Tay còn lại của Diệp Liệt Thanh đưa đến giữa hai chân cô gái, sau hai lần cọ xát, cửa mình non nớt của cô đã bắt đầu sưng lên.
"A... dượng, chỗ này đau quá... huhu..."
Tiếng khóc khe khẽ của cô gái vang lên không ngừng, trong tiếng nức nở còn mang theo chút nỉ non yếu ớt.
"Tôi nhẹ chút..."
Diệp Liệt Thanh nhẹ nhàng xoa lên chỗ sưng tấy, nghe tiếng cô gái thút thít dưới thân, gân xanh trên trán anh giật giật: "Chịu khó một chút..."
Bàn tay to của anh vén những cánh hoa, nhẹ nhàng gảy hai cái lên hạt đậu nhỏ đã cương cứng.
"A! Dượng..." Văn Uyển hét lên một tiếng, hai chân kẹp chặt tay Diệp Liệt Thanh: "A... Khó chịu..."
"Yếu ớt!"
Nghe tiếng cô gái nũng nịu, Diệp Liệt Thanh định rút tay ra: "Vậy bây giờ tôi đi?"
"A... Không cần..."
Văn Uyển nghe vậy, hai chân kẹp chặt hơn: "Dượng dám đi thử xem?!"
Thấy cô gái lúc này vẫn không quên dọa dẫm, Diệp Liệt Thanh cũng bực mình, đứng dậy tách hai chân Văn Uyển ra, nhìn chằm chằm vào cửa mình đỏ ửng kia.
"Đồ ngốc! Mới lớn chút xíu mà đã trở nên như này sao?"
Văn Uyển bị tách hai chân ra cũng không xấu hổ cũng không giận, đưa tay hứng thứ gì đó trước mặt Diệp Liệt Thanh, rồi bôi lên khắp người mình: "Ừm... Trên người Uyển Uyển toàn là mùi của dượng..."
Diệp Liệt Thanh nhìn bộ dạng vừa ngây thơ vừa phóng túng của cô gái, mắt nóng lên, ngón tay thô ráp tiến vào cửa mình cô, nơi chưa từng được khai phá vừa hẹp vừa chặt, đầu ngón tay vừa đi vào đã bị thịt mềm cắn chặt không nhúc nhích được.
"A! Dượng... Khó chịu... Đừng, đừng đi vào..."
Văn Uyển cong người không ngừng lùi về sau, hai chân đá loạn xạ vào Diệp Liệt Thanh.
"Thật sự khó... Khó chịu..."
Ngón tay Diệp Liệt Thanh cử động, thấy thực sự không vào được, bèn rút tay ra.
Nhưng tay bên này vừa rút ra, Văn Uyển đã bất mãn vặn vẹo thân thể: "Dượng..."
Thấy vậy, Diệp Liệt Thanh hít sâu một hơi, nói: "Rốt cuộc cháu muốn thế nào!?"
"Ưm..."
Hai tay Văn Uyển bám vào ngực Diệp Liệt Thanh, xoa xoa, không nhịn được mà giơ mông cọ vào người anh: "Cháu không biết, cháu muốn... muốn... dượng..."
Lời này vừa ra, ©ôи th!t của Diệp Liệt Thanh lại có xu hướng ngóc đầu dậy, anh trừng mắt nhìn xuống, lẩm bẩm: "Chết tiệt!"
Không quan tâm đến vết thương trên người Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh xoa mạnh bầu ngực cô bé, vùi đầu vào giữa hai chân cô.
Khoảnh khắc Diệp Liệt Thanh vùi đầu xuống, Văn Uyển theo bản năng kẹp lấy đầu anh: "Ôi, dượng?!"
Nghe giọng nói kinh ngạc của cô gái, Diệp Liệt Thanh há miệng ngậm lấy miệng hoa huyệt đỏ ửng của cô, đầu lưỡi cọ xát lên hạt đậu nhỏ mẫn cảm.
"Ưm... A... dượng... dượng..."
Hai chân Văn Uyển bị bàn tay to lớn của Diệp Liệt Thanh tách ra, hơi thở ẩm ướt phả lên miệng huyệt, vừa nóng vừa ngứa: "Dượng..."
Cô gái cong người, nâng hoa huyệt đón ý hùa theo động tác liếʍ láp của người đàn ông, lưỡi anh mềm mại du tẩu liếʍ láp xung quanh hoa huyệt, không dám xâm nhập.
Không bao lâu, Văn Uyển không chịu nổi toàn thân run rẩy, từ hoa huyệt phun ra một dòng dịch, bắn thẳng lên mặt Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh nhìn cô gái nằm liệt trên giường thở dốc, lau thứ dịch thể trên mặt, dùng sức nhéo nhéo mông nhỏ Văn Uyển: "Nhỏ thế này mà cũng nhiều nước thế... Lớn thì làm sao bây giờ!?"