Sáu Năm Goá Phụ, Phu Quân Tử Trận Lại Trở Về

Chương 8: Đêm khuya gặp sói

Trước Sau

break

Nàng mở nắp hộp, hơi ngửa cổ ra nuốt viên thuốc xuống.

Vị của thuốc dị năng không phải là quá tệ, cũng không phải là ngon, nhưng vì sợ xảy ra sai sót gì đó khiến cuối cùng không kích phát được dị năng, Giang Chi đã không ngừng lại, cho đến khi hết sạch hoàn toàn, nàng mới cất chiếc hộp rỗng đi.

Sau đó, Giang Chi cẩn thận cảm nhận cơ thể, không phát hiện ra thay đổi gì, vẫn y như trước.

Giang Chi cất hết số thuốc còn lại vào túi của Hệ thống Giao Dịch Đa Thế Giới, rồi nhẹ nhàng rời khỏi nơi này.

Trương Thiết đang dựa vào cây nghỉ ngơi ở gần đó, sau khi phát hiện Giang Chi rời đi, đợi một lát mới nhấc chân đi theo sau.

Ngoài lúc đầu muốn biết Giang Chi làm gì, Trương Thiết tiến đến xem xét một chút. Sau đó, Trương Thiết canh giữ ở đây chỉ để đảm bảo an toàn cho Giang Chi.

Cũng chính vì thế, Trương Thiết không hề nhìn thấy đoạn Giang Chi "lấy vật từ hư không".

Nếu không, e rằng cậu không chỉ nghĩ Giang Chi bị điên, mà còn nghĩ Giang Chi bị tà ma nhập.

Cảm nhận được tiếng bước chân Giang Chi trở về, không rõ vì sao Cố Thanh Tùng trong lòng nhẹ nhõm hẳn, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi Trương Thiết trở về, Trương Thiết Tượng hạ giọng nói: "Ngủ đi, nửa đêm ta sẽ canh gác."

"Phụ thân..."

Trương Thiết muốn nói gì đó, nhưng thấy Trương Thiết Tượng kiên quyết, cậu đành nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đoạn đường này còn không biết phải đi bao lâu, cạu cũng cần giữ sức, nhưng chỉ ngủ một canh giờ, lát nữa sẽ dậy đổi ca.

Giang Chi tựa lưng vào đá, xoa xoa đôi chân hơi đau nhức.

Cơ thể rất mệt nhưng vì hôm nay tổng cộng thu hoạch được hai bàn tay vàng nên tâm trạng Giang Chi vẫn tạm ổn.

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng đã có thêm chút dũng khí và chỗ dựa để sinh tồn trong thời loạn lạc này.

Không lâu sau, Giang Chi cũng tựa vào đá mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, Giang Chi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy trong bóng tối là từng đôi mắt xanh lè.

Lòng Giang Chi đang gào thét, tay vô thức luồn vào túi vải, nắm chặt con dao găm vừa đổi được.

Bốn người nhà Trương Thiết Tượng theo dõi thấy Giang Chi đã tỉnh lại, nhẹ nhõm thở phào, may mắn là nàng không hét lên. Nếu không, bầy sói này e rằng sẽ lập tức lao đến.

Giang Chi không dám nhúc nhích, đảo mắt nhìn xung quanh.

Lúc này mới nhận ra, hóa ra số lượng đuốc và đống lửa trong đoàn đã tăng lên, không ít thanh niên trai tráng đã thức giấc.

Trương Thiết, Trương Ngân, Trương Kim ba người cũng vây quanh Cố Thanh Tùng và Cố Tinh Hà.

Một lát sau, Cố Thanh Tùng và Cố Tinh Hà cũng lần lượt tỉnh dậy.

Trong đám người, lờ mờ có tiếng khóc thút thít khe khẽ.

Trương Thiết vẫn ổn, trên mặt là vẻ điềm tĩnh như phụ thân của mình.

Trên mặt Trương Ngân và Trương Kim thì có những mức độ hoảng loạn khác nhau, đặc biệt là Trương Kim, khuôn mặt cậu ta trắng bệch.

Giang Chi thở dài trong lòng, dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ.

Trương Kim năm nay mới mười hai tuổi, ở thời hiện đại chỉ là một đứa trẻ chuẩn bị vào cấp hai. Còn ở đây, đã phải gánh vác nhiều trách nhiệm.

Trương Thiết, người chăm sóc họ nhiều nhất trên đường, cũng mới mười sáu tuổi, Trương Ngân thì mười bốn tuổi.

Giang Chi mím môi, vẻ mặt trở nên đặc biệt nghiêm túc và kiên định.

Nàng phải sống sót!

Nàng muốn sống!!!

Những người đã tỉnh từ từ tụ lại với nhau, những người chưa tỉnh cũng có người đi gọi họ dậy bằng giọng nhỏ xíu.

"Hú...!"

Sói đầu đàn phát ra tín hiệu tấn công, bầy sói xung quanh lao về phía họ, đám đông vừa tụ lại lập tức tan tác.

"A! Cứu..."

Chỉ trong tích tắc, đã có một nam nhân mất mạng dưới miệng sói.

Nhìn thấy cái chết thảm khốc của người đó, tiếng la hét và khóc lớn bùng lên trong đám đông.

Trương Thiết Tượng bị hai con sói quấn lấy, Trương Thiết cũng đang chống đỡ một con sói.

Trương Ngân và Trương Kim giơ xẻng nấu ăn và rìu lên bảo vệ Cố Thanh Tùng và Cố Tinh Hà.

Giọng Trương Kim run rẩy nhưng vẫn không quên an ủi: "Thanh Tùng, Tinh Hà, các thiếu gia đừng sợ, có bọn ta ở đây rồi."

Vẻ mặt Cố Thanh Tùng căng thẳng, lục trong túi vải lấy ra một chiếc ná cao su và đá.

Cậu bé khẽ chắn trước người Cố Tinh Hà nói: "Đệ không sợ, Trương nhị ca, Trương tam ca, các huynh không cần lo cho tụi đệ."

Cậu bé có thể tự bảo vệ bản thân, có thể bảo vệ Tinh Hà!

Cố Tinh Hà siết chặt nắm tay, nhìn xung quanh.

Ca ca đang bảo vệ cậu, cậu cũng phải bảo vệ ca ca!

Giang Chi cắn răng, chân run rẩy chắn trước Cố Thanh Tùng và Cố Tinh Hà.

Nàng không nói thêm một lời nào, chỉ cảnh giác nhìn xung quanh, tay và chân đều đang run rẩy.

Giang Chi sợ hãi, đây là sói, lại còn là sói đói!

Chỉ cần sơ suất một chút, là thật sự sẽ chết.

Nhưng, nếu không bảo vệ được Cố Thanh Tùng và Cố Tinh Hà, nàng cũng không sống được bao lâu trong thời loạn lạc này.

Hơn nữa, dựa trên đạo đức, Giang Chi không thể bỏ mặc hai đứa trẻ khi gặp nguy hiểm.

Giang Chi lấy thêm hai con dao găm khác từ túi vải, trực tiếp nhét ra sau lưng đưa vào tay Cố Thanh Tùng.

"Cầm lấy, nếu có sói đến, các con cứ đâm vào người nó."

Cố Thanh Tùng không kịp nghi ngờ Giang Chi điều gì, cậu bé chia dao găm cho Cố Tinh Hà, một tay cũng nắm chặt dao găm, nhìn xung quanh.

"À hú... hú...!"

Người ngã xuống liên tục, máu chảy ra càng kích thích bầy sói.

Chúng tùy ý xông vào cắn xé, đã coi họ là con mồi phải giết chết.

Nhưng Trương Thiết Tượng và Trương Thiết lại là một miếng xương khó gặm, có họ canh giữ ở phía trước, những con sói tấn công vẫn không thành công, ngược lại còn bị thương thêm không ít.

"À hú!"

Những con sói xông về phía Giang Chi và những người khác dường như đã tăng lên, một mình Trương Thiết Tượng bị bốn con sói vây chặn, Trương Thiết cũng bị thương dưới sự tấn công của hai con sói.

"Ca!"

Trương Ngân vô thức muốn chạy về phía Trương Thiết, đổi lại là tiếng quát lớn của Trương Thiết.

"Đừng qua đây!"

Nhìn thấy Trương Thiết bị hai con sói đè dưới thân, Trương Ngân nghiến răng, còn chưa kịp dặn dò gì với Trương Kim đã thấy cậu ta giơ xẻng nấu ăn xông lên.

Lúc này, cũng có hai con sói vòng qua từ chỗ khác, xuất hiện trong khu vực an toàn của Giang Chi và những người khác.

Tay Trương Kim cầm rìu đang run rẩy, nhưng không rời khỏi Cố Thanh Tùng và Cố Tinh Hà.

Một con sói lao đến cắn xé trước, chiếc ná cao su của Cố Thanh Tùng bắn ra một viên đá trúng vào mắt nó.

Cú bắn này không làm con sói sợ hãi lùi bước, ngược lại còn làm nó tức giận hơn.

"À hú!"

"A a a a!"

Giang Chi nắm chặt con dao găm xông lên, chưa kịp tấn công sói đã dùng "sóng âm" tấn công nó trước.

"Sóng âm" của nàng không chỉ làm con sói sững lại, mà còn khiến Trương Kim, Cố Thanh Tùng và Cố Tinh Hà kinh ngạc.

Phu… phu nhân đang bảo vệ họ sao???

Nàng, nàng ấy đang làm gì vậy? Nàng ấy lại có âm mưu gì! Nhưng, âm mưu gì đáng để nàng ấy liều mạng như vậy...

Nương, nương vẫn yêu thương họ đúng không... Nếu nương không yêu thương họ, sao lại bảo vệ họ chứ!?

Con sói bị tiếng ồn làm cho giật mình, chỉ dừng lại một khoảnh khắc nhất định, rất nhanh liền lao về phía Giang Chi.

"Phu nhân cẩn thận!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc