Nhìn thấy ba chữ “Tôi cũng vậy” khiến Hàn Tịnh tức đến nghiến răng, cô giận mà chẳng làm gì được, tức tối nói: “Sao lại là cũng vậy chứ? Cậu phải nhắn là “anh có thể làm bạn trai em được không” chứ?”
“... Nhanh quá.” Thẩm Dịch ngập ngừng, cũng phải tìm cho mình cái bậc thang để bước xuống chứ.
Không hiểu sao chỉ một câu đơn giản như thế mà lại khó mở miệng đến vậy, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày trở thành bạn trai của ai đó.
Mà dù sao đi nữa thì bây giờ cũng muộn rồi.
[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Anh thích kiểu con gái như thế nào vậy ạ?
Hàn Tịnh vừa nhìn thấy câu này cũng biết cô gái kia cũng có ý rồi, cô thúc giục: “Mau trả lời là người giống em đi.”
“... Đừng hối.” Thẩm Dịch vẫn còn nhiều do dự, anh sợ cô nghĩ mình là người trăng hoa, có lẽ khi thật sự để tâm đến một người, con người sẽ trở nên dè dặt hơn.
[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Em thích con trai cao nè, tốt nhất là hay chơi thể thao nữa, như vậy khi bên nhau sẽ cảm thấy rất an toàn đó ::>_<::
[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Cảm giác có thể bế em lên chỉ bằng một tay ấy~
Đây chẳng phải đang nói Thẩm Dịch sao? Anh thậm chí còn không dám đọc kỹ từng tin nhắn, vội vàng tắt màn hình điện thoại.
Chắc là do nhiệt độ trong quán lẩu cao quá nên má anh mới đỏ lên thế này.
“Bế lên bằng một tay luôn cơ đấy.” Hàn Tịnh ngồi bên cạnh bật cười trêu chọc: “Xem ra cô gái này còn bản lĩnh hơn cậu.”
Bình thường, Thẩm Dịch dù thế nào cũng sẽ không để ai cười nhạo mình.
Bế bằng một tay…
Câu nói đó thực sự khiến đầu óc anh bay xa.
Loại hành động này, chắc chắn không thể xảy ra ở nơi công cộng.
Khả năng cao là, trong một căn phòng kín chỉ có hai người.
Chỉ là bế lên thôi sao?
Biết đâu họ sẽ làm nhiều chuyện hơn thế.
Thẩm Dịch vẫn luôn nghĩ mình là người đoan chính, nhưng một khi suy nghĩ kia được khởi động thì như vỡ đê, không thể kiểm soát được nữa.
Thấy Thẩm Dịch lúc này đỏ cả tai, Hàn Tịnh cũng yên tâm rồi.
Mà đồ ăn trong nồi lẩu bấy giờ cũng vừa chín, Hàn Tịnh bèn trở về chỗ ngồi đối diện, khi đứng dậy, cô nhìn thấy Trương Giai Duyệt ở phía không xa đang nhìn về phía này, biết đó là bạn của Diệp Vãn Vãn, Hàn Tịnh mỉm cười, giơ tay chào một cái.
Trương Giai Duyệt suýt thì bị mê hoặc đến mất trí, líu ríu nói: “Phải làm sao đây, tớ hoàn toàn không ghét nổi cô ấy…”
Diệp Vãn Vãn cố gắng không quay sang nhìn Hàn Tịnh, nhưng đột nhiên thấy Trương Giai Duyệt ngồi đối diện trợn tròn mắt, còn làm rớt miếng bò cay đang kẹp xuống bàn.
Ghế trong quán lẩu là loại ghế dài bằng gỗ, Hàn Tịnh bước tới, ngồi xuống ngay bên cạnh Diệp Vãn Vãn.
Là bạn thân, Trương Giai Duyệt rất có nghĩa khí, cô cho rằng Hàn Tịnh tới gây sự nên lấy hết can đảm hỏi: “Cậu, cậu tới đây làm gì?”
Nhưng Hàn Tịnh lại cúi đầu, như thể sợ bị làm ngơ thêm lần nữa mà nghiêng mặt về phía Diệp Vãn Vãn, cô khẽ nói bằng giọng đầy tủi thân: “Cậu vẫn không chịu để ý đến tớ sao?”
Tin nhắn mà Hàn Tịnh gửi từ nãy tới giờ, Diệp Vãn Vãn vẫn chưa hề phản hồi.
Vốn dĩ Trương Giai Duyệt đã nắm chặt điện thoại trong tay, sẵn sàng làm “vũ khí phòng thân”, cô căng thẳng quan sát mọi động tĩnh từ phía đối diện, kết quả là, cái gì thế này?
“Tớ gửi mười tin, cậu trả lời một tin cũng được mà.” Hàn Tịnh lại nhỏ giọng năn nỉ.
Trương Giai Duyệt: “…”
Sao tình huống phát triển theo kiểu gì mà thấy sai sai.
Lúc này Trương Giai Duyệt cũng chẳng biết nên nói gì, cô cúi đầu gắp miếng thịt bò rơi trên bàn, chấm qua bát nước chấm rồi nhét luôn vào miệng.
Khi người ta thấy ngượng, thường sẽ cố tạo cảm giác mình đang rất bận.
Diệp Vãn Vãn ngày càng không hiểu nổi ý đồ của Hàn Tịnh: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Muốn làm bạn với Vãn Vãn đó.” Hàn Tịnh đáp: “Tối qua tớ mơ một giấc mơ, trong mơ có người nói với tớ rằng chỉ cần ở gần cậu thì tớ sẽ luôn gặp may mắn.”
“…” Câu chuyện này bịa quá lộ liễu, ai nghe cũng không tin nổi.
Trương Giai Duyệt thuận miệng nói: “Nếu là bạn của Vãn Vãn, vậy chẳng phải cũng là bạn của tớ à?”
“Đúng rồi.” Hàn Tịnh mỉm cười.
Trương Giai Duyệt có hơi phấn khích, cô nghĩ nếu sau này được đi chơi cùng hai người này thì chắc chắn sẽ được chú ý, biết bao nhiêu người sẽ phải ghen tị với cô cơ chứ.
Huống hồ, Hàn Tịnh vốn đã nổi tiếng ở trong khu đại học này rồi, trước giờ cô chỉ nhìn thấy Hàn Tịnh từ xa chứ chưa từng tiếp xúc gần như này.
“Cậu không quay lại ngồi với cậu ấy à?” Diệp Vãn Vãn hỏi.
“Cậu ấy có người mình thích rồi, bây giờ đang bận theo đuổi người ta.” Hàn Tịnh biết Diệp Vãn Vãn đã hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và Thẩm Dịch, mà đúng là ban đầu, cô thật sự có ý định khiến Diệp Vãn Vãn sớm hết hi vọng, nhưng mà giờ thì tốt rồi, Thẩm Dịch đã có người mình thích.
“Các cậu…” Diệp Vãn Vãn ngập ngừng, không tiện nói thẳng việc “đi xem mắt” của hai người, trong hoàn cảnh này, Thẩm Dịch lại có người thầm thích, lẽ ra Hàn Tịnh phải buồn mới đúng, nếu cô nói ra hết, chẳng khác nào xát muối vào vết thương của người ta.
Hàn Tịnh thản nhiên nói: “Tớ cũng có người mình thích rồi.”
“…” Dù hơi tò mò, nhưng Diệp Vãn Vãn không phải kiểu người sẽ cố gắng dò hỏi chuyện riêng tư của người khác.
Nếu Hàn Tịnh muốn kể, cô sẽ lắng nghe, còn không thì cũng chẳng sao cả.
Mặc dù khi dạy Thẩm Dịch thì nói như chuyên gia, nhưng khi đối diện với Diệp Vãn Vãn, Hàn Tịnh lại không hề vội vàng thổ lộ lòng mình, dù sao cô vẫn chưa làm gì cụ thể, Diệp Vãn Vãn cũng chưa hiểu rõ về cô, lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp để tỏ tình.
Cô muốn bắt đầu từ việc làm bạn.
Có một số người nhịp điệu yêu đương rất nhanh, mới quen vài phút đã có thể thốt ra lời “thích”, bị từ chối xong thì quay sang thích người tiếp theo, cứ thế mà lặp lại, như vậy không tốn thời gian, cũng chẳng để lại nhiều tổn thất cảm xúc.
Nhưng nếu chủ động thích một người, nếu đã chọn bước vào thế giới của họ thì nhất định phải có sự đầu tư, như vậy người kia mới có cơ hội để hiểu mình.
Và điều mà Hàn Tịnh muốn đó là một mối quan hệ lâu dài.