Sau Khi Yêu Online Với Tình Địch Bị Lộ, Tôi Bị Anh Ấy Hôn Đến Choáng Váng.

Chương 16: Lên Cơn Yêu Đương Mù Quáng

Trước Sau

break

Cổ tay của Lâm Độ vẫn còn đau. Trên đường quay về trường, cậu đi ngang qua một tiệm thuốc mua một lọ dầu xoa bóp, may mà chỉ mất mười tệ.

Vốn dĩ tiền sinh hoạt cậu tự để dành cho một tháng là sáu trăm tệ, còn đưa cho Thẩm Dịch tiêu hết hai trăm, cũng coi như là khoản chi tiêu lớn nhất.

Nghĩ đến Thẩm Dịch, cậu lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Ban đầu cậu chỉ muốn cho Thẩm Dịch nếm thử cảm giác thống khổ khi bị đá. Hiện tại, kế hoạch trả thù trong đầu cậu ngày càng méo mó. Cậu nhớ lúc trước khi lướt diễn đàn game Lệnh Giang Hồ. Trong đó có một bài viết từng rất hot tên là: “Tình yêu bắt cá hai tay, rốt cuộc tôi thua tên đàn ông đó ở điểm nào?”

Bị cắm sừng có thể nói là điều tối kỵ nhất đối một người đàn ông.

Điều này không những khó thoát ra được mà còn khiển bản thân phải hoài nghi chính mình.

Cậu thật sự không hiểu, Thẩm Dịch lấy đâu ra cái tự tin để cứ vênh váo suốt ngày.

Sau khi về ký túc xá, Lâm Độ lấy dầu bôi lên cổ tay. Chỉ cần cử động nhẹ là xương lại nhức nhối. Cậu đăng nhập tài khoản phụ thì thấy mấy tin nhắn Thẩm Dịch gửi tới. Lúc này, cậu lại nhớ đến câu “đừng có đến làm phiền tôi nữa” của anh.

Cậu quyết định cho Thẩm Dịch  “ra rìa” một đêm.

Về phương diện quyến rũ người khác, cậu ngày càng càng có kinh nghiệm. Đàn ông miệng thì bảo thích thuần khiết nhưng thật sự từ chối không nổi sự lẳng lơ.

Gửi mỗi ảnh đôi chân thì vẫn hơi đơn điệu. Cậu lướt kênh thương mại điện tử tìm mua thêm vòng cổ, tất ren các kiểu. Dù sao cũng là đồ dùng một lần, giá cũng rẻ không đắt.

Vì hôm qua ngủ quá muộn, mới lướt một chút đã thấy buồn ngủ. 

Nhưng giấc ngủ của cậu không hề yên ổn. Theo thói quen, Lâm Độ nằm cuộn người lại, ôm chặt lấy bản thân.

Khi tỉnh dậy trời còn rất sớm, mới hơn sáu giờ sáng. Lâm Độ một khi có chuyện trong lòng là sẽ không tự chủ được mà bận tâm.

Hiện tại, cậu đang bận tâm đến việc làm sao cắm sừng Thẩm Dịch.

Mở điện thoại ra, thấy Thẩm Dịch lại gửi thêm vài tin nhắn.

[Dịch]: Ngủ ngon

[Dịch]: Anh tên Thẩm Dịch, học năm hai ở đại học A, cao 1m93, từng luyện thể thao.

[Dịch]: Em tên gì?

[Dịch]: Nếu muốn đến thành phố A học, anh có thể giúp em.

[Dịch]: Anh còn một căn nhà trống, em có thể ở như nhà của mình.

Cái cách giới thiệu này chẳng khác gì đang muốn phát triển mối quan hệ ở ngoài đời thực vậy…

Lâm Độ chỉ định yêu qua mạng thôi.

Cậu biết mình có thể câu được Thẩm Dịch bằng thực lực, nhưng không rõ đối phương “say mê” cậu đến mức nào rồi.

Cậu vẫn còn rùng mình khi nghĩ đến vóc dáng và sức mạnh đó ngày hôm qua. Lâm Độ nhìn lại cánh tay của mình, trong lòng lại khó chịu.

Thông tin thật, cậu dĩ nhiên không thể tiết lộ.

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Chào buổi sáng~ Hôm qua em mệt quá nên ngủ quên mất~

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Em tên Đỗ Lâm.

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Ôi, anh cao thật đấy!

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Em cao có 1m67 thôi…

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Nên thấy hơi ngại khi nói chuyện với anh ::>_<::

Quả nhiên đàn ông chỉ cần đủ chiều cao là không cần hỏi cũng sẽ tự nói ra. Huống chi hôm qua Lâm Độ còn nói rằng mình thích người cao ráo, yêu vận động.

Nói thẳng gu lý tưởng ra như thế, không “diễn” chút thì thấy cũng có chút không thích hợp.

Lúc này, Lâm Độ nghe thấy tiếng gõ phím lách cách rất nhỏ ở bên dưới. Cậu mới để ý Hứa Yến Thanh vẫn còn ngồi đó đối diện với máy tính, không biết là chưa ngủ hay đã dậy, tối qua khi cậu về, Hứa Yến Thanh đã ngồi ở đó rồi.

Làm bạn cùng phòng với Hứa Yến Thanh thật ra cũng tốt, rất yên tĩnh. Hai người bạn cùng phòng còn lại là người ở thành phố A. Bọn họ là kiểu người luôn có chút xem thường dân tỉnh lẻ.

Lâm Độ hỏi: “Chưa ngủ à?”

“Vừa dậy, đang xử lý bản thảo.”

Học kỳ này kết thúc, bọn họ cũng nên đi thực tập rồi. Trước đó Lâm Độ đã thi chứng chỉ sư phạm tiểu học và trung học. Trong lớp cậu đã có khá nhiều người làm gia sư để kiếm tiền sinh hoạt. Lâm Độ cũng từng nghĩ đến chuyện làm dạy kèm. Cậu từng làm gia sư dạy văn cho một cậu bé học lớp 7, nhưng cậu nhóc kia lại rất thích giật kính của cậu để trêu chọc khiến trái tim của cậu tổn thương.

Cậu cắn răng chịu đựng được nửa tháng, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.

Trong cuộc sống, việc tiếp xúc riêng với người khác luôn khiến cậu sợ hãi.

Cậu có lẽ sẽ không ở lại thành phố A để thực tập.

Không có nền tảng gia đình, rất khó để đứng vững ở thành phố A. chỉ riêng tiền thuê nhà đã là một khoản chi không nhỏ.

Lâm Độ thở dài, lại nhớ đến câu: “Anh còn một căn nhà trống, em có thể ở như nhà của mình” của Thẩm Dịch.

Có mạng vào ở, chắc gì đã có mạng ra khỏi.

Cậu ăn tạm một cái bánh mì khô thay cho bữa sáng, rồi chụp ảnh đăng lên khoảnh khắc.

“Một ngày tràn đầy năng lượng~”

Ảnh kèm phía dưới là chiếc bánh mì khô khốc.

Tạo cho người khác một cảm giác rằng dù cuộc sống có khó khăn nhưng vẫn lạc quan, tích cực.

Hình tượng này xây dựng đến mức cậu cũng muốn “thờ phụng” bản thân.

Cậu đăng nhập vào trò chơi, tự mình luyện vài ván. Lúc này, Vương Trí thấy cậu online nên kéo đi làm nhiệm vụ.

Lâm Độ còn nghi ngờ Vương Trí đã cai ngủ rồi.

Đến khoảng mười giờ, Thẩm Dịch nhắn lại.

[Dịch]: Còn ngại sao?

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Đúng vậy…

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Cảm giác rất hồi hộp, mặt cũng nóng lên nữa.

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Giống như tim đập không theo ý mình vậy, chỉ cần thấy tin nhắn của anh là lại như thế

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Thật kỳ lạ nha. Từ trước đến nay em chưa từng bị như vậy.

Lâm Độ hừ nhẹ một tiếng. Để coi anh còn giả vờ lạnh lùng được không, xem ai nắm đầu ai.

Cổ tay cậu vẫn còn đau, vết đỏ cũng chưa tan. Cậu cầm lọ dầu xoa bóp trên bàn tiếp tục bôi. Cơ thể cậu bẩm sinh đã nhạy cảm với cơn đau. Mà càng đau cậu càng âm thầm mắng Thẩm Dịch thêm mười nghìn câu nữa trong lòng.

Vậy nên việc “thả thính” càng thêm thuần thục hơn.

[Dịch]: Em chưa từng yêu ai à?

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Nhà em nghèo, mọi mặt cũng bình thường. Người như em thì có ai thích đâu.

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Em vốn không có hy vọng gì về tình yêu. Chỉ là… Gặp anh thì…

Câu cuối này chỉ thiếu nước nói thẳng “anh là người đặc biệt duy nhất, em chỉ thích mình anh” nữa thôi.

Rõ ràng trong phòng chỉ có một mình, nhưng Thẩm Dịch vẫn khẽ ho một tiếng, như muốn che đi cảm xúc trong lòng.

Sao hôm nay trời lại đẹp thế nhỉ?

Anh kéo rèm cửa ra, bầu trời mây đen dày đặc thoáng như ban đêm, mưa rơi lộp độp trên khung cửa sổ. Nhưng tiếng mưa rơi lại như đang gõ nhịp thẳng vào trái tim anh. Một trái tim từng ngủ yên, nay lại bắt đầu rực cháy.

Anh không nhịn được mà nghĩ: Tống Thời Vũ cũng có chút bản lĩnh thật.

Tối qua anh hỏi Tống Thời Vũ thì bị anh ta dạy dỗ một tràng dài, còn bị hỏi thẳng là cô bé đó có phải tên ‘Lâm’ không, còn nói rằng vừa nhìn cái ID đó đã thấy rất “cp” rồi. Anh ta nói nếu chuyện này thành công, mình coi như nửa ông tơ rồi bắt đầu tự mãn, khen mình có mắt nhìn người sắc bén, nhìn người chuẩn không thể tin được.

Nói nhảm một hồi mới bảo anh rằng: Gửi ảnh chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, đảm bảo có thể thành công.

Thẩm Dịch cảm thấy bản thân còn khá bảo thủ, vì vậy chỉ gửi mỗi chiều cao.

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Xin lỗi, mong anh đừng coi tình cảm của em là gánh nặng…

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Em sẽ ra sức kiềm chế cảm xúc này lại.

Tấm màn mỏng của sự mập mờ cuối cùng cũng bị xé toạc.

Rõ ràng cũng được không ít người nói thích anh. Nhưng tình cảm song phương cùng hướng về nhau thì không ai có thể không xúc động.

Bao gồm cả anh.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc