Bóng trăng lạnh lùng, vĩnh viễn không thể nhìn thấu vào bóng đêm.
Sở Tiêu Lăng dựa vào cột giường, đôi mắt đẹp mang theo bi sầu, nhìn đèn lồng cung đình mỹ lệ trước mắt, mặt đăm chiêu cả người toả ra cô tịch và ưu thương, ánh sáng ngọc lưu tinh trong phòng không hề hòa hợp.
Một hồi, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Lưu Vân Lạc Kỳ nhanh chóng tiến vào, khi tầm mắt chàng nhìn thấy trên mặt bàn xếp đầy đồ ăn chưa được đụng đũa, mâu quang nhất thời chợt tắt, thần sắc nghiêm nghị nói:
"Nàng đang suy tính cái gì? Định tuyệt thực để phản kháng sao? Nghĩ đến như vậy có thể uy hiếp được trẫm sao?"
Sở Tiêu Lăng không nói, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái. Lưu Vân Lạc Kỳ đã đi tới trước mặt của nàng, thân hình vĩ ngạn chặn trước ngọn đèn cung đình, thấy nàng không nhúc nhích mà lạnh nhạt, bất giác càng thêm căm tức
"Không chịu ăn phải không? Được, trẫm lập tức truyền lệnh xuống, kẻ hỗn đản giang hồ tiểu tử đang bị nhốt tại nhà giam cũng đừng hòng được ăn cơm!"
Sở Tiêu Lăng ngẩng đầu tức giận trừng mắt với hắn.
"Còn nữa, nàng ăn được bao nhiêu, hắn sẽ được ăn bấy nhiêu! Nàng ăn một miếng, hắn được ăn một miếng, nàng ăn một chén, hắn được một chén! Không muốn hắn bị chết đói thì..., nàng hãy ngoan ngoãn ăn hết cơm đi!"(a vũ lực nhẫn tâm ghê gúm nha LK ca) Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp tục uy hiếp.
Nhìn hắn trên cao nhìn xuống, tựa hồ không ai làm gì được kiêu ngạo phách lối, Sở Tiêu Lăng tức giận trong lòng dâng lên, hận đến muốn cắn chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy.
Nàng chịu ăn cơm, Lưu Vân Lạc Kỳ vốn nên cao hứng, nhưng vừa nghĩ tới nàng vì tên tiểu tử kia mới thỏa hiệp, chàng liền khó chịu.
Sở Tiêu Lăng đi đến trước bàn, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, nhìn thức ăn ngon miệng phong phú trước mắt, bất giác sững sờ.
Những thứ này tuy chỉ là đồ ăn bình thường, nhưng đều là thứ mình thích! Không thể tưởng được hắn . . . . . Gạt bỏ những suy nghĩ đáng ghét kia, nàng bắt đầu động bát đũa.
Lưu Vân Lạc Kỳ cũng ngồi xuống cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng. Cảm giác bị hắn nhìn chăm chú, Sở Tiêu Lăng như ngồi trên đống lửa cả người trở nên không được tự nhiên, nàng rất muốn bảo hắn rời đi, nhưng nói với hắn chỉ là vô ích, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không nghe.
Thời gian càng lâu, nàng càng cảm giác ánh mắt nóng như lửa, giống như muốn thiêu đốt mình.
Nàng tâm viên ý mã, không biết làm sao, nghĩ rằng phải nhanh ăn cơm nhanh một chút cho xong, chấm dứt cục diện quẫn bách, vì thế nàng không ngừng đưa đồ ăn vào miệng, kết quả đương nhiên là. . . . . . Bị nghẹn!
Phát hiện cổ nàng đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng lên, Lưu Vân Lạc Kỳ không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra, cuống quýt đưa cho nàng một ly trà, vỗ nhẹ sau lưng nàng, đồng thời nói
"Ăn nhanh như vậy làm cái gì, tất cả chỗ này đều là ta thưởng cho nàng? Chẳng lẽ là quỷ đói đầu thai bất thành?"
Sở Tiêu Lăng ho khan, liền liều mạng nuốt nước xuống, cuối cùng nuốt được đồ ăn xuống, yết hầu cũng được thông.
Lưu Vân Lạc Kỳ rót tiếp một chén nước, lần này còn tự đút cho nàng.
Không nghĩ đến hắn lại hành động vô cùng thân thiết như vậy, Sở Tiêu Lăng tiếp nhận, uống sạch.
"Đừng nói với trẫm, ngươi vẫn luôn ăn cơm như vậy!"
Bỗng dưng, Lưu Vân Lạc Kỳ lại lên tiếng trách cứ.
Sở Tiêu Lăng chưa trả lời, nội tâm âm thầm oán giận hắn, mình bình thường không phải như vậy, mẫu thân từ nhỏ đã dạy qua"Thiện khi chậm ăn" vừa rồi nếu không phải do hắn nhìn chằm chằm vào mình, mình làm sao mà bị nghẹn chứ?
Nhìn nàng đang quật cường khó chịu, Lưu Vân Lạc Kỳ nội tâm thở dài, lấy ra khăn tay, lau giọt nước còn lưu lại trên khóe miệng cho nàng, động tác nhẹ nhàng giống như chỉ cần hơi chút dùng sức thì nàng sẽ bị thương vậy.
Hiếm thấy hắn hành động ôn nhu cùng che chở như vậy, làm cho Sở Tiêu Lăng hơi run, hoang mang, thẹn thùng.
Lưu Vân Lạc Kỳ phỏng chừng cũng nhận thấy được không khí khác thường, không khỏi thu khăn lại, ngón tay thon dài ở cằm nàng vuốt ve lên xuống, cuối cùng dừng lại tại đôi môi anh đào kiều diễm hồng nhuận của nàng.
Sở Tiêu Lăng lại là một trận tê dại, theo phản xạ tránh đi, ánh mắt lộ ra khủng hoảng:
"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn nàng đang kinh hoảng sợ hãi, giống như mình là một sắc lang không bằng,(chứ còn gì nữa hả LK ca) Lưu Vân Lạc Kỳ thấy vậy nên ảo não, tức giận hỏi:
"Nàng cho rằng ta muốn làm sao? Yên tâm đi, trẫm nơi nào đó còn chưa có hoàn toàn khang phục, ít nhất nửa tháng nữa sẽ không thể động tới nàng!" (mềnh làm mềnh chịu tố Lăng tỷ sao Lk ca>3<)
Sở Tiêu Lăng vừa nghe, bất giác nhớ lại ngày đó ở hiệu thuốc bắc phát sinh một màn gì, mặt cười ửng đỏ, không tự chủ được hỏi
"Nơi đó. . . . . . Không có gì đáng ngại chứ?"
"Muốn tự mình đi nhìn xem hay không? Còn nữa, nàng đang quan tâm trẫm sao? Nếu đã như vậy, trước khi cắn sao nghĩ xa một chút? Thật là một nha đầu dã man!"(p>o Sở Tiêu Lăng càng cảm xấu hổ hơn, vì muốn phá vỡ cục diện xấu hổ này,nàng liền chuyển khai đề tài, hỏi ra lo lắng trong lòng
"Đúng rồi, ngươi quyết định khi nào buông tha cho sư huynh ta?"
Thấy nàng luôn lo lắng cho tên tiểu tử giang hồ hỗn đản kia, khuôn mặt nhu hòa Lưu Vân Lạc Kỳ bỗng cương lên, gầm nhẹ:
"Trừ hắn ra, chẳng lẽ ngươi không thể nghĩ tới chuyện khác?"
Không rõ hắn vì sao đột nhiên trở nên tức giận như vậy, bất quá Sở Tiêu Lăng cũng lờ đi, tiếp tục nói
"Chuyện chúng ta và hắn không có can hệ! Cho nên, thả hắn đi."
"Thả hắn? Để cho nàng cùng hắn xa chạy cao bay? Ba năm qua, nàng và hắn ở chung còn chưa đủ sao? Hừ!" tiếng nói Lưu Vân Lạc Kỳ mạnh mẽ sắc mặt giận dữ(do ăn dấm chua)
"Mới rời khỏi trẫm đã kết giao với hắn nhanh như vậy, còn lưỡng tình tương duyệt, bày ra cuộc sống tương lai . Trẫm nói cho nàng biết, có trẫm ở đây, nàng đừng mơ tưởng lại được cùng hắn ở chung với nhau!"
Thông đồng? Vì sao hắn luôn trong mồm nói ra những lời độc địa, luôn nói chuyện khó nghe như vậy? Chẳng lẽ hắn thích nói xấu mình đến vậy sao? Sở Tiêu Lăng không khỏi cũng nổi giận
"Ta cùng hắn như thế nào là chuyện của ta, ngươi không có tư cách để trách cứ!"
"Trẫm không tư cách? Trẫm là nam nhân của nàng, tuyệt đối có tư cách quản giáo nàng!!"
“Không phải!! Từ ngày ngươi viết ra tờ giấy từ thư, ta và ngươi đã không còn quan hệ gì rồi!"
Từ thư! Từ thư!! Thấy nàng luôn lấy tờ từ thư ra để thanh minh cho quan hệ của nàng và mình, Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm nổi trận lôi đình, lớn tiếng rống to:
"Từ thư thì thế nào? Trẫm có thể hưu điệu nàng, cũng có thể cưới nàng trở về! Về sau, nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn làm Thục phi đi, nếu còn xằng bậy, đừng trách trẫm không thương hương tiếc ngọc!"
Dứt lời, bàn tay to của chàng đã muốn bóp chặt cằm của nàng .
Tự dưng bị đau, làm Sở Tiêu Lăng càng thêm tức giận, hắn càng ngày càng dã man, nàng càng thêm phản cảm. Không khỏi chửi ầm lên, còn ra sức giãy dụa, không hề chú ý hắn là hoàng đế, muốn mạng của mình lúc nào cũng được!
Nguyên bản trong phòng đang điềm tĩnh ôn hòa, dần dần trở nên nóng nảy, nhìn nàng đang quắc mắt nhìn mình trừng trừng, không hề khẳng thoái chịu thua, Lưu Vân Lạc Kỳ tức giận đến cả người phát run, quả thực muốn cứ như vậy bóp chết nàng, nhưng lại không hạ thủ được, cuối cùng thất bại buông tay!
Bất đắc dĩ lại trừng nàng liếc mắt một cái, chàng nộ khí đằng đằng đi ra ngoài.
Nhìn hắn rời đi mà cửa phòng chấn động, Sở Tiêu Lăng trong lòng còn sợ hãi, lúc trước khí thế ngùn ngụt đã rút đi, cả người kiệt sức, nàng xụi lơ gục đầu xuống bàn.
Trở lại phòng Lưu Vân Lạc Kỳ, hai chân dẫm thật mạnh lên thảm đỏ, vừa bước đi vừa khẽ nguyền rủa. Vốn, trước khi đi tìm nàng hắn nghĩ tới rất nhiều điều muốn nói, tính mượn cơ hội này để nàng hồi tâm chuyển ý, ai ngờ vừa đi tới đó, đụng đến nàng, lý trí hắn hoàn toàn biến mất, những lời muốn nói cho lên chín tầng mây, trong miệng chỉ nói ra những lời chanh chua, trách cứ.
Ayyy, mình thật sự là đáng trách, khó trách làm nàng tức giận, đây rốt cuộc làm sao vậy, rõ ràng quyết định ôn tồn, kiên nhẫn dụ dỗ nàng, làm sao có thể thành ra cục diện như thế này! Đều do nàng, đều do nha đầu kia, mồm miệng lanh lợi, quật cường cố chấp, không hề nhượng bộ chút nào. Mình nói như thế nào cũng là một nam nhân, nàng vì sao vẫn không chịu lùi một bước, đối với mình vẻ mặt ôn hoà, thậm chí nói dễ nghe hơn một chút đi?
Trong nội tâm nàng có còn mình hay không! Có hay không vẫn còn thích mình? Càng nghĩ, chàng càng thêm ảo não, thất bại, suy sụp, buồn bực, phát điên, không khỏi bước tới long sàng, xốc lên gối, cầm lấy biển gỗ.
Mỗi khi lo lắng tâm tình khó có thể nguôi ngoai, chàng liền lấy ra thẻ bài gỗ này, chỉ vì nó tượng trưng cho tình yêu của nàng đối với chàng, biểu lộ tình ý của nàng với chàng, chứng minh rằng nàng đã từng yêu thương quyến luyến chàng.
Chàng vĩnh viễn nhớ rõ, buổi tối trước khi xuất chinh, nàng thẹn thùng nhìn mình, đồng ý vĩnh viễn đều nghe lời của mình, nhưng bây giờ nàng đã thay đổi, trở nên đáng ghét!
Chàng rất hi vọng, con người trước kia của nàng, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt của mình.
"Lão thiên gia, người rốt cuộc có nhìn thấy hay không? Ta phải làm như thế nào mới có thể để cho nàng trở lại như trước kia, làm nàng thích ta đây?"
Chàng bỗng nhiên ngửa đầu lên, nhìn về phía cửa sổ, tự mình nghi vấn.
Lão thiên gia tất nhiên sẽ không đáp ứng chàng, bất quá, có một tiếng nói khác vang lên:
"Phụ thân!!" Chỉ thấy Nữu Nữu ôm một cái gối mềm màu đỏ xuất hiện ở bên chân chàng, đôi mắt to tràn ngập lo lắng .
Lưu Vân Lạc Kỳ giật mình hỏi:
"Nữu Nữu đã vào bao lâu rồi? Sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Nữu Nữu ngủ không được, đến tìm phụ thân, Nữu Nữu vào lâu rồi, nhìn thấy phụ thân giống như đang rất tức giận. Phụ thân, ai chọc người tức giận vậy, hay là đang giận Nữu Nữu sao?"
Giật mình vì đã dọa đến bé, Lưu Vân Lạc Kỳ vội điều chỉnh thần sắc một chút, bế bé lên, mỉm cười nói
"Phụ thân không tức giận, cho dù tức giận cũng sẽ không liên quan Nữu Nữu đâu, ngoan, đừng sợ, phụ thân cưng yêu.
Nữu Nữu thế này mới an định lại, lơ đãng thoáng nhìn bài tử trong tay chàng, nhìn đến đóa hoa lăng, bỗng nhiên la lên
"Đóa hoa đó! Mẫu thân trước kia cũng vẽ một bức tranh có nhiều hoa như vậy!"
Lưu Vân Lạc Kỳ ngạc nhiên, nghi vấn:
"Nữu Nữu biết đây là hoa gì sao?"
"Đương nhiên, nương nói đây là hoa lăng, tượng trưng cho nương, là loại hoa mà nương thích nhất!" Nữu Nữu gật đầu, ngón tay tròn tròn bắt đầu vuốt ve bài tử.
Hoa Lăng, tượng trưng cho nương? Lưu Vân Lạc Kỳ trong óc chợt lóe lên, lại hỏi:
"Nữu Nữu chỉ gọi nàng là mẫu thân, cha nuôi gọi nàng là sư muội, bà bà gọi nàng. . . . . . Nha. . . . . . Nữu Nữu không biết!"
Vì tính cách ngoài lạnh trong nóng Chân Nguyệt Tình chưa từng gọi qua tên của Sở Tiêu Lăng, mỗi lần nói chuyện với nhau đều là nói kiểu không chủ ngữ, khó trách Nữu Nữu không nhớ được .
"Mẹ con tên Lăng phải không?"
Nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ thần sắc lo lắng, Nữu Nữu rõ ràng hiểu phụ thân đang rất muốn biết đáp án, ý thức mình không thể trả lời được, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lộ vẻ khổ sở ảo não
"Thực xin lỗi, phụ thân, Nữu Nữu thật sự không biết."
Trong lòng Lưu Vân Lạc Kỳ lặng yên nổi lên mất mát, đồng thời âm thầm trách cứ mình, Nữu Nữu nhỏ như vậy, không biết tên của cha mẹ là chuyện bình thường, mình thật không nên làm bé khó xử!
"Phụ thân, không bằng như vậy, Nữu Nữu tìm được mẫu thân xong, sẽ hỏi nàng tên gì, sau đó nói cho phụ thân biết, được không?"
“Ừ, Nữu Nữu thực ngoan, thật sự là tiểu tâm tư của phụ thân, tiểu bảo bối!" Lưu Vân Lạc Kỳ khép cánh tay lại, ôm lấy bé thật chặt, cưng chiều thương yêu hôn lên trán bé.
Nữu Nữu cũng ý vị nép sát vào trong lòng ngực của chàng, sự ấm áp cùng cảm giác an toàn, tâm tình khổ sở của chàng đã vơi đi phần nào. . . . . .
Một ngày mới bắt đầu,sáng hôm nay Nhan Hâm đã rời giường, dụi mắt, lười biếng ngồi lên ghế quý phi để cho cung nữ hầu hạ.
Nàng tính đi tìm Lưu Vân Lạc Kỳ. Bỗng nhiên, nha hoàn Tiểu Lan bên người của nàng, dáng vẻ vội vàng chạy vào, không kịp thở nói
Nhan Hâm chậm rãi trợn mắt, thần thái vẫn đang tự nhiên, bất mãn không vội hỏi
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng dẫn theo một nữ nhân quay trở về!"
Mâu quang Nhan Hâm bỗng nhoáng lên một cái, nhưng còn không phải rất trọng thị
"Là nữ nhân hay là tiểu nữ oa?"
"Là nữ nhân!!" Tiểu Lan nói
"Chính là Sở Tiêu Lăng!"
Lần này, Nhan Hâm trở nên thật sự nghiêm túc, mặt cười bắt đầu biến sắc.
"Hoàng thượng tự mình đi đón nàng, còn sắc phong nàng là Thục phi, để nàng ở Dực Khôn Cung, mặc dù không cùng trong một phòng ngủ nhưng khoảng cách lại rất gần, ngay sát vách! Nghe nói nàng không chịu ăn cơm, hoàng thượng còn tự mình đút cho nàng ăn." Tiểu Lan tiếp tục giải thích.
Nhan Hâm vỗ mạnh lên bàn đứng bật dạy. Đáng giận, tiện nhân kia không phải đã bị hỏa thiêu chết rồi sao? Như thế nào còn có thể xuất hiện ở!! Lưu Vân Lạc Kỳ tự mình đi đến Sở gia đón nàng, phong nàng là Thục phi, lại còn ngồi ăn chung với ả ta, việc này là sao đây! Hắn có ý gì! khó nén giọng điệu tức giận, nàng chỉ tay trợn mắt, lớn tiếng ra lệnh
"Người đâu, chuẩn bị kiệu cho bổn cung, bãi giá tới Dực Khôn Cung!"
Từ Ung Hoa Cung đến Dực Khôn Cung, bình thường mất một khắc đồng hồ, hôm nay lại chỉ nửa khắc đồng hồ đã đến. Cỗ kiệu màu tím dừng lại, Nhan Hâm vén rèm ra, hung hăng bước nhanh vào trong, không để ý tới cung nữ thái giám đang quỳ lạy.
Lưu Vân Lạc Kỳ còn chưa hạ triều, toàn bộ trong điện im ắng, chỉ có vài vị cung nô ngẫu nhiên xuất hiện, nàng lạnh giọng hỏi
"Nữ nhân kia đâu?"
Cung nữ nhất thời không biết nàng ám chỉ ai, nơm nớp lo sợ quỳ xuống
"Hoàng thượng ngày hôm qua mang về con tiện nhân nào!"
Cung nữ bừng tỉnh đại ngộ, do dự không biết có nên bẩm báo chi tiết hay không, bất quá, vẫn bị Nhan Hâm khí thế tức giận hù dọa, ngoan ngoãn cùng Nhan Hâm đi vào cung điện xa hoa, trong phòng tràn ngập mùi thơm nữ tính.
Phòng trong hoàn toàn yên tĩnh, không có một bóng người. Nhan Hâm bảo mọi người lui, chậm rãi chuyển bước, nén giận đánh giá toàn bộ căn phòng, cuối cùng đứng ở trước giường lớn .
Nhìn giường đệm kia thật chỉnh tề, nàng đang đoán, đêm qua trên chiếc giường này có diễn ra một màn mây mưa ái dục hay không.
Nghĩ tới việc Sở Tiêu Lăng có cơ hội hầu hạ dưới thân Lưu Vân Lạc Kỳ, nàng lại tức giận không kềm được, vò nát khăn tay, trán thản nhiên nổi gân xanh.
Chỉ chốc lát, chợt nghe sau lưng vang lên một thanh âm mở cửa, nàng nhanh chóng quay đầu, đập vào mi mắt là người đã hơn ba năm không thấy, vĩnh viễn làm nàng hận tới thấu xương, cho dù hóa thành tro cũng nhận ra được bóng người này.
Sở Tiêu Lăng mới từ trong bình phong đi ra, nhìn thấy Nhan Hâm, bất giác cảm thấy kinh ngạc cùng ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh nàng khôi phục bình tĩnh và sự lạnh lùng, đi tới bàn trang điểm, không lên tiếng nửa lời.
"Không thể tưởng được muội muội còn không hiểu lễ nghi, nhìn thấy tỷ tỷ cũng không hành lễ!" Nhan Hâm cũng lượn lờ đến gần, nàng ta vẫn không đổi tính cách châm chọc khiêu khích, giọng điệu nói chuyện vẫn chanh chua, khinh miệt xem thường!
Nàng từng gọi Sở Tiêu Lăng là tỷ tỷ, nhưng bây giờ nàng tự xưng là tỷ tỷ với nàng!
Sở Tiêu Lăng coi nàng ta như vô hình trong suốt, mắt vẫn không để ý tới nàng, tự chải mái tóc dài.
Nhan Hâm tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, tròng mắt ác độc liếc nhìn nàng, tiếp tục hừ nói:
"Ta còn tưởng rằng muội muội đã táng thân biển lửa, không thể nghĩ được muội muội lại tốt số đến thế!"
Nhắc tới trận đại hỏa, sự tức giận của Sở Tiêu Lăng bỗng bộc phát, không khỏi phản bác
"Chưa từng nghe qua người tốt có kết quả sao? Ta từ nhỏ thiện lương, lão thiên gia đương nhiên sẽ không tàn nhẫn! Bất quá, ta muốn hỏi, mấy năm qua Hiền phi nương nương có gặp phải ác mộng hay không? Trong mộng có thấy ta trở về tìm ngươi đòi mạng hay không?"
Nhan Hâm biến sắc, cà lăm giận dữ hỏi:
"Ngươi. . . . . . Lời này của ngươi có ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì? Hiền phi nương nương không phải luôn luôn tự xưng là thông minh cơ trí sao? Sao nghe không ra lời của ta hàm ý gì?" Sở Tiêu Lăng cười lạnh một tiếng, tiếp tục chậm rãi chải mái tóc dài.
Nhìn khuôn mặt Sở Tiêu Lăng trong gương, Nhan Hâm thực hận không thể đem dao găm sắc bén tàn phá khuôn mặt nàng, để cho mình thỏa mãn, chém nàng ta thành hai khúc! Nàng đang rất tức giận, nhịn không được lại hỏi
"Không biết muội muội lần này trở về có tính toán gì không, hoặc có mục đích gì?"
"Ngươi cứ nói đi?" Sở Tiêu Lăng không đáp đôi mắt đẹp lộ ra quỷ dị và hào quang thần bí.
Nhan Hâm nhất thời bị động, làn da bắt đầu nổi lên gân xanh. Đột nhiên, Sở Tiêu Lăng đứng lên xoay người mặt đối mặt với Nhan Hâm, hai người chỉ cách nhau nửa thước, tiếng nói quỷ mị giống như hung linh trong đêm khuya
"Ngươi đã nghe qua có ân báo ân, có oán báo thù chưa? Nếu ta cho ngươi biết, ta không phải người, mà là. . . . . . một hồn ma, thì ngươi cảm thấy thú vị không? Dù sao, ngươi vẫn muốn ta chết, không phải sao? Hay là, ngươi sợ tới mức tè cả ra quần, nửa đêm ngủ không yên?"
"Ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì?" Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng tóc tai bù xù, toàn bộ khuôn mặt bị tóc dài che khuất, chỉ chừa một đôi mắt đang tràn ngập tà khí, Nhan Hâm run rẩy.
"Có ý gì là sao? Ngươi cho rằng là sao đây? Nghe nói ngươi không sợ người, vậy ngươi có sợ quỷ không?"
"Vớ vẩn!! Đừng nghĩ giả thần giả quỷ sẽ làm ta sợ!" Nhan Hâm trong miệng mặc dù nói như vậy, thân thể lại đang lui về phía sau.
"Quỷ còn cần trang điểm sao? Kỳ thật, người chính là quỷ, quỷ chính là người, là người hay quỷ, thì phải xem trong lòng ngươi nghĩ như thế nào! Hiền phi nghĩ ta là quỷ hay là người?"
Thấy nàng ta bị dọa đến sắc mặt xám ngắt, Sở Tiêu Lăng bất giác cảm thấy tâm lạnh, vui vẻ. Không thể tưởng được, Nhan Hâm cũng có lúc như vậy! Nội tâm nghĩ không muốn dừng trò đùa dai này lại, Sở Tiêu Lăng đột nhiên khinh động một chút khóe môi thổi ra một tiếng huýt sáo, tiếng huýt sáo thê lương, có chứa một chút âm trầm.
Không biết có phải do chột dạ hay không, hoặc là thật sự nghĩ là có quỷ, Nhan Hâm tức thì bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi, không chút nghĩ ngợi vội quay đầu chạy ra ngoài.
Nhìn thấy nàng chạy chết chối giống như đằng sau đang có quỷ bám theo, Sở Tiêu Lăng buồn cười, thoải mái cười to chẳng những cười đến vòng eo co thắt, mà còn cười đến nước mắt chảy ròng, tâm tình buồn phiền tối hôm qua cũng nhất thời trở thành hư không.
Một lúc sau nàng mới dừng được cơn cười, xoa xoa lưng áo lau nước mắt, lại ngồi xuống bàn trang điểm.
Rửa mặt chải đầu xong, nàng sửa sang lại xiêm y một chút, chuẩn bị ra khỏi phòng. Lại nghe thấy bên ngoài vang lên một thanh âm, nghĩ rằng hay là Nhan Hâm không cam lòng quay trở lại đây, vì thế quay đầu phát giác cửa không hề có bóng người, nhưng khi nàng tầm mắt hướng xuống chút nữa, nhìn thấy tiểu thiên hạ nho nhỏ ngày nhớ đêm mong thì cả người sững sờ, theo bản năng dụi dụi mắt.
Mà Nữu Nữu nhìn thấy rõ ràng là khuôn mặt của Sở Tiêu Lăng, cũng vô cùng hưng phấn
"Nương!" Một giây sau, tiểu thân thể tròn vo đã chạy vội tới trước Sở Tiêu Lăng .
Sở Tiêu Lăng nhanh chóng ngồi xổm xuống, ôm bé =vào trong lòng, cảm động đến nhất thời không thể nói lên lời.
Đôi tay nhỏ bé Nữu Nữu cũng vòng qua eo Sở Tiêu Lăng, bắt đầu kể ra tình cảm nhớ thương mấy ngày qua
"Nương, Nữu Nữu nhớ...quá, Nữu Nữu không phải đang nằm mơ đó chứ? Mẫu thân tìm đến Nữu Nữu sao? Người rốt cuộc đã tới, rốt cuộc đã tới. . . . . . oa oa. . . . . ."
"Nữu Nữu, nương cũng không phải đang nằm mơ chứ? Thật là con sao? Nương cũng rất nhớ con, nghĩ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, trái tim tan nát rồi!" Sở Tiêu Lăng đã lệ nóng doanh tròng, đôi tay run run không ngừng vuốt ve trên người Nữu Nữu, môi cũng không ngừng hôn lên khắp người bé.
Đã từng rất nhiều lần nàng chỉ cần nhắm mắt lại là đầy ắp hình ảnh nữ nhi nói cười vui vẻ trong đầu. Bao nhiêu đêm, nàng ở trong cơn ác mộng bừng tỉnh, mơ thấy mình là tìm được nữ nhi nhưng sau đó lại lập tức phát hiện đây chẳng qua là cái ảo giác!
"Nữu Nữu, để cho nương nhìn con xem!" Sở Tiêu Lăng nhẹ nhàng đẩy Nữu Nữu ra, mắt đọng lại nhìn chăm chú đánh giá bé, từ đầu đến chân, lập tức mừng rỡ phát hiện, bé không có gầy, sắc mặt so với trước kia hồng hào hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tròn hơn, hơn nữa bé tựa hồ còn cao lên! Xem ra cái người thu dưỡng kia thật sự rất thương bé, nuôi nấng bé rất khá! Thật sự là cám ơn trời đất, cảm tạ vị hảo tâm kia!
"Nương, người gầy đi! Nhất định là bởi vì lo cho Nữu Nữu mới gầy! Nữu Nữu thật sự xin lỗi người, nếu không phải vì Nữu Nữu ham chơi thì sẽ không lạc mất người, Nữu Nữu về sau cũng không dám đến đây nữa, không bao giờ rời đi khỏi người nữa!!" Nữu Nữu tiếp tục khóc.
"Nương cũng có cái sai, nương không nên chỉ lo làm việc để con một mình ở bên cạnh, nương cũng hứa về sau không bao giờ lơ là con, sẽ không để cho con rời khỏi bên người!" Sở Tiêu Lăng tâm tình kích động vẫn không thể kìm nén, đôi tay run run vuốt ve bé, khi thì đem bé ôm vào trong lòng, khi thì nhẹ nhàng đẩy ra nhìn bé, sau đó lại ôm lấy.
Một hồi, giống như nhớ tới điều gì nàng lại hỏi
"Đúng rồi Nữu Nữu, làm sao mà con xuất hiện ở nơi này?"
"Đây là nhà của phụ thân mà!" Nữu Nữu đã ngừng khóc, nhưng nước mắt chưa khô.
"Phụ thân?"
"Nương, nhà của phụ thân thật to lớn? Phụ thân còn có một hoa viên rất lớn, nơi đó có thiệt nhiều hoa. . . . . ."
"Đợi chút! Nữu Nữu, nương muốn hỏi con, con nói người kia là. . . . . . Phụ thân, hắn là ai vậy? Tên gọi là gì?" trong lòng Sở Tiêu Lăng dâng lên nỗi kinh hoảng, nàng hi vọng câu trả lời trăm ngàn lần không phải là như mình đang nghĩ đến!
"Phụ thân là ai? Thì phải hỏi lại phụ thân a! Người tên gọi là gì? Đúng rồi, nương tên gọi là gì?" Nữu Nữu bỗng nhiên nhớ ra mình đã hứa với Lưu Vân Lạc Kỳ nhìn thấy mẫu thân sẽ giúp người hỏi tên của mẫu thân, dường như bé đã quên mất mình trước tiên phải trả lời câu hỏi của mẫu thân!
Sở Tiêu Lăng đương nhiên không trả lời bé, mà tiếp tục hỏi, giọng nói càng thêm lo lắng
"Nữu Nữu đừng đánh hỏi bừa, ngoan, mau nói cho mẫu thân biết, cái người kia. . . . . . Phụ thâ, tên là gì?"
Ý thức được mẫu thân đang thật sự kinh hoảng, Nữu Nữu bất giác cũng nghiêm túc, cắn ngón tay, nghiêng đầu
"Phụ thân tên, phụ thân tên. . . . . . Nữu Nữu không biết! Bất quá Nữu Nữu nghe rất nhiều người gọi ngài là hoàng thượng, bà nội gọi người là Kỳ nhi!"
Nghe đến đó, Sở Tiêu Lăng hoàn toàn chấn trụ. Trời ạ, tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ Lưu Vân Lạc Kỳ đã sớm biết ra Nữu Nữu là nữ nhi của hắn? Nhưng mà nghĩ lại tựa hồ có chỗ không đúng, ngày đó ở hiệu thuốc bắc hắn còn hỏi tới cục cưng, vậy chứng minh hắn căn bản không biết Nữu Nữu là hài tử của mình và hắn!
Giữ lấy hai vai của Nữu Nữu, Sở Tiêu Lăng tiếp tục nghiêm túc hỏi
"Nữu Nữu ngoan, nói cho mẫu thân biết, là tại sao con biết. . . . . . Phụ thân, sao lại cùng hắn trở về nơi này, con đến nơi đã bao lâu rồi?"
Nữu Nữu thoáng suy nghĩ, đáp lại
"Ngày đó Nữu Nữu cùng nương thất lạc, con đi khắp nơi tìm nương vẫn không thấy, may mắn gặp được phụ thân, người đó tốt lắm, đáp ứng mang Nữu Nữu đi tìm mẫu thân, sau lại còn mua rất nhiều thứ cho Nữu Nữu, Nữu Nữu nhịn không được, đã kêu cha luôn rồi!"(đáng yêu quá đi p>o “Con nói, tự gọi hắn là phụ thân?"
"Vâng! Nương, ngừơi sẽ không trách con chứ? Kỳ thật phụ thân thật sự rất thương yêu Nữu Nữu, lại còn đẹp trai, đến nỗi các a di xinh đẹp mỗi lần nhìn thấy phụ thân như nhìn thấy vàng, cứ nhìn chằm chằm vào phụ thân! Cho nên, Nữu Nữu cảm thấy thực tự hào, vi nương tìm như vậy một phụ thân, nương cũng rất xinh đẹp!" Nữu Nữu trong mắt nước đã khô, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rọi lóe sáng, nhìn không ra mới vừa rồi còn thương tâm khóc lóc!
Nghe tiếng nói trẻ thơ đáng yêu, Sở Tiêu Lăng quả thực dở khóc dở cười, bất quá điều này cũng làm cho nàng yên tâm, bởi vì theo như Nữu Nữu đã nói, Lưu Vân Lạc Kỳ còn không biết Nữu Nữu chính là nữ nhi của hắn, hắn lúc ấy chỉ là bởi vì thích Nữu Nữu mới mang Nữu Nữu hồi cung!
Đồng thời, nàng không khỏi yên lặng cảm khái ông trời an bài điều kỳ diệu cha và con gái gặp gỡ!
"Đúng rồi nương, người làm sao mà đi tới nơi này?" Lần này, đến phiên Nữu Nữu đặt ra câu hỏi.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." "Hay là, nương chính là người mà phụ thân . . . . . thật tâm. . . . . . Yêu thương?" Nữu Nữu lại nói.
Sở Tiêu Lăng sửng sốt, lập tức hỏi lại
"Có ý gì? Ai nói cho con biết?"
"Phụ thân nha! Phụ thân có lần xuất cung làm việc, sau khi trở về rất tâm tư đau đớn, còn vụng trộm khóc thầm, Nữu Nữu hỏi đến, ngài nói đã từng làm tổn thương một cô nương, hiện tại đã gặp lại được cô nương kia, nhưng cô nương đó đã không cần đến ngài nữa!" Nữu Nữu nói đứt quãng, dùng hết sức lực để thuật lại chuyện này.
Sở Tiêu Lăng bị sững sờ, không thể tưởng được. . . . . . Thật sự không thể tưởng được Lưu Vân Lạc Kỳ sẽ nói chuyện này với Nữu Nữu!!
"Nương, hãy tha thứ cho phụ thân đi, phụ thân kỳ thật rất đáng thương. Chẳng phải từ nhỏ người đã dạy Nữu Nữu là biết sai có thể thay đổi là một người tốt sao, phụ thân biết sai rồi, cũng là người tốt a."
Nhìn nữ nhi thuần khiết thơ ngây, Sở Tiêu Lăng không biết trả lời như thế nào, tình cảm người lớn sao có thể đánh đồng với lỗi lầm của con trẻ, nói tha thứ là có thể tha thứ?
"Phụ thân tối hôm qua cũng lại thương tâm, người cầm mộc bài lên nhìn cả một buổi tối! Nương, cha thật sự thật đáng thương nga, tha thứ cho cha đi, cùng người sống chung đi! Như vậy Nữu Nữu sau này sẽ có nương, có phụ thân, chúng ta có thể sống cùng nhau!"
Nữu Nữu không ngừng lay tay Sở Tiêu Lăng làm nũng cầu khẩn, trực tiếp đã quên "Phụ thân" này căn bản "Không phải" là phụ thân thật sự của bé! Đã quên bé còn có cha nuôi!
Lẳng lặng nhìn nữ nhi, Sở Tiêu Lăng cảm xúc mênh mông, không khỏi lại cảm thán huyết mạch thần kỳ. Bất quá, nàng biết mình là người lớn hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm!
Mình và Lưu Vân Lạc Kỳ, thật sự không có khả năng quay lại! Đột nhiên, nàng lại nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là quyết không thể để cho Lưu Vân Lạc Kỳ biết được Nữu Nữu chính là nữ nhi của mình! Nếu không, với cá tính đê tiện vô liêm sỉ của hắn nhất định sẽ dùng Nữu Nữu ra uy hiếp mình, đến lúc đó mình muốn rời khỏi hoàng cung, chỉ sợ càng thêm khó khăn hơn.
Hơi hơi điều chỉnh thần sắc, nàng nhìn đến Nữu Nữu, nghiêm túc nói
"Nữu Nữu, con hứa với nương một việc, đừng cho bất kì ai nào biết ta chính là mẹ của con, đặc biệt là. . . . . . Vị kia phụ thân nhé?"
"Nương chính là mẫu thân của Nữu Nữu, vì sao nói không phải!" Nữu Nữu không chút nghĩ ngợi lắc đầu, đôi mắt đen lúng liếng còn dần dần lộ ra sợ hãi:
"Nương không cần Nữu Nữu nữa sao? Nương còn giận việc Nữu Nữu ham chơi, cho nên không còn cần đến Nữu Nữu nữa rồi, có phải không, có phải không!"
Nói xong, bé lại khóc oà lên, càng khóc càng thương tâm. Tim Sở Tiêu Lăng đột như bị đao cắt, ôm lấy bé, trở lại trên giường, ôn nhu dỗ dành
"Nữu Nữu ngoan, đừng khóc, đừng khóc, nương làm sao có thể không thương con nữa chứ, ngoan, con vĩnh viễn là bảo bối của nương! Là sinh mạng của nương!!"
"Nhưng mà nương vừa rồi rõ ràng nói qua không cần Nữu Nữu gọi mẹ mà!" Nữu Nữu vẫn khóc to tuôn trào nước mắt.
Sở Tiêu Lăng hơi hoảng loạn, nghĩ sẽ phải giải thích với bé như thế nào để bé hiểu. Muốn giải thích mọi sự việc là điều rất khó, đừng nói đến chuyện do Nữu Nữu quá nhỏ căn bản nghe không hiểu, huống chi, cho dù có thể hiểu mình cũng không muốn để bé biết về quá khứ, để bé biết. . . . . . Lưu Vân Lạc Kỳ từng ghét bỏ bé khi còn trong bụng!!
Không phải là mình muốn giữ gìn hình tượng phụ thân cho tên khốn kia, mà là không muốn tổn thương Nữu Nữu, dù sao, nếu bé biết người "Phụ thân" của bé từng muốn bóp chết tính mạng của bé, bé sẽ bị tổn thương đến mức nào!
Vừa dụ dỗ Nữu Nữu, Sở Tiêu Lăng vừa khổ tâm thanh minh, ước chừng một khắc đồng hồ sau, cuối cùng cũng tìm được phương pháp xử lý.
Hít một hơi thật sâu, giọng nói của nàng hiển thị rõ sự thoải mái
"không phải Nữu Nữu rất thích nương cùng con chơi trò chơi sao? Nương hiện tại sẽ dạy cho con một trò chơi mới!"
khuôn mặt tiểu hài tử giống như bầu trời tháng sáu, vừa nghe đến điều này, Nữu Nữu nín khóc ngay tức khắc, mỉm cười
"Vậy là trò chơi gì?"
"Chính là vừa rồi mẫu thân đã nói qua, ở bên ngoài đặc biệt là trước mặt cha con, đừng gọi ta là mẫu thân, cũng đừng để cho bọn họ biết con là nữ nhi của ta!"
"Này. . . . . ."
"Đây là quy tắc trò chơi, hai người chúng ta đều phải tuân thủ, ai phá hủy quy tắc sẽ thua, sẽ phải chịu trừng phạt. Ngược, ai có thể tuân thủ quy tắc đến cuối cùng sẽ là người chiến thắng! Nếu Nữu Nữu thắng thì..., nương sẽ cho con đi du ngoạn, thăm nhiều người thân, mua đồ ăn ngon cho con, còn có, dẫn con đi xem kịch!!"
Sở Tiêu Lăng nói ra những phần thưởng này, đều là thứ Nữu Nữu từng chờ mong nhất, nhất thời, bé trở nên hào hứng
"Hảo, Nữu Nữu biết! Nữu Nữu sẽ tuân thủ quy tắc, hơn nữa, Nữu Nữu nhất định thắng!"
"Tốt lắm! Nương cũng tin tưởng Nữu Nữu thông minh, nhất định sẽ thắng! chúng ta ngoắc tay, nói chuyện cần phải có nghĩa khí!"
"Hảo! Một lời đã định!!" Nữu Nữu vươn ngón tay bé nhỏ mềm mại mượt mà, ngoắc vào ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Sở Tiêu Lăng .
Lo lắng trong lòng Sở Tiêu Lăng lúc này mới dần dần buông, ngón tay khẽ cong, nắm chặt ngón tay nhỏ bé, thật lâu mới buông ra, sủng nịch, yêu thương, và vui mừng!!