Sở Tiêu Lăng cùng Cánh Bắc cơ hồ xới tung lên toàn bộ Liên Thành!
Đã nhiều ngày qua, hôm nay là lần cuối cùng xuống dưới chân núi đưa thuốc, lượng thuốc cũng đã giao xong một lần, vốn định chỉ đi cùng Cánh Bắc xuống nhưng Nữu Nữu đòi phải theo cùng.
Vì vội vàng đến hiệu thuốc bắc Hỏa Kế giao dịch, tạm thời để Nữu Nữu dứng ở bên, rõ ràng dặn dò bé đừng có chạy lung tung, ai ngờ tiểu gia hỏa này thật sự hiếu động, mình vừa dời tầm mắt bé liền không biết đã chạy đi đâu.
Từ giữa trưa đến bây giờ, đã 3 canh giờ phố lớn ngõ nhỏ trong Liên Thành cơ hồ đi khắp rồi, nhưng vẫn là không thấy được bóng dáng quen thuộc, điều này làm cho Sở Tiêu Lăng lòng nóng như lửa đốt!
Nhìn nàng đang rất suốt ruột, Cánh Bắc cũng lo lắng đau lòng, kéo tay nàng ôn nhu an ủi:
"Đừng lo lắng, Nữu Nữu sẽ không có chuyện gì, bé rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh chúng ta!"
Sở Tiêu Lăng đang một lòng đặt ở trên người nữ nhi, rốt cuộc chẳng quan tâm đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân vội cầm ngược tay Cánh Bắc, bất lực khóc
"Sư huynh, làm sao bây giờ? Chúng ta đã tìm khắp thành, bé rốt cuộc đã đi đâu, có phải là. . . . . . Bị bọn người xấu bắt cóc rồi hay không?"
vừa nghĩ tới nữ nhi có thể rơi vào tay người xấu, lòng nàng như đứt từng khúc vô cùng đau đớn.
"Sẽ không sao đâu, làm sao có thể như vậy, huống hồ Nữu Nữu lại đáng yêu thông minh, cho dù người xấu nhìn thấy, cũng không nhẫn tâm làm thương tổn bé mà!" Cánh Bắc chỉ có thể an ủi như vậy, kỳ thật trong lòng chàng cũng đang rất lo lắng, chàng cũng đang hoài nghi Nữu Nữu có phải hay không là bị người xấu bắt cóc, nếu không không có khả năng một chút manh mối cũng không có.
Nữu Nữu là một đứa nhỏ lanh lợi, lạc đường nhất định sẽ tìm ngay một người tốt để hỏi han, cho nên lý do duy nhất chính là, bé thật sự gặp phải người xấu. Bất quá, chàng ta chỉ có thể ở suy đoán và lo lắng thầm trong lòng, mà không dám nói ra, bởi vì chàng biết Sở Tiêu Lăng nhất định sẽ chịu không nổi đả kích này, đến lúc đó chỉ sợ chàng lại càng thêm phân thân, chẳng những phải tìm Nữu Nữu mà còn phải lo cho nàng.
Sắc trời dần tối, đường phố dần an tình trở lại đám đông ồn ào cũng càng ngày càng thưa thớt, chỉ còn một ít người bán đang thu dọn hàng hóa.
Nhớ tới trong trang viên mẫu thân đang chờ, Cánh Bắc không khỏi đề nghị
"Sư muội, chúng ta hay chúng ta trở về trước đi đa, ngày mai lại tiếp tục tìm kiếm."
"Không, ta muốn ở lại, cho đến khi tìm được Nữu Nữu mới thôi!" Sở Tiêu Lăng không chút nghĩ ngợi, quyết định cự tuyệt.
"Nhưng mà, chúng ta tìm khắp nơi lâu như vậy giờ này trên đường không một bóng người, cho dù chúng ta có tiếp tục cũng vô ích, chẳng thà về núi trước đi đã, thông báo với mẫu thân một tiếng, ngày mai ta lại đưa nàng xuống dưới núi tìm. Còn nữa, nàng cũng đói bụng rồi, phải ăn ít đồ!"
Sở Tiêu Lăng vẫn không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã chảy xuống hai má
"Vậy huynh trở về trước đi, để mình ta ở lại tìm bé, ngày mai huynh lại xuống núi cùng ta tìm tiếp!"
Nàng một mình ở lại? Không, mình sao có thể vô tâm để nàng một mình ở lại đây, cuộc sống nơi đây khác xa trên núi rất nhiều!
Biết nàng tối nay nhất định sẽ không chịu trở về, Cánh Bắc chỉ có thể tìm một giải pháp khác, đưa nàng đến một gian nhà trọ ở lại, dặn dò nàng đừng đi đâu chờ chàng trở về, sau đó tiếp tục đi tìm Nữu Nữu.
Chân Nguyệt Tình biết được Nữu Nữu mất tích, lòng cũng nóng như lửa đốt, còn muốn cùng xuống núi tìm kiếm. Lo lắng bà vừa hết phong hàn, Cánh Bắc không cho bà đi, thu thập một ít vật dụng của mình và Sở Tiêu Lăng rồi lập tức từ biệt bà đi xuống núi.
Trở lại nhà trọ đã là nửa đêm. Sở Tiêu Lăng tất nhiên là vẫn còn thức, nàng tinh thần hoảng hốt vẫn ngồi yên trên đầu giường rơi lệ. Cánh Bắc buông hành lý, đưa đồ ăn khuya vừa mua đến trước mặt nàng
"Sư muội, ăn trước ít cháo!"
Nhìn bát cháo gạo nóng hầm hập, một ngày chưa ăn gì nên Sở Tiêu Lăng, vốn bụng đã rất đói, nhưng nàng không thể nuốt trôi nổi.
Cánh Bắc âm thầm thở dài một tiếng, hơi hơi tăng thêm giọng điệu
"Sư muội, không phải nàng muốn tìm Nữu Nữu sao? Nếu không ăn không uống không nghỉ ngơi nhỡ ngã bệnh thì sao mà tìm được nữa bây giờ? Hãy nghe ta nói, nàng bây giờ cũng đừng lo lắng quá, ăn no bụng rồi ngủ một giấc, trời vừa sáng chúng ta sẽ xuất phát, đến lúc đó chắc chắn có được tin tức tốt!"
Nghe đến mấy câu này, Sở Tiêu Lăng dù còn đau lòng, cũng ngoan ngoãn tiếp nhận đồ ăn khuya bắt đầu ăn.
Sau đó, lại đươc Cánh Bắc an ủi khuyên giải, nằm xuống giường, bắt buộc mình ngủ một chút.
Cánh Bắc không ngủ, đáy mắt sáng ngời như ánh sao vẫn yên lặng nhìn nàng, nội tâm khó có thể hình dung thương yêu và trìu mến dành cho nàng, ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nàng, âm thầm mặc niệm
"Sư muội, sư huynh hứa với nàng, bất luận như thế nào cũng sẽ tìm được Nữu Nữu. Sư huynh thề sẽ chăm sóc cho nàng và Nữu Nữu cả đời, cho nên xin hãy tin tưởng sư huynh tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp!"
Từ nửa đêm đến sáng, chàng cứ ngồi như vậy trông chừng Sở Tiêu Lăng, cho đến hừng đông.
Vội vàng chuẩn bị một chút, hai người lại bắt đầu hành trình tìm kiếm Nữu Nữu.
Vì để tiết kiệm thời gian còn phân công nhau đi tìm, lại một ngày nữa đi qua, vẫn không tìm thấy bóng dáng Nữu Nữu. Sở Tiêu Lăng đã gần như sức cùng lực kiệt, đầu tóc rối bời gục xuống bàn khóc không thành tiếng.
Cánh Bắc cũng mặt đầy thương tâm, thời gian trôi qua càng dài chàng càng cảm thấy sự tình không lạc quan, trong lòng bắt đầu dấy lên một cảm giác sợ hãi, từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, lần này lại cảm giác được nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có khó có thể hình dung.
Một đêm này, hai người cũng không ngủ! Những ngày tiếp theo đối với bọn họ mà nói, quả thực là Địa Ngục dày vò và đau đớn, Nữu Nữu mất tích đã ba ngày nhưng vẫn bặt vô âm tín, cuối cùng không thể không đi báo quan.
Trên công đường yên lặng, Huyện lệnh lão gia hiền từ sau khi xem xong cáo trạng, yên lặng đánh giá Sở Tiêu Lăng và Cánh Bắc một chút, tiện đà hỏi
"Các ngươi và người mất tích quan hệ thế nào với nhau?"
"Ta là mẫu thân!"
"Ta là cha nuôi!"
Sở Tiêu Lăng và Cánh Bắc cùng trả lời. Mẫu thân, cha nuôi!
Huyện lệnh lão gia ánh mắt chớp lên, trầm ngâm một lát sau, chậm rãi nói
"Tốt rồi, các ngươi không cần lo lắng, tiểu hài tử của các ngươi hiện tại rất an toàn, bé không có chuyện!"
Huyện lệnh vừa dứt lời, Sở Tiêu Lăng và Cánh Bắc vừa mừng vừa sợ, mà Sở Tiêu Lăng, đã đi tới trước bàn
"Huyện lệnh lão gia, ngài là có ý gì? Hay là ngài đã gặp qua nữ nhi của ta? Bé hiện tại thế nào? Thỉnh dẫn ta đi gặp bé!"
"Bản quan xác thực đã gặp qua nó, bất quá bây giờ nó đã không còn ở trong bổn thành! Nó đã đi đến kinh thành. . . . . . Một đại quan tìm được nó, vị kia đại quan đối với nó rất yêu thích, vốn cũng muốn tới tìm các ngươi để hỏi, nhưng bởi vì việc gấp phải quay về kinh thành nên thuận tiện đưa tiểu cô nương đi theo luôn."
"Cái gì? Ngài biết rõ nữ nhi của ta cùng người đó vốn không quen biết mà lại cho người đó mang con gái ta đi? Ngài làm quan phụ mẫu cái kiểu gì vậy?" Sở Tiêu Lăng kinh hoảng, nhịn không được quát ầm lên.
Cánh Bắc còn có thể có chút bình tĩnh
"Vậy ngài nói cho ta biết, vị kia đại quan tên gọi là gì, ở kinh thành làm chứ quan gì? Chúng ta đi tìm người đó."
Đi tìm hoàng thượng? Hoàng cung muốn vào là vào được sao? Long nhan muốn gặp là gặp được sao? Còn nữa, ông chỉ là một Huyện lệnh, há có thể ngăn cản hoàng thượng? Đừng nói là một tiểu nữ oa, chỉ cần hoàng thượng thích, có mười cái đầu ông cũng không dám phản đối. Huyện lệnh không kiên nhẫn liếc thị bọn họ, bỗng nhiên vỗ kinh đường mộc
"Yên lặng yên lặng! Thực xin lỗi, về địa chỉ tên tuổi của vị đại nhân kia, bản quan không tiện nói, bất quá các ngươi yên tâm, một năm sau người đó sẽ đưa đứa nhỏ trả lại, các ngươi đến lúc đó đến nhận về! Lui đường!"
Nhìn bóng dáng Huyện lệnh lão gia dần dần rời đi, Sở Tiêu Lăng cùng Cánh Bắc rất tức giận, nhưng cũng bất lực dù sao dân không thể đấu lại với quan, huống hồ xem tình huống mặc dù bọn họ có muốn tiếp tục hỏi cũng hỏi không ra, vậy còn không bằng dựa vào chính mình.
Nhìn về hướng Huyện lệnh lão gia vừa biến mất, Sở Tiêu Lăng và Cánh Bắc căm giận đi ra cổng huyện nha môn. So với với việc trước đây không hề tìm được tin tức gì, thì kết quả này tuy không tốt cho lắm nhưng cũng làm họ bớt lo lắng đi chút ít, Sở Tiêu Lăng lại vội vàng cùng Cánh Bắc chuẩn bị kế hoaạch trở về kinh thành.
Cánh Bắc gật đầu đồng ý, bởi vì theo kế hoạch ban đầu thì cũng đúng gần ngày chàng chuẩn bị đưa Sở Tiêu Lăng trở về.
Hai người rời khỏi nhà trọ, nhanh chóng quay trở lại sơn trang thông báo tình hình cho Chân Nguyệt Tình.
Chân Nguyệt Tình cũng không nói gì, chỉ dặn dò cần phải tìm được Nữu Nữu. Cho đến lúc sắp chia tay, mới cùng Sở Tiêu Lăng nói một ít lời bao hàm thâm ý ..., đáng tiếc tâm chí Sở Tiêu Lăng đều đang đặt vào chuyện tìm tiểu nhi nữ nên không có hiểu được gì nhiều.
Hôm sau, bọn họ chính thức rời đi khỏi sơn trang đi một mạch cho đến giữa trưa ngày thứ tư thì đến kinh thành.
Xa cách ba năm cảm xúc quen thuộc, nàng trực tiếp chạy về khu nhà của Sở gia.
Còn tưởng rằng chỉ có mẫu thân, nhưng nghênh đón nàng là tất cả mọi người đang vui vẻ.
Nguyên lai, ở Hình bộ mới nhậm chức Sở Dịch Bân, vừa phá xong một đại án, vì thế mời Cầm nhi và Triệu Đan Vũ lại đây chúc mừng.
Nhìn nàng phong trần mệt mỏi trở về, mọi người đều cảm thấy vui sướng và kích động.
Cầm nhi đã muốn ném bát đũa, nhanh chóng nhào vào trong lòng Sở Tiêu Lăng, vừa khóc vừa cười
"Tiêu lăng tỷ, tỷ rốt cục đã trở lại!"
Sở mẫu cũng đã đi tới, tầm mắt bình tĩnh đánh giá nữ nhi nhiều năm không gặp, ngay lập tức lệ nóng doanh tròng.
Lần lượt nhìn từng người một quen thuộc thiết trước mặt, làm cho Sở Tiêu Lăng trào dâng rung động và trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Gặp lại hình ảnh thương cảm, làm cho người ta cười vui làm cho người ta rơi lệ, ước chừng qua hai khắc chung, mọi người mới từ từ bình phục lại.
Lúc này mới chú ý tới Cánh Bắc, đối với nam tử xa lạ trước mắt này cảm thấy nghi hoặc, nội tâm mọi người tràn ngập tò mò, có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng vì phải giữ ý tứ nên chỉ có thể đem nỗi băn khoăn tạm thời chôn xuống, cuối cùng nhớ đến một nhân vật trọng yếu bọn họ ngày đêm chờ đợi chính là nhóc con Nữu Nữu!
Chuyện thương tâm bị gợi lên, Sở Tiêu Lăng lại là khổ sở bi thương, vừa khóc sướt vừa mướt kể lại chuyện cho mọi người nghe.
Sở Dịch Bân quả nhiên trưởng thành và ra dáng nam tử, thần sắc dị thường trấn định ôm vai Sở Tiêu Lăng an ủi
"Tỷ, không cần lo lắng, nếu Nữu Nữu đang ở kinh thành, chúng ta sẽ tìm được bé, bằng sức lực của chúng ta, nhất định sẽ tìm được!"
"Không sai, chúng ta còn có thể mượn binh lực triều đình!" Triệu Đan Vũ cũng phụ họa nói.
"Muội sẽ cùng tỷ tỷ đi tìm Nữu Nữu!" Cầm nhi cầm tay Sở Tiêu Lăng, muốn an ủi nàng yên tâm.
Nhìn bọn họ, Sở Tiêu Lăng lại cảm thấy ấm áp, còn giống như thấy được một luồng ánh rạng đông, vì thế tạm thời thu tâm tình, hướng bọn họ nói lời cảm tạ. . . . . .
Trong hoàng cung, Hi Vũ điện.
Biết được Nhan Hâm đột nhiên giá lâm, Liễu Bích Hà ngoại trừ kinh ngạc còn có chút phẫn hận.
Thấy Nhan Hâm đã muốn tiến vào trong điện, nàng nhanh chóng thu hồi hết thảy thần sắc đón nhận hành lễ
"Nô tì khấu kiến Hiền phi nương nương!"
"Bình thân!" Nhan Hâm thản nhiên phẩy khăn tay tiếp tục hướng trong điện đi. Liễu Bích Hà liền đi theo, chần chờ hỏi:
"Hiền phi nương nương đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì chỉ giáo?"
Nhan Hâm bỗng nhiên quay đầu, không biết là cố ý hay là vô tình, đầu ngón tay phải quệt qua mặt Liễu Bích Hà, mặc dù chỉ là nhẹ qua nhưng móng tay sắc nhọn vẫn làm cho Liễu Bích Hà cảm thấy đau đớn.
Rồi sau đó, nàng dường như không có việc gì, vòng qua Liễu Bích Hà chậm rãi đi một vòng, đôi mắt sắc bén quỷ dị nhìn chằm chằm vào Liễu Bích Hà.
Cảm giác được không khí quỷ dị, nhưng Liễu Bích Hà lại không sợ hãi, thần thái duy trì sự bình tĩnh thong dong.
"Nghe nói. . . . . . Hoàng thượng đêm trước khi đi Liên Thành đã tới nơi này, còn sủng hạnh Liễu quý nhân?" Rốt cục, Nhan Hâm cũng ngồi xuống. Liễu Bích Hà hơi giật mình, lập tức trả lời
"Khởi bẩm Hiền phi nương nương, đúng vậy!"
"Như vậy, có uống qua thuốc canh không?"
“Khởi bẩm Hiền phi nương nương, hôm sau dĩ nhiên là có uống qua!" Liễu Bích Hà mặt ngoài một bộ khiêm tốn, nội tâm tắc nổi lên một cỗ hừ lạnh, bát thuốc kia rõ ràng chính là do nàng ta sai người bưng tới, đã biết rõ còn cố hỏi!
Nhan Hâm lại là trầm ngâm một lát, lời nói mau lẹ thần sắc nghiêm nghị
"Đúng rồi, Bổn cung theo lệ nói cho ngươi biết, trong hậu cung mọi việc đều được có trước có sau, phân biệt cao thấp, cho dù là ai thì đều phải trông cậy vào vài phần tư sắc hoặc một ít dành kỳ kỹ xảo để hoặc hoàng thượng, nếu không Bổn cung sẽ theo lẽ công bằng xử trí!"
Rất rõ ràng, Nhan Hâm đã biết được việc Lưu Vân Lạc Kỳ đêm đó đến đây là vì bị khúc Diệp Tử dẫn dắt, xem ra nàng khi ở hoàng cung thật đúng là đã bày ra không ít cơ sở ngầm.
Liễu Bích Hà tự nhiên nghe ra trong lời nói của nàng có hàm nghĩa, nhưng nàng cũng không nửa điểm kích động, hơi chút khom người hành lễ tiếng nói vẫn không hề gợn sóng
"Hảo, đứng lên đi! Bổn cung mới gặp người, xem ra ngươi không những biết điều, còn thực thông minh. Không tệ, không tệ!" Nhan Hâm tiếp tục tiếu lí tàng đao, không có...chút nào thật tình khen ngợi, ngược lại là ý tứ cảnh cáo hàm xúc chiếm đa số.
Liễu Bích Hà giả bộ ngu ngốc vui vẻ nói tạ ơn:
"Đa tạ nương nương khích lệ!"
Nhan Hâm lạnh lùng cười, không hề dừng lại, không lời từ biệt nghênh ngang rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng vênh váo tự đắc, bên cạnh còn có cung nô cùng với vài phi tần khác vây quanh dần dần biến mất, Liễu Bích Hà áp chế cơn tức giận đang dâng trào cho đến khi bóng dáng kia khuất hẳn, dung nhan xinh đẹp thanh tú nổi lên giận dỗi và phẫn hận, đôi mắt vốn hắc bạch phân minh cũng bắt đầu có một tầng âm trầm, ngoan độc. . . . . .
Ra khỏi Hi Vũ điện Nhan Hâm nhớ lại Liễu Bích Hà mới vừa rồi rất nhún nhường trước mình nên đắc ý khó nén. Theo sát bên cạnh nàng là Lâm quý nhân Lâm Phỉ Phỉ, nhịn không được hỏi ra trong lòng nghi hoặc
"Hâm tỷ tỷ, Phỉ Phỉ còn tưởng rằng người hôm nay sẽ làm khó dễ thống mạ Liễu Bích Hà một chút, không thể tưởng được người không tức giận mà còn cùng nàng nói chuyện!"
Nhan Hâm hé miệng cười, một lát sau mới giải thích:
"Bổn cung là người đứng đầu hậu cung, là tấm gương cho mọi người đương nhiên phải tạo ra hình tượng tốt một chút. Liễu Bích Hà này Bổn cung chưa thăm dò qua lai lịch của nàng, không biết năng lực nàng ta rốt cuộc đến đâu, nên ngay từ không thể trực tiếp uy hiếp nàng ta. Dù sao Bổn cung đã ngầm đưa ý tứ muốn nhắn nhủ, kế tiếp xem nàng làm như thế nào! Nếu nàng ngu muội không biết thân phận..., Bổn cung dạy dỗ lại nàng cũng không muộn!"
Thì ra là thế! Lâm Phỉ Phỉ bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nịnh nọt khen ngợi, "Hâm tỷ tỷ quả nhiên lợi hại! Mỗi lần đều làm cho chúng nô tì bội phục!"
Biết rõ Lâm Phỉ Phỉ ngực lớn nhưng không có đầu óc chỉ đang vuốt mông ngựa, nhưng Nhan Hâm vẫn vờ vui mừng nhận lời khen, dù sao tùy từng thời điểm nàng cũng cần lời "Nịnh hót" như vậy.
Ngay tại lúc Nhan Hâm đắc chí tự hào hết sức, nha hoàn Tiểu Lan vội vã chạy tới, cả người hơi thở dồn dập, nói chuyện đứt quãng
"Nhỏ. . . . . . Tiểu thư, hoàng thượng người. . . . . . Quay về. . . . . . Hồi cung rồi! Còn dẫn theo một tiểu nữ oa trở về!"
Nghe nửa câu đầu Nhan Hâm vui mừng quá đỗi, sau khi nghe được nửa câu sau, nét tươi cười trên mặt đọng lại, tiếng nói cũng ngay lập tức trở nên lạnh như băng
"Tiểu nữ oa? Cái gì tiểu nữ oa?"
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không rõ ràng lắm, chỉ nghe Tài Đức nói như vậy. Hoàng thượng đã về tẩm cung của người, tiểu thư có muốn qua đó một chuyến hay không?"
Nhan Hâm gật đầu, không nói hai lời nhanh hơn cước bộ hướng Dực Khôn Cung. . . . . .
Dực Khôn Cung.
Vừa bước vào cửa, nhóc con vốn được Lưu Vân Lạc Kỳ bế trong lòng lập tức tụt xuống, thân hình mập mạp chạy nhanh về phía trước, đôi mắt to như viên ngọc đen càng phát sáng, tò mò nhìn ngó chung quanh, hưng phấn vô cùng
"Wow, phụ thân quả nhiên không lừa Nữu Nữu, nơi này đẹp quá thiệt nhiều thứ đẹp! Này, này, còn có này này, nhà Nữu Nữu đều không có!"
Tầm mắt Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn đuổi theo bé, nhìn bé sôi nổi hoa chân múa tay vui sướng, bao nhiêu sự mệt mỏi của việc đi đường đều biến mất, tinh thần hưng phấn.
Hành động ngộ nghĩnh của tiểu nữ oa mang đến cho mình rất nhiều lạc thú chưa từng có! Cùng bé ở chung, hắn cảm thấy rất rất thoải mái, bé con thú vị làm cho hắn đã quên mình là một đế vương, trở thành một vị phụ thân yêu thương nữ nhi bình thường .(thì đúng là vậy mà=.=)
Ngày đó nhặt được bé, vốn định ngày kế tiếp mang bé đi tìm người thân, ai ngờ trong cung cấp tín, báo phải lập tức trở về cung. Không nỡ xa tiểu nữ mới vừa quen nhưng đã mang đến cho hắn những rung động thật lớn, hắn quyết định ích kỷ một lần, đem bé cùng trở về, còn phân phó Liên Thành Huyện lệnh rằng: khi nào tìm được người nhà Nữu Nữu, báo cho họ biết Nữu Nữu sống tốt lắm, một năm sau sẽ đem Nữu Nữu trả lại.
Trên đường, phải nhanh chóng trở về, ai ngờ tiểu nha đầu này mỗi lần đến một chỗ mới đều phải xuống xe ngắm, hắn không lay chuyển được bé, đến nỗi lộ trình vốn chỉ mất 3 ngày nhưng lại biến thành 6 ngày.
"Phụ thân, làm sao vậy, người đang nhìn cái gì?" Bỗng nhiên, Nữu Nữu gọi một tiếng kéo Lưu Vân Lạc Kỳ đang thất thần tỉnh lại.
Trong lòng vẫn tràn đầy vui sướng, hắn ôm lấy bé, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nữu Nữu cũng là phi thường tự giác, còn nhỏ tuổi đã hiểu được lễ thượng vãng lai, phân biệt khi hắn trái phải hai gò má thơm một chút.
Cung nữ thái giám hầu hạ ở bên, đều bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, cơ hồ đều choáng váng.
Đây có đúng là chủ tử của bọn họ không, con người vốn lãnh khốc đạm mạc đây sao, Thánh Thượng? Người xuất cung làm việc thế nhưng khi về lại mang theo tiểu nữ oa này, còn để cho tiểu nữ oa gọi người là phụ thân, thật sự là không thể tưởng tượng, làm người ta trăm cách suy đoán vẫn không có cách nào lý giải.
Hai người tướng mạo mặc dù bất đồng, nhưng trên trán này anh khí phi thường rất giống, còn khi ở chung rất hòa hợp ấm áp, nghiễm nhiên một đôi cha và con gái. Hay là. . . . . . Đây là nữ nhi của hoàng thượng thất lạc trong dân gian sao?"
Mọi người trong lòng đều phỏng đoán, nhưng không có người bạo gan nói ra vấn đề này, chỉ có thể lẳng lặng tò mò nhìn.
Vừa vặn lúc này, Nhan Hâm đi tới cũng nhìn thấy hình ảnh trước mắt này .
Nàng đầu tiên là ngẩn người, lập tức thướt tha đến gần ôn nhu kiều nhuyễn tiếng nói lộ ra nỗi nhớ nhung và vui sướng
"Hoàng thượng, ngài rốt cục đã trở lại!"
Lưu Vân Lạc Kỳ quay đầu, hướng nàng cười nhạt.
Nhan Hâm lần này thấy rõ ràng trong lòng ngực của hắn có tiểu nữ oa, đôi mắt sáng hơi thở mùi đàn hương từ cái miệng nhỏ nhắn đang cười vui vẻ, da thịt tuyết trắng phấn nộn, còn nhỏ tuổi đã có thể thấy tương lai làm điên đảo chúng sinh khuynh quốc phong tình.
Đè lại hoang mang cùng suy đoán, Nhan Hâm cười khanh khách hỏi:
"Hoàng thượng, tiểu nữ oa xinh đẹp này là thiên kim nhà ai?"
“Bé tên Nữu Nữu, nhất thời ham chơi nên lạc mất người nhà, trẫm ở Liên Thành gặp được, thật là thích bé, bởi vậy đưa bé về cung!" Lưu Vân Lạc Kỳ không chút nào giấu diếm, dứt lời lại nhìn Nữu Nữu sủng nịch.
Nhan Hâm lại là ngẩn ra, nói tiếp
"Xem ra hoàng thượng thật sự thực thích bé, bất quá hoàng thượng cứ như vậy đưa nó về, người nhà của nó chẳng phải là rất lo rồi?"
"Bọn họ đưa con bé đi mà lại không trông chừng kĩ, là do bọn họ thất trách hẳn là nên chịu giáo huấn một chút! Bọn họ nên thấy may mắn là chưa để trẫm gặp được, nếu không, trẫm chắc chắn trừng phạt bọn họ một phen!"
Bỗng nhiên nhớ tới vạn nhất Nữu Nữu không gặp mình mà là một đám người xấu, Lưu Vân Lạc Kỳ bất giác cảm thấy sợ hãi, đồng thời giận dữ.
Nữu Nữu tựa hồ nghe hiểu lời của hắn, khẩn cấp thay mẫu thân biện hộ
"Phụ thân không thể trách mẫu thân, là do Nữu Nữu ham chơi chạy loạn khắp nơi, không liên quan mẫu thân, mẫu thân bình thường rất thương Nữu Nữu, cũng không bỏ rơi Nữu Nữu, chính là lần này bận quá, mẹ mới để Nữu Nữu ngồi ở trên băng ghế, mẹ có căn dặn Nữu Nữu không được chạy loạn, là Nữu Nữu nghịch ngợm, là Nữu Nữu có lỗi!"
Thấy bé còn tuổi nhỏ như thế này mà lại giữ gìn cho người nhà, Lưu Vân Lạc Kỳ cảm khái và cảm động rất nhiều, trong lòng thế nhưng nảy mầm một loại ý tưởng kỳ quái, nếu Nữu Nữu là nữ nhi của mình thân sinh thật là tốt quá, nếu mình có thể có được như vậy một nữ nhi nhu thuận có hiểu biết, thật là tốt biết bao a! (còn ko lâu nữa đâu Lk ca à>3<)
Nhan Hâm không phải là không âm thầm cảm thán, tiểu nữ oa và mẫu thân có nó nhất định là rất yêu thương nhau, còn tuổi nhỏ như vậy thật là làm cho người ta hâm mộ.
Nếu bé là con gái của mình, thật là tốt biết bao! Nghĩ xong, nàng tiến lên vài bước, kéo tay Nữu Nữu nói ra lời thật tình
"Con tên là Nữu Nữu phải không? Ta là phi tử của cha con, cho nên. . . . . Con có thể kêu ta là mẫu thân!"
Mẫu thân? Người trước mắt này cùng mẫu thân giống nhau, bộ dạng rất được, trên người xiêm y so với mẫu thân hoàn hảo hơn, nhưng không biết vì sao Nữu Nữu có cảm giác mình không thích nàng.(thì quá đúng roài tục tưng oi)
"Nữu Nữu ngoan, kêu một tiếng mẫu thân xem?" Nhan Hâm tiếp tục đùa, còn chuẩn bị đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu .
Nữu Nữu lại nhanh chóng trốn trên vai Lưu Vân Lạc Kỳ, tránh để Nhan Hâm đụng vào.
Ngón tay dừng tại giữ không trung, Nhan Hâm xấu hổ mặt cười cũng thay đổi sắc.
Trong lòng Lưu Vân Lạc Kỳ nổi lên một luồng nước ấm, từ lúc biết Nữu Nữu tới nay, nhìn qua đều là Nữu Nữu đáng yêu cười tươi, lớn mật ngây thơ, hắn còn tưởng rằng bé là đứa nhỏ không sợ trời không sợ đất, nay xem ra bé chỉ đối với mình không sợ hãi, mình trong cảm nhận của bé, cùng người khác hoàn toàn không giống nhau, mình đối với bé mà nói, vẫn là khác biệt so với người khác!
Đồng thời, hắn đối với Nhan Hâm cũng sinh ra thương hại và đồng tình vì thế thay nàng giải vây
"Trẫm cùng Nữu Nữu mới trở về, còn chưa dùng bữa trưa, để trẫm cùng con bé dùng bữa trưa đã!"
Nhan Hâm thế này mới chuyển xấu hổ thành vui sướng, còn săn sóc nói
"Hoàng thượng đi đường vất vả, nhất định mỏi mệt không chịu nổi, không bằng. . . . . . Hâm nhi hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo!"
Nếu là bình thường, Lưu Vân Lạc Kỳ sẽ đáp ứng, nhưng hôm nay lo lắng Nữu Nữu vừa mới đến không quen, liền cự tuyệt tiếp tục ôm Nữu Nữu trực tiếp đi hướng thiện phòng.
Nhan Hâm kinh ngạc cũng chạy đi theo .
Nữu Nữu đến, toàn bộ hậu cung thêm vào một phần sinh cơ cùng thú vị. Bé còn nhỏ, không hiểu được hoàn cảnh biến hóa là nguyên nhân vì sao, chỉ biết là nhà của phụ thân thật lớn thật to, người làm cũng rất nhiều, nhưng không nói chuyện cũng không cười đùa nhiều.
Bé không biết bọn họ là ai, chỉ biết là bọn họ gọi là cung nữ cùng thái giám, bọn họ đối với mình tốt lắm, càng không ngừng cho mình rất nhiều đồ ăn ngon .
Bất quá, làm bé mất hứng là bọn họ thường xuyên nhìn mình cằm chằm, thậm chí coi bé như con khỉ để xem ngoài chợ!
Đáng giận, bé không phải đến đây để cho người ta xem xét, bọn họ thật sự là không thú vị! Trừ bọn họ ra, còn có một đám dì xinh đẹp, bất quá các nàng so với cung nữ thái giám đỡ hơn một chút, bởi vì nhóm này ánh mắt không nhìn chằm chằm vào mình, ngược lại luôn đuổi theo phụ thân, bé biết đó là bởi vì phụ thân đẹp trai.
Bé không khỏi nghĩ, nếu mẫu thân biết mình tìm được một phụ thân anh tuấn đẹp trai như vậy, lại đối với mình rất yêu thương, hẳn là cũng sẽ cao hứng vô cùng?
Nhớ tới mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu vốn vui vẻ thoáng chốc ảm đạm . Thật nhiều ngày không gặp mẫu thân rồi, mẫu thân rốt cuộc đang ở nơi nào? Khi nào thì mới đến đón con về nhà?
"Ai nha, Nữu Nữu, làm sao con lại ngồi dưới đất, mau, mau đứng lên!" Kèm theo một tiếng nói lo lắng thân thiết là Nhan Hâm bước nhanh đến trước mặt Nữu Nữu, nhẹ nhàng nâng bé lên, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang lộ ra vẻ buồn bã, thì hỏi
"Làm sao vậy? Ai chọc Nữu Nữu mất hứng, nói cho mẫu thân biết, mẫu thân giúp ngươi làm chủ!"
Nhìn vị nữ nhân xinh đẹp trước mắt, nội tâm Nữu Nữu cảm thấy không hề vui mừng. Nữ nhân kỳ quái này không được mình cho phép đã luôn tự xưng là mẫu thân, lại còn nhiều lần muốn mình gọi là nương.
Không sai, nàng đối đãi mình tốt lắm, thường xuyên cho mình ăn ngon, còn giúp mình chải đầu, tắm rửa thay quần áo, nhưng mình đối với nàng thích không nổi. Tuy rằng nàng luôn miệng nói là mẫu thân của mình, cái chính là mình cảm giác nàng cùng mẫu thân không giống nhau, cảm giác nàng ta đối với mình chắc chắn là có mục đích, không giống mẹ ruột của mình, là thật tâm đối tốt với mình, thật tình quan tâm mình. Nghĩ đi nghĩ lại, Nữu Nữu lại thương cảm .
Nhan Hâm vẫn nhìn chăm chú vào bé, thấy bé muốn khóc, tiếp tục biểu lộ ý tốt
"Nữu Nữu như vậy gọi một tiếng mẫu thân a, ngoan, nói cho mẫu thân biết!"
Đột nhiên không muốn nàng đụng tới mình, Nữu Nữu vung tay, thân mình nhỏ bé nhanh chóng đứng lên bỏ đi.
"Không cho phép ngươi lại đây!" Nữu Nữu chu cái miệng nhỏ nhắn, trừng mắt nhìn nàng.
Nhan Hâm theo phản xạ ngừng bước, dung nhan diễm lệ hiển thị rõ kinh ngạc cùng khó hiểu, còn có nét xấu hổ và giận dữ.
Đôi mắt to của Nữu Nữu lúng liếng chờ đợi, đầu tiên là nhìn nàng, sau đó nhìn chung quanh, bỗng nhiên thoáng nhìn bóng dáng quen thuộc đang dần đến gần, trong lòng vui vẻ chạy nhanh qua:
"Phụ thân!"
Lưu Vân Lạc Kỳ khẽ cúi người giang hai tay cánh tay, tiếp được cục cưng tròn vo đang chạy tới, theo thói quen hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vài cái.
Nữu Nữu điềm đạm đáng yêu nói
"Phụ thân, con nhớ... mẫu thân, người dẫn con đi gặp mẫu thân đi!"
Lưu Vân Lạc Kỳ giật mình, nhất thời đã quên đáp lại.
"Người đã đáp ứng sẽ mang Nữu Nữu xuất cung đi tìm mẫu thâ, hiện tại cũng nhiều ngày rồi, như thế nào còn không đi? Phụ thân đã quên rồi, hay là muốn đổi ý?"
Nữu Nữu hai mắt rưng rưng, giọng nói tỷ tê, làm cho người ta không thể không đau lòng.
"Ách, phụ thân đương nhiên không có quên, chính là. . . . . . Phụ thân gần đây chính vụ bận rộn, Nữu Nữu cho phụ thân một ít thời gian, phụ thân chắc chắn mang con xuất cung, dẫn con đi. . . . . . Gặp nương! Nữu Nữu sẽ không phải chờ lâu nữa!"
Nữu Nữu tuy rằng không hiểu quân vô hí ngôn là cái gì, nhưng bé biết phụ thân không lừa gạt mình, bởi vì phụ thân biểu hiện rất thật! Vì thế, khổ sở và muộn phiền của bé đều biến mất, thơm vài cái lên mặt Lưu Vân Lạc Kỳ, thanh âm so với bình thường có chút vang hơn
"Cám ơn phụ thân! Phụ thân quả nhiên rất biết giữ lời!"
Dứt lời, khôi phục vẻ nghịch ngợm bướng bỉnh, nhanh chóng trượt xuống khỏi lòng Lưu Vân Lạc Kỳ, chạy vòng quanh bồn hoa, giống như chú chim nhỏ vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra ha ha tiếng cười.
Lưu Vân Lạc Kỳ lại bị bé ảnh hưởng, chuẩn bị vứt bỏ hết lễ nghĩa cùng bé vui đùa một phen, lại nhận thấy một tiếng gió lướt tai, kèm theo đó là một mũi tên bén nhọn không thể đỡ bay vút, mục tiêu đúng là Nữu Nữu.
Sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, không chút nghĩ ngợi, nhanh như chớp lao qua ôm lấy Nữu Nữu, dùng thân thể của mình che chắn, hoàn toàn quên mất kỳ thật bằng võ công của mình nói không chừng còn có thể dễ dàng bỏ đôi mũi tên.
Chỉ nghe một tiếng kêu rên thống khổ, bốn phía an tình, sau đó một loạt âm thanh ôn ào bối rối và kinh hãi.
Nhan Hâm hoa dung thất sắc đã chạy tới, tiếng nói khủng hoảng cùng run run
"Hoàng thượng, hoàng thượng ngài ra sao!"
Lưu Vân Lạc Kỳ không để ý tới nàng, mà là cẩn thận liếc nhìn khắp thân thể Nữu Nữu, thấy bé không có gì khác thường, lúc này mới yên lòng lại, đồng thời cảm thấy sau lưng truyền đến đau nhức.
Phát hiện toàn bộ long bào hắn đều bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, Nhan Hâm nội tâm sợ hãi cùng run run gia tăng, không để ý dáng vẻ hướng chung quanh thị vệ hô to
"Các ngươi mau đuổi theo thích khách, truyền Thái y, nhanh lên!"
Nữu Nữu còn không biết phát sinh chuyện gì, trong lúc đó Lưu Vân Lạc Kỳ biểu tình trở nên cổ quái, tựa hồ rất thống khổ, một bên vuốt ve một bên hỏi
"Phụ thân làm sao vậy? Ngài có đau lắm không? Nói cho Nữu Nữu, Nữu Nữu thổi cho người!"
Nhìn bé nhu thuận có hiểu biết, Lưu Vân Lạc Kỳ cảm thấy rất vui sướng, không muốn bé lo lắng, ý vị lắc đầu
"Phụ thân không có việc gì, phụ thân không có việc gì!"
Nhưng mà, miệng vết thương càng ngày càng đau, đau đến hắn không cách nào hình dung, cái trán ứa ra mồ hôi, toàn bộ khuôn mặt nhăn nhó.
Hắn cực lực chịu đựng, đáng tiếc còn chờ không được khi Thái y đến, hắn cũng nhịn không được nữa, chậm rãi ngã trên mặt đất hôn mê, bàn tay to vẫn gắt gao vòng ở trên người Nữu Nữu . . . . . .
Dực Khôn Cung, cơ hồ tất cả Thái y đều đến đây, mọi người đem toàn bộ đại điện vây chặt như nêm cối, Lưu Vân Lạc Kỳ ngủ trong phòng, vài vị Thái y y thuật cao minh nhất đang khẩn trương chuẩn bệnh.
Đầu mũi tên đã rút ra, máu tươi ngừng miệng vết thương cũng đã băng bó, Lưu Vân Lạc Kỳ lại vẫn bất tỉnh nhân sự.
Nhan Hâm vẫn chờ đợi ở bên, cơ hồ khóc hết nước mắt, về tình về lý Lưu Vân Lạc Kỳ không thể gặp chuyện không may! Đợi một canh giờ, nàng rốt cục nhịn không được, gấp giọng hỏi ra
"Như thế nào, hoàng thượng rốt cuộc ra sao, các ngươi ai có thể cho Bổn cung một câu trả lời!"
Nàng thình lình rống to, làm cho Thái y ngừng động tác, nhất tề quay đầu lại không người nào dám cho nàng câu trả lời.
"Các ngươi là điếc hết rồi sao? Không nghe thấy Bổn cung hỏi gì sao?" Nhan Hâm tiếp tục bão nổi.
Rốt cục, thái y viện viện phán đại nhân đi đến trước mặt của nàng, trầm ngâm ngưng trọng bẩm báo
"Khởi bẩm Hiền phi nương nương, tuy rằng miệng vết thương của hoàng thượng không nghiêm trọng, nhưng bởi vì mũi tên có độc, bởi vậy. . . . . . Bởi vậy. . . . . ."
"Có độc thì thế nào, các ngươi không phải Thái y sao? Có độc thì giải đi!"
"Hiền phi nương nương xin thứ tội, vi thần. . . . . . Tạm thời còn chưa tra ra là độc gì!"
Nhan Hâm vừa nghe, càng thêm phẫn nộ
"Tra không ra?! Các ngươi còn là Thái y sao! Thật sự là một đám ăn hại!"
Mấy vị Thái y này, vốn là y thuật cao minh, bình thường được khen ngời nay bị nữ nhân vũ nhục như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ. Bất quá, người trước mắt là phi tử hoàng đế sủng ái nhất, cho nên trong lòng cho dù có nhiều bất mãn phẫn nộ, cũng không dám biểu lộ ra. Huống chi, chứng thật là bọn họ năng lực hạn hẹp.
"Hiền phi nương nương xin bớt giận, thỉnh cho chúng thần một ít thời gian, chúng thần sẽ tiếp tục nghiên cứu, cần phải tra ra loại độc làm cho hoàng thượng sớm ngày khang phục!"
Lại là viện phán đại nhân liều chết đáp lại. Tức giận trừng mắt bọn họ, Nhan Hâm nghĩ rằng có mắng cũng vô dụng, vì thế tạm thời từ bỏ, đi đến trước giường nhìn chăm chú Lưu Vân Lạc Kỳ một hồi, rồi sau đó trở lại bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi trong dày vò thống khổ. . . . .
Đêm lạnh như nước, trong phòng Sở Tiêu Lăng nến đã thắp, nàng ngồi xếp bằng trên giường, xuất thần nhìn những đồ vật trước mắt từng kiện vật. Mấy thứ này, đều là đồ của Nữu Nữu trước kia.
Trở về đã nửa tháng, mỗi ngày nàng và Cánh Bắc đều đi sớm về trễ, tìm kiếm nữ nhi, cho đến mấy hôm trước Cánh Bắc nói có việc tạm thời rời đi, nàng liền cùng Cầm nhi đi tìm.
Đệ đệ cũng cho người đi tuần tra, tuy nhiên cũng không có kết quả gì. Từ khi nữ nhi ra đời, luôn luôn ở cùng mình mỗi giây mỗi phút.
Nhưng bây giờ, đã là 20 ngày! Không biết nó đang ở chỗ nào, ăn uống được không, có nhớ tới mình hay không. Hay là, thật sự phải sau một năm mới có thể gặp mặt?
Kia mình có thể đợi đến khi đó? Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Tiêu Lăng nước mắt lại tuôn trào.
Nàng lúc này mới phát hiện, nữ nhi đã trở thành tính mạng của mình, một phần không thể thiếu.
Bỗng dưng, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, bóng dáng Sở Dịch Bân lặng yên đi vào, nhìn thấy Sở Tiêu Lăng khóc biết nàng lại đang nhớ đến Nữu Nữu, bất giác lại đau lòng. Kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện nàng, an ủi
"Tỷ, nàng phải chú ý đến thân thể! Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được Nữu Nữu!"
"Phải không? Nhiều ngày như vậy trôi qua, một chút tin tức cũng không có, ta không khỏi hoài nghi kia Huyện lệnh vừa rồi có gạt chúng ta hay không!"
Sở Tiêu Lăng tiếp tục rơi lệ. "Kinh thành lớn như vậy, muốn tìm một người nói dễ không dễ, khó không khó, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn! Huống hồ, tối thiểu chúng ta biết Nữu Nữu hiện tại được an toàn, còn được người ta yêu thương không cần quá lo lắng. Chúng ta không bằng lạc quan một chút, coi như việc này là lão thiên gia đã an bài.
Xác thực, nếu không biết nữ nhi được người khác thu dưỡng, Sở Tiêu Lăng chỉ sợ đã muốn nổi điên, không thể bình tĩnh nhịn đến hiện tại!
Bất quá, lão thiên gia bên trong đã an bài, dù mình có yêu thương nữ nhi đến thế nào thì có nhiều điều xảy ra trong cuộc sống không thể biết trước được
Sở Dịch Bân vẫn nhìn chăm chú vào nàng, lại sâu kín nói
“Tỷ như vậy làm tất cả mọi người rất lo lắng, đặc biệt là mẫu thân!"
"Mẫu thân làm sao vậy?" Sở Tiêu Lăng vội hỏi, nội tâm đồng thời dâng lên một tia áy náy.
Sau khi trở về, nàng dồn toàn bộ tâm tư cho việc tìm kiếm nữ nhi, căn bản không lưu ý đến mẫu thân.
Trước đây nàng còn kế hoạch sau khi trở về sẽ hiếu kính mẫu thân, bù lại ba năm thiếu vắng, ai ngờ . . . . .
"Mẫu thân không sao đâu, chính là thấy tỷ như vậy, bà đương nhiên cũng quá thương tâm. Tỷ, tỷ yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ba người một nhà chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, chúng ta sẽ bảo vệ nhau!"
Nhìn thấy sự chân thành trong lời nói của đệ đệ, Sở Tiêu Lăng cảm động đến khó có thể nói nên lời, mắt rưng rưng gật đầu. Sở Dịch Bân thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ lại một việc khác, mâu sắc nhất thời trở nên phức tạp muốn nói lại thôi.
Sở Tiêu Lăng để ý thấy sự khác thường của đệ đệ liền hỏi
"Làm sao vậy, còn có chuyện khác? Công vụ gặp phải khó khăn sao?"
"Ách. . . . . ." vẻ mặt Sở Dịch Bân do dự.
"Nói cho tỷ tỷ đi, xem tỷ tỷ có thể cho đệ ý kiến không. Dù sao chúng ta cũng rất lâu không tâm sự rồi!"
Hoàng thượng? Lưu Vân Lạc Kỳ? Sở Tiêu Lăng trong óc nhanh chóng nhớ ra cái tên này.
Đã bao lâu? Đã bao lâu nàng không gặp người này, đến nỗi bây giờ nhớ tời người đó nhưng lại thấy sự xa cách ngăn trở.
"Nghe nói ngài vì cứu một tiểu nữ oa mà trúng tên độc, tất cả Thái y đều tham gia chữa trị, nhưng vẫn chưa tìm ra là loại độc gì. Hắn đã hôn mê ba ngày ba đêm, Thái y nói, trong vòng bảy ngày nếu vẫn không tìm được độc tố, hoàng thượng chỉ sợ sẽ. . . . . ."
Sở Dịch Bân thần sắc tối sầm lại, không cách nào nói tiếp.
Sở Tiêu Lăng kinh sợ, không thể tưởng được. . . . . . Không thể tưởng được hắn sẽ liều mình cứu một tiểu nữ oa! tiểu nữ oa kia hẳn là đối với hắn rất quan trọng, hoặc đó là nữ nhi của hắn?
Đúng rồi, hắn từng nói qua, đứa thứ nhất con nối dòng do Nhan Hâm sinh, như vậy, tiểu nữ oa kia hẳn là nữ nhi của Nhan Hâm và hắn .
"Kỳ thật, người kia lãnh khốc vô liêm sỉ bạc tình chết chưa hết tội. Nhưng hắn là vua của một nước, vận mệnh liên quan đến toàn bộ hoàng triều. Đệ hận không thể để hắn như vậy chết đi, nhưng xét về phương diện khác đệ lại hi vọng hắn sống lâu trăm tuổi. Bởi vì hắn vừa tiếp quản triều chính cũng là một hoàng đế tốt!"
Sở Dịch Bân tự than nhẹ, nội tâm phi thường mâu thuẫn.
Một lúc sau, Sở Tiêu Lăng thu hồi tâm tình phiền muộn, an ủi
"Đừng lo lắng, huống hồ, đây cũng không phải việc chúng ta có thể lo lắng, hết thảy đều có an bài, nếu hắn là Thiên Tử, lão thiên gia hẳn là sẽ bảo trụ mạng của hắn!"
"Cũng đúng! Hoàng thượng trước chẳng phải đã anh niên tảo thệ sao?" Sở Dịch Bân nói ra lo lắng, đồng thời nói ra mục đích cuối cùng:
"Tỷ, không bằng tỷ cứu hắn đi?"
"Ta, ta cứu hắn?"
"Không phải là tỷ đã học y thuật của lão nhân thần bí ư, nói không chừng có thể tra ra là độc gì!"
Không sai, khi mình học nghệ sư phụ đã dạy rất nhiều loại độc cùng với phương pháp giải, nhưng mà, ngay cả người ta là Thái y cũng chưa có biện pháp nói gì đến mình! Còn nữa. . . . . .
"Tỷ, đệ biết trong lòng tỷ hận hắn, không muốn gặp lại hắn. Kỳ thật đệ không muốn cho tỷ gặp hắn, chẳng qua cần phải xem giang sơn xã tắc, lê dân bách tính là quan trọng, đệ khẩn cầu tỷ đi thử xem. Tỷ có thể xem như đó là một bệnh nhân, tỷ là một đại phu, hai người không có bất cứ quan hệ nào!"
Đúng vậy a, thầy thuốc phải tấm lòng của cha mẹ, Mình vốn nên tận tình cứu chữa cho những người bệnh tình nguy cấp. Nếu bây giờ nhắm mắt làm ngơ thì lương tâm nàng rất áy náy, hắn đúng là bệnh nhân, huống chi thân phận đặc thù, vận mệnh liên quan đến toàn bộ thiên hạ!
Trải qua một phen do dự mâu thuẫn, Sở Tiêu Lăng cuối cùng cũng đáp ứng, bất quá nàng có một điều kiện, chính là nữ giả nam trang để tiến cung. Tuy nói Lưu Vân Lạc Kỳ lâm vào hôn mê, sẽ không nhìn thấy mình, nhưng nàng chính là không hy vọng, dùng thân phận chân chính đi đối mặt với hắn.
Sở Dịch Bân cũng hiểu ý nên không nói gì thêm, còn gọi Sở mẫu đem áo của mình sửa sang nhỏ lại, để Sở Tiêu Lăng dùng tạm, việc này không nên chậm trễ, rạng sáng ngày hôm sau lập tức đưa Sở Tiêu Lăng tiến cung . Ngoài phòng, ánh trăng mông lung; ánh nến nhu hòa rải đầy các góc trong phòng. Sở Tiêu Lăng ngồi trên ghế dựa lớn trước cửa sổ lẳng lặng nhìn chăm chú vào con người hơi thở nhợt nhạt đang ngủ say trên giường.
Ba ngày trước, nàng theo đệ đệ tiến cung, hướng viện phán đại nhân bẩm báo mục đích đến đây. Viện phán đại nhân đoán chừng là đã cùng đường, lại thấy Sở Dịch Bân là mệnh quan của triều đình, liền cũng đồng ý để nàng xem thử.
Bởi vì nàng nữ giả nam trang, lại sửa tên nên cố viện phán đại nhân vẫn cho rằng, nàng chính là đại phu do Sở Dịch Bân mời đến .
Nàng vốn là ôm may mắn thử xem, nhưng không ngờ thật đúng là có thể tra ra Lưu Vân Lạc Kỳ trúng loại độc gì. Chỉ cần qua đêm nay, hắn không còn phát sốt thì đã có thể bình phục, cũng sẽ thoái lui luôn. Còn nhớ rõ hôm kia lúc mới gặp hắn, tâm tình của nàng thế nhưng thực bình tĩnh, không có gì kinh tâm động phách, coi hắn như một bệnh nhân mà khám bệnh.
Nàng mới phát hiện, thời gian thật sự có thể làm cho người ta quên đi những nhớ nhung và đau xót, cũng có lẽ vì giữa hai người không có mối tình khắc cốt ghi tâm, nên tâm tình cũng nhẹ nhàng phai nhạt.
Nhưng đêm nay, nàng đã xảy ra một ít tầm thường. Không biết bởi vì đêm dài, cảnh yên lặng, hay là do tâm tình lơi lỏng làm cho nàng miên man suy nghĩ, cảm xúc dâng trào.
Nghĩ đến sau này không thể gặp lại, nàng cảm thấy phiền muộn . . . . . . Mất mát.
"Sở Tiêu Lăng, ngươi làm sao vậy, không phải nói muốn hoàn toàn quên đi người này sao? Khi hắn nhẫn tâm muốn ngươi uống thuốc lưu rớt thai, khi hắn đối với ngươi đuổi tận giết tuyệt, cho ngươi ở kinh thành không được sống yên ổn, cuối cùng bất đắc dĩ xa xứ, đi thật xa khỏi hắn, vì tính mạng của ngươi thì nhất định phải quên đi sự tồn tại của người này.
Cho nên, đừng tưởng nhớ vô ích, đừng làm cho mình lại bị tổn thương, bi thảm!
Ngươi về sau không có hắn, chỉ có Nữu Nữu, người nhà, và. . . . . . Cánh Bắc!
Ngẫm lại Cánh Bắc rất chân thành, là người tốt! Mấy ngày nay cứ xem như bình thường, hắn chính là bệnh nhân của ngươi, ngươi là đại phu, về phần khác không còn có quan hệ! Biết không? Ghi nhớ, ghi nhớ!"
Gạt bỏ những suy nghĩ khó hiểu đáng ghét, trong lòng Sở Tiêu Lăng lặp đi lặp lại những điều cần phải ghi nhớ, cho đến khi một tiếng rên nhỏ vang lên. Lưu Vân Lạc Kỳ ngủ say mấy ngày mấy đêm bỗng nhiên tỉnh lại, đầu óc vẫn là cảm thấy hỗn độn, cả người mệt mỏi vô lực.
Nhưng mà, khi hắn nhìn đến trước mắt bóng hình xinh đẹp ngày đêm quanh quẩn quen thuộc dung nhan, cả người nhất thời kích động lên.
Mà Sở Tiêu Lăng, nhìn thấy hắn đã tỉnh lại lại cảm thấy kinh sợ, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị chạy ra ngoài.
Không ngờ, vừa được một bước, cánh tay liền bị túm chặt, rơi vào tay bên tai là một giọng nói khàn khàn trầm thấp không thể nghe thấy
"Nha đầu, là nàng sao? Thật là nàng sao? Trẫm đây là đang nằm mơ? Hay là ảo giác? Hay là nàng thật sự đã trở lại?"
Nha đầu! Đây là tên gọi hắn từng đối với mình xưng hô, đặc biệt. . . . . .thời điểm ân ái hắn gọi nhiều nhất! Sở Tiêu Lăng bỗng nhiên run lên, một chút lý trí sót lại làm nàng thanh tỉnh, chuẩn bị tiếp tục chạy trốn.
Lại bị hắn dùng lực, thân thể vì không đề phòng trước nên té vào trên long sàng xanh vàng rực rỡ, còn cách hắn rất gần.
"Thật là nàng, không phải là mộng cũng không phải ảo giác, nàng đã trở lại, trở lại bên trẫm rồi!" Lưu Vân Lạc Kỳ một tay ôm chạt nàng, một tay lạnh lẽo tái nhợt run run vuốt ve.
Hắn muốn đứng lên, nhưng vì mới khỏi bệnh nên không có khí lực, chỉ có thể tiếp tục nằm. Tay của hắn chạm đến, làm cho Sở Tiêu Lăng phát run, bất quá nàng không lên tiếng, bởi vì nàng muốn cho hắn biết rằng đây là mộng cảnh hoặc ảo giác.
Sau sự vui mừng Lưu Vân Lạc Kỳ lại buồn bã và sám hối
"Nàng có khỏe không? Đứa nhỏ đâu? Sinh ra chưa? Là nam hài hay là nữ, có thể để cho trẫm nhìn qua không? Đừng đi, trẫm biết sai rồi, xin nàng cho trẫm một cơ hội, để cho trẫm bồi thường cho nàng và cục cưng! Trẫm đáp ứng nàng, về sau không bao giờ, không bao giờ nữa làm thương tổn nàng!"
Sở Tiêu Lăng bị lời của hắn làm cho tâm phiền ý loạn, nhưng nàng không ngừng báo cho mình, trăm ngàn lần đừng rối loạn ở chỗ này. Lẳng lặng nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, nàng không dám thở gấp, đồng thời nghĩ ngợi làm thế nào thoát thân.
"Nha đầu, nàng đáp ứng trẫm, không bao giờ rời khỏi trẫm, vĩnh viễn ở lại bên trẫm, được không? Được không? Sao nàng không nói lời nào? Nói với trẫm một chút đi, một chút là tốt rồi!"
Tuấn nhan Lưu Vân Lạc Kỳ không còn vẻ lãnh khốc vô tình, giờ phút này chỉ còn nồng đậm sợ hãi và thẹn thùng. Hắn nhìn không chuyển mắt, cứ như vậy bình tĩnh nhìn nàng, rất sợ một cái nháy mắt nàng sẽ biến mất.
Tay hắn, cũng không một chút thả lỏng vì sợ nàng lại chạy trốn. Nhưng dù sao hắn cũng bị thương quá nặng, lại vừa mới mới khỏi vốn là lực bất tòng tâm, vì vậy vô luận nội tâm của hắn ý chí kiên cường cỡ nào vẫn không đấu lại quy luật tự nhiên.
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, hắn cảm giác mí mắt càng ngày càng chìm xuống, cuối cùng chậm rãi đóng lại, lại một lần nữa ngủ say .
Qua một thời gian, xác định hắn thật sự ngủ say, Sở Tiêu Lăng lúc này mới dám thở mạnh, đẩy tay hắn ra từ từ đứng dậy sửa sang lại xiêm y một chút, điều chỉnh thần sắc, không dám dừng lại nửa khắc, rất nhanh lao ra bên ngoài đồng thời cùng viện phán đại nhân bẩm báo
"Đại nhân, hoàng thượng cuối cùng đã qua khỏi, hẳn là không có việc gì rồi, thảo dân còn có sự vụ khác phải làm, xin cáo lui trước!"
Nghe được tin vui, viện phán đại nhân vui mừng, vốn định mời nàng ở lại chờ ban thưởng, nhưng lại cảm thấy còn nhiều thời gian, vì thế gật đầu cung tiễn nàng cùng Sở Dịch Bân rời đi. . . . . .