Bầu trời mây đen giăng kín, kéo dài đến tận chân trời, không khí cuối tháng tám vừa oi bức vừa nóng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sấm.
Cô gái mặc áo ngắn tay, quần rách, đeo ba lô một bên vai đứng bên đường, miệng ngậm cành hoa hồng héo không biết hái từ đâu.
Xe cộ trên đường vội vã chạy qua, không một chiếc nào có ý định dừng lại.
Văn Uyển cau mày ngẩng lên nhìn trời, rồi cúi xuống lẩm bẩm "Xúi quẩy", lấy điện thoại di động ra gọi.
"Dượng... Dượng đến đâu rồi!? Trời sắp mưa rồi! Cháu gái yêu quý của dượng mà bị ướt như chuột lột thì phải làm sao!?"
"Tuổi cháu còn nhỏ, lỡ dính mưa mà bị cảm hay trúng gió, nếu mấy bà tám kia biết được rồi lan truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm cho danh tiếng 'sao chổi' hay 'sao xui xẻo' của cháu càng thêm chắc chắn sao..."
Diệp Liệt Thanh đang họp ở cơ quan, nghe thấy tiếng than vãn liền đi đến bên cửa sổ nhìn ra, mây đen vần vũ, tia chớp lóe lên, tiếng sấm ì ầm từ xa vọng lại.
Bên tai, giọng cô gái ở đầu dây bên kia vẫn đang líu lo không ngừng.
Có lẽ vì không khí oi bức khiến người ta khó chịu, Diệp Liệt Thanh vô thức cởi vài cúc áo sơ mi, lộ ra lồng ngực màu đồng săn chắc.
"Dượng vẫn đang họp, không phải đã bảo cháu tự bắt xe qua đó sao!?"
Nghe giọng người đàn ông nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, Văn Uyển một tay cầm hoa hồng, ném túi xách xuống đất rồi ngồi phịch xuống: "Dượng, bây giờ là giờ tan tầm, xe taxi đang vội vàng đổi ca... Nếu Dượng không đón cháu, cháu sẽ gọi cảnh sát đến đón đấy..."
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh biết rõ cô gái này có thể làm thật, đau đầu xoa xoa thái dương: "Được được được, Dượng đến, dượng đến! Tổ tông, cháu ngồi yên ở đó!! Dượng đi đón cháu!!"
"Mười phút, quá một giây không thấy người, cháu liền báo cảnh sát!"
Cô gái nói xong câu cuối cùng mới hài lòng cúp máy.
Trong phòng họp, một đám người nghe giọng điệu van xin của sếp mình, không nhịn được trêu chọc: "Ơ, chị dâu lại có gì sai bảo à!?"
"Còn sai bảo gì nữa... Chắc là muốn sếp về sưởi ấm chăn thôi!"
"Hình như tôi nghe nói hôm nay là sinh nhật chị dâu!? Sếp đừng có đi tay không nhé... Không thì chị dâu lại làm ầm lên đấy!"
"Ha ha ha..."
Trong tiếng cười ồn ào, Diệp Liệt Thanh trừng mắt nhìn mọi người: "Chị dâu cái gì! Đó là cháu gái ruột của đội trưởng Văn nhà tôi! Chính là một ŧıểυ tổ tông!!"
Mọi người đang cười vui vẻ nghe thấy cách xưng hô này, hai người không nhịn được run lên.
"Lát nữa anh đừng quy lại... Chúng tôi tự giải quyết ở đây... Đừng quay lại..."
"Tuyệt đối đừng quay lại..."
Diệp Liệt Thanh cầm áo khoác trên ghế lên khoác vào vai, không ngừng xoa mặt: "Kiếp trước tôi chắc chắn đã đào mộ tổ Văn gia rồi!"
"Cũng chưa chắc đâu!"
Nếu không sao lại trêu vào được hai Diêm Vương của Văn gia...
*
Văn Uyển ngồi bên đường, nhìn chằm chằm đồng hồ bấm giờ, cô cố tình tính toán thời gian, phân cục thành Tây cách chỗ cô lái xe nhiều nhất là 5 phút.
Khi đồng hồ hiển thị 08:50 giây, trên đầu vang lên tiếng còi xe.
Văn Uyển ngẩng đầu nhìn chiếc xe cũ kỹ, vẻ mặt chán ghét hiện rõ, nhưng vẫn miễn cưỡng lên xe.
Vừa ngồi vào ghế phụ, cô gái liền cười híp mắt đưa cành hồng sắp héo úa đến trước mặt Diệp Liệt Thanh: "Dượng, anh hùng xứng với hoa đẹp..."
"Dượng xem, đây chính là bông hoa đẹp nhất cháu cố ý chọn trong vườn hoa mênh mông, chỉ vì hái nó, người quản lý vườn đuổi theo cháu mấy con phố..."
"Thật không dễ dàng gì!"
Gương mặt rám nắng của Diệp Liệt Thanh lại càng đen thêm vài phần: "Vạn dặm chọn một? Còn không dễ dàng!? Vừa rồi trên đường đến đây, dượng thấy vành đai xanh bên đường đầy những thứ này!"
"Ôi dào! Không cần để ý chi tiết! Dù sao đây cũng là tấm lòng của cháu gái nhỏ mà..."
Văn Uyển nói xong, cũng mặc kệ Diệp Liệt Thanh có vui hay không, trực tiếp cắm hoa vào túi áo anh: "Nếu dượng làm rơi mất, ngày nào cháu cũng sẽ hái một bông tặng đến cục của dượng, cho đên khi hái trụi hết hoa hồng trong vành đai xanh mới thôi..."