đó bị lưu đầy tới Phòng Châu, đi được nửa đường thì công chúa An Nhạc được hạ sinh. ngay cả tã lót cho công chúa cũng chưa kịp chuẩn bị, nên ông ta cảm thấy có lỗi với con gái, bây giờ được làm Hoàng Đế rồi thì sẽ hết sức đối xử với công chúa tốt hơn nữa.
Bút tích của Nhị Vương được cất giữ kỹ trong cung do An Nhạc tự ý lấy đi còn chưa kể, mà ngay cả các chức quan trong cung cũng do An Nhạc ban tặng cho người ta, Công chúa An Nhạc lại còn cùng chị ruột Trường Ninh công chúa đấu phú so giàu, phủ đệ xây rực hết sức nguy nga tráng lệ, khó mà phân cao thấp, An Nhạc còn muốn cả hồ Côn Minh thuộc về mình để có thể vượt Trường Ninh một bước
Hồ Côn Minh mà cũng có thể đen tặng được sao? Một hồ lớn như vậy không biết bao nhiêu dân chúng phải dựa hồ để sinh sống, nếu Hoàng đế không chịu, nàng ta sẽ lựa lấy một vòng thật lớn ở ngoại thành rồi ép đuổi bách tính đi, rồi đào một cái hồ lớn hơn hồ Côn Minh, tên cũng đã được chọn rồi, hồ đó sẽ được gọi là hồ Định Côn
Nhưng để đào một hồ lớn như vậy, tiền của bỏ ra sẽ vô cùng nhiều, đâu có giống như dòng nước, An Nhạc thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cho nên mới có việc mua quan bán tước, chỉ cần ngươi trả đủ giá tiền, nàng ta sẽ đảm bảm cho ngươi có một chức quan, nhận được tiền rồi, nàng ta sẽ viết một đạo thánh chỉ, xin Hoàng đế phê chuẩn, đóng dấu. Trước tiên sẽ che đi nội dung bên trên, chỉ chừa ra chỗ để Hoàng đế đóng dấu vào. Hoàng đế tất nhiên cũng không hỏi nàng ta đã viết những gì. Chuyện hoang đường như vậy, từ cổ chí kim, chàng đã từng nghe thấy chưa?
Dương Phàm nghe rồi, trong lòng bắt đầu cảm thấy áp lực khó hiểu.
Uyển Nhi nói:
- Còn chưa hết, nàng ta còn muốn làm Hoàng Thái Nữ nữa cơ.
Dương Phàm giật mình trợn tròn mắt nói:
- Lần trước nàng ta muốn làm hoàng thái nữ, dẫn đến việc Thái tử tạo phản, giờ nàng ta vẫn còn dám đòi hỏi làm Hoàng Thái nữ nữa cơ à.
Uyển Nhi nói:
- Không sai, trước đây thiếp vẫn cho rằng đó chẳng qua chỉ là một câu nói đùa của nàng ta, đến nay xem ra nàng ấy muốn làm thật.
Dương Phàm in lặng không nói.
Uyển Nhi nói:
- Thử hỏi, có vị Hoàng tử nào dám chủ động thỉnh cầu thiên tử lập mình là Thái Tử bao giờ chưa? Dám cả gan vọng tưởng có được ngôi Hoàng đế, kết cục ra sao không cần hỏi cũng biết. An Nhạc tuy là thân nhi nữ, không ngờ lại dám đề xuất điều hoang đường như vậy, Hoàng đế có lẽ đến lúc phải nghiêm khắc dạy bảo một phen rồi. Chàng thử nghĩ Hoàng đế sẽ nói thế nào?
Uyển nhi lắc đầu, cười khổ một tiếng, nàng nói:
- Không ngờ Hoàng đế lại nói: con muốn làm Hoàng thái nữ thì đợi sau khi mẫu thân con làm được Nữ Hoàng đế thì hãy tính, ôi Hoàng đế Võ Tắc Thiên suýt nữa đã giết sạch gia tộc Lý thị, mới đó thôi chưa được bao lâu mà ông ta đã quên sạch rồi. Cái gì mà giang sơn xã tắc, vị Hoàng đế này ở trong mắt chúng ta, ông ta chẳng phải hoàng đế, cùng lắm cũng chỉ là chủ nhân của Lý gia mà thôi.
Nói đến đây, hai người bắt đầu lặng im không nói, qua hồi lâu, Dương Phàm mới ngưng mắt mình Thượng Quan Uyển Nhi, nói:
- Uyển Nhi, trước khi ta muốn rời khỏi triều đình hoàn toàn, ta đang muốn làm một chuyện.
Uyển Nhi nhíu mày, nhìn hắn đầy vẻ nghi ngờ
Dương Phàm nói:
- Lỗi là do ta mà ra, ta phải xoay chuyển lại nó. Hơn nữa khi ta đi rồi, mặc dù không còn binh quyền nhưng ít nhất vẫn còn vinh hoa phú quý với cái tiếng để dọa kẻ khác là “Phụ Quốc đại tướng quân”. Thế nhưng những huynh đệ đã cùng ta vào sinh ra tử thì vẫn đang ở quân đội. Sau khi huynh đệ Vi gia tiếp quản Vũ Lâm Quân, chúng sẽ bất chấp thủ đoạn để loại trừ những kẻ đối lập trên diện rộng, đợi một thời gian nữa, chỉ e những huynh đệ đó sẽ không có kết cục tốt, vì thế...ta muốn làm một việc.
Uyển Nhi rất tinh ý, hơn nữa nàng lại ở bên Hoàng đế đã hơn 20 năm nay, mới nghe đến đây, nàng đã hiểu chuyện gì sẽ đến, không kìm được cảm xúc, mặt nàng biến sắc, sợ hãi nói:
- Lang quân, không lẽ chàng....
Dương Phàm khẽ gật đầu một cái.
Bỗng nhiên Uyển Nhi bổ vào vào ngực hắn, thân thể mềm mại run lên, chuyện này khiến nàng chấn động không hề nhẹ.
Dương Phàm khẽ vuốt lưng ngọc của nàng, nói đùa:
- Nàng không cần lo lắng, những việc thế này, ta cũng chẳng phải làm lần một lần hai, nó đã quá quen thuộc rồi.
Hai người bọn họ bàn về vấn đề này rất say sưa, đến mức mà sự tình “phu bất phu thê bất thê” ra sao cũng quên béng mất.
*******
Từ sau ngày Ngọc Chân công chúa nhập đạo, Thái Bình công chúa liên tiếp hẹn hò với Dương Phàm. Ngày đó Dương Phàm ở trong cung trong một lần nói chuyện thực sự đã dọa nàng, nhưng đối với nàng, Dương Phàm lại không làm được những gì giống như hắn đối với Uyển Nhi. Thái Bình là một cô công chúa rất kiên cường và độc lập, hơn nữa nàng lại đang gánh trên vai quá nhiều trọng trách, chính điều này là điểm khác biệt lớn so với Uyển Nhi.
Trong lòng Uyển Nhi, người đàn ông của nàng chính là trời, còn đối với Thái Bình, bản thân nàng mới là nhất, trời cao đất lớn cũng không có gì có thể tốt hơn nàng được, kể cả là tình thân hay tình yêu.
Dương Phàm chịu để lộ ra một cách kín đáo chút ý tứ cho nàng ta là còn bởi nếu hắn thực sự muốn có hành động, thì rất có thể còn phải bắt tay hợp tác với Thái Bình công chúa, bằng không thì ngay cả một chút tin tức cũng không tiết lộ cho nàng ta.
Quân bất mật tang kỳ quốc, thần bất mật thất kỳ thân. Hiện tại Dương Phàm không phải là một kẻ cô độc, hắn cũng phải gánh vác những trách nhiệm của bản thân mình, sao có thể tùy tiện phô trương. Tuy nhiên, với một nữ nhân thông minh như Thái Bình công chúa cũng đã đoán ra được Dương Phàm muốn làm cái gì từ những giãi bày mơ hồ của hắn, do vậy khi gặp lại Dương Phàm nàng muốn xác định ý tứ của hắn.
Dương Phàm tất nhiên sẽ không chịu bộc lộ quá nhiền, hiện tại hắn vẫn đang cùng những người mà hắn tuyển chọn tiến hành bí mật tiếp xúc, đối phương vẫn chưa trả lời rõ ràng cho hắn biết, nếu như đối phương không có ý định như thế, hắn tất nhiên sẽ hủy bỏ dự định, cần gì phải tiết lộ bí mật quá sớm cho Thái Bình biết.
Hôm nay, Thái Bình công chúa lại tới Dương gia. Tuy nhiên lần này nàng tới không phải là để ép hỏi hôm đó Dương Phàm đã nói không rõ ý mà là cùng hắn tới dự tiệc tại phủ An Nhạc công chúa. Vì phủ của An Nhạc công chúa ngay cạnh phủ đệ của Dương Phàm, vì vậy nàng mới đến Dương gia trước.
Võ Sùng Huấn tuy đã chết rồi nhưng An Nhạc công chúa và Võ Sùng Huấn lại có một đứa con trai. Hôm nay lại là ngày sinh nhật đứa bé này, cơ bản không thể nào kinh động cả triều, chỉ e mẫu thân nó là công chúa, nhưng đến giờ thì An Nhạc công chúa nghiễm nhiên là một tiểu thiên tử, gần như có thể có được hơn nửa giang sơn của Lý Hiển, thì đương nhiên những cái khác đừng nói tới.
Huống Chi, Lý Hiển lại cưng chiều con gái, hôm nay lại đặc biệt cùng Hoàng hậu xuất cung tới An Nhạc công chúa phủ dự tiệc, cố ý hạ chiếu lệnh cho các văn võ bá quan tam phẩm trở lên và Hoàng thân quốc thích tới tham dự, đến ngay cả Thái Bình công chúa cũng phải nhún nhường tới chúc mừng sinh nhật cháu trai.
Thái Bình công chúa ngồi ở một cái ghế nhỏ trong Dương gia, chốc lát đã uống được ba chén trà xanh, vừa lúc muốn cùng hắn đi tới phủ An Nhạc công chúa, còn chưa tới cửa lớn, bỗng Mạc Huyền Phi dẫn một nữ đạo sĩ tới, nữ đạo sĩ đó nhìn độ 16,17 tuổi, mắt sáng răng trắng, mặt mũi dễ thương.
Vừa thấy Dương Phàm đang đi thẳng tới, Mạc Huyền Phi vội vã tiến lên, bẩm:
- A Lang, vị tiên cô này đến từ Ngọc Chân quan, nói có chuyện quan trọng muốn gặp A Lang.
- Hả?
Dương Phàm kinh ngạc liếc mắt nhìn tiểu đạo cô một cái, có vẻ như ánh mắt đó có chút thân quen nhưng hắn không thể nào nhớ ra tên.
Dương Phàm đã vài lần tới thăm Ngọc Chân quan, tiểu đạo cô đó nhận ra hắn, vội vã khom người thi lễ, bỗng nhiên lại phát hiện ra không đúng, lại vội vàng đỏ mặt chắp tay thi lễ với hắn, Dương Phàm thấy thế quả muốn cười.
Tiểu đạo cô vừa thấy Dương Phàm liền nhếch mép khóe miệng, thần sắc càng thêm xấu hổ, xoắn tay lại, có vẻ ngượng ngùng nói:
- Bần đạo Ngưng Hương, phụng lệnh tối cao của Ngọc Chân quan chủ, cho mời đại tướng quân.
Dương Phàm đáp:
- Ồ, Bản tướng quân đang muốn tới phủ An Nhạc công chúa dự tiệc, nhờ tiểu đạo trưởng quay về chuyển lời giùm với Ngọc Chân quan chủ là Dương mỗ sẽ tới thăm sau.
Tiểu đạo cô Ngưng Hương đáp lại một tiếng, rồi lại lắp bắp nói:
- Nhưng...Nhưng quan chủ có nói, sự việc vô cùng cấp bách, mời đại tướng quân lập tức đi tới một chuyến.
Dương Phàm hơi hơi nhăn lông mày lại, thầm nghĩ: Tiểu nha đầu Trì Doanh kia, thì có thể có chuyện gấp gì chứ?
Lại nói:
- Ta biết rồi, Dương mỗ đang phụng chiếu tới phủ An Nhạc công chúa dự tiệc, không thể trì hoãn. Sau khi tan tiệc Dương mỗ sẽ tới Ngọc Chân quan.
Tiểu đạo cô Ngưng Hương không dám nói nữa, đành phải vâng vâng dạ dạ đáp lại, lại liếc mắt lén nhìn Thái Bình công chúa, rồi vội vã bước đi
Dương Phàm cảm thấy bên cạnh có chút yên tĩnh, liền quay đầu lại nhìn, Thái Bình công chúa đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, gặng hỏi:
- Sao vậy?
Thái Bình công chúa chậm rãi bước lên hai bước, do dự một hồi nàng mới hỏi:
- Nhị Lang, chàng... chàng...
- Hả?
- Quan hệ giữa chàng và Trì Doanh là như thế nào?
- Hả?
Dương Phàm nhíu lông mày lại, ngưng mắt nhìn Thái Bình, đôi mắt hắn như đang cười, nói:
- Nàng nghĩ giữa ta và cô bé ấy là quan hệ gì?
Sắc mặt của Thái Bình công chúa bắt đầu đỏ lên, nàng dậm chân xuống tỏ vẻ oán hận:
- Chàng hiểu ý ta mà.
Dương Phàm thở dài:
- Nàng chớ suy nghĩ linh tinh nữa, Ta với con nhỏ tóc vàng đó thì có thể có chuyện gì chứ.
Thái Bình công chúa vừa đi theo Dương Phàm, vừa như đang dò xét ánh mắt của hắn, thấy thần sắc hớn thản nhiên không giống đang giả bộ, lúc này nàng mới yên tâm. Nàng là nữ nhân của Dương Phàm, nếu như cháu gái của nàng và Dương Phàm có bất kỳ quan hệ không đúng đắn gì, thì thật sự đó là một điều đáng xấu hổ.
Dương Phàm đến giờ vẫn phủ nhận, hắn làm ra vẻ thật sự là không có quan hệ gì cả, nhưng đây mới chỉ do một mình Dương Phàm nói, còn Trì Doanh thì sao? Nàng ta liệu có suy nghĩ khác với Dương Phàm? Trì Doanh vẫn đang ở đội tuổi thiếu nữ mộng mơ, mà Dương Phàm chẳng thể nghi ngờ khi khi hắn lại là hình mẫu nam nhân mà nữ nhi hướng tới, đặc biện nữa là hắn đã quá tam tuần, có thừa sự hào hoa phong độ. Sức hấp dẫn say đắm lòng người của người anh hùng như vậy, thì một thiếu nữ đương tuổi mộng mơ càng khó mà cưỡng lại được.
Thái bình công chúa nghĩ tới nghĩ lui, thần trí nàng lại càng hoảng loạn, đến trước cửa phủ An Nhạc công chúa, nàng không còn tinh thần mà bước tới.
......
Ngọc Chân công chúa ở trong tĩnh thất bồi hồi đi tới đi lui, lòng nóng nhưn lửa đốt.
Cánh cửa bỗng vang lên, Ngọc Chân công chúa vội vã dừng bước, nàng hướng ra ngoài phòng hô lên:
- Ngưng Hương à, mau vào đây.
Bức bình phòng được kéo ra, tiểu đạo cô Ngưng Hương từ ngoài bước vào, nói với Ngọc Chân công công chúa:
- Đệ tử Ngưng Hương, ra mắt Quán chủ.
Ngọc Chân công chúa nhìn ra phía sau nàng ta, vội vã la lớn:
- Đại tướng quân đâu, có nhà hay không?
Ngưng Hương đáp:
- Đại tướng quân có nhà, nhưng... đại tướng quân đang phải tới phu An Nhạc công chúa để yến tiệc, nô tỳ... à không, đệ tử không mời được...
Ngọc Chân công chúa vội vã, dậm chân nói:
- Chẳng phải ta đã nói bất kể ra sao cũng phải mời được người ta về đây cho ta sao?
Ngưng Hương ngượng ngùng nói:
- Nhưng... nhưng Thái Bình công chúa đang ở bên đại tướng quân, nô tỳ... ách, đệ tử vừa mới nhìn đã thấy sợ rồi nên không dám làm càn.
Ngọc Chân công chúa nghe xong, trong lòng lại càng thêm lo lắng, nhưng cũng không có cách nào trách được Ngưng Hương.
Ngọc Chân công chúa vừa mới nhận được tin có liên quan tới Dương Phàm, đã nóng nòng muốn báo cho Dương Phàm biết, thế nhưng bên cạnh nàng luôn có hơn hai mươi tiểu ni cô do trong cung đưa tới, tuy nói là với thân phận công chúa của nàng, theo lý mà nói thì cũng sẽ không khiến Hoàng đế xem trọng đến mức đưa tai mắt của mình đến bên nàng. Nhưng nàng vẫn không dám mạo hiểm, làm sao mà dám đêm chuyện nào nhờ người khác chuyển lời đây. Bây giờ xem ra chỉ có cách là tự mình đi một chuyến thôi.
Nghĩ tới đây, Ngọc Chân công chúa chau mày lại, trầm giọng nói:
- Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn tới An nhạc công chúa phủ.