Editor: L’espoir
*
“Đội trưởng, đã gửi phương hướng xong rồi.” Lan Lam nói trên máy truyền tin của đội.
Tầm mắt của hắn dán chặt vào hình ảnh được máy bay không người lái truyền về màn hình: “Tên tội phạm Sài Kiếm đang chạy về phía tháp tín hiệu.”
“Đã rõ.” Thư Húc Nghiêu nói.
máy truyền tin nội bộ vang lên tiếng thở hổn hển nặng nề của các đồng đội khi họ chạy, nhưng Quy Tân không nghe thấy tiếng những âm thanh này, Adam đã lọc tạp âm cho cô, tránh cho môi trường bên ngoài ảnh hưởng đến việc ngắm bắn của cô.
Trong băng đạn của K80 tổng cộng có mười viên đạn, Quy Tân mang theo hai băng đạn dự phòng, đủ dùng.
Nếu đồng đội bắt giữ thành công, cô căn bản sẽ không có cơ hội nổ súng.
Quy Tân duy trì sự bình tĩnh, dùng kính ngắm truy vết bóng dáng đang chạy trốn của Sài Kiếm.
Y chạy gần như là cuống cuồng, không mục đích hay phương hướng, chạy được một đoạn thì trượt chân ngã trên con đường đất lầy lội ẩm ướt của khu ổ chuột, y lồm cồm bò dậy, hốt hoảng quay đầu nhìn lại phía sau, không màng đến đầu gối chảy máu và ổ bánh mì trong miệng rơi xuống, tiếp tục chạy như điên.
“Chạy nhanh thật đấy, may mà y chạy về hướng tháp tín hiệu.” Trên màn hình giám sát trong tay Lan Lam, điểm xanh đại diện cho đồng đội bên mình và điểm đỏ đại diện cho mục tiêu nhiệm vụ đang không ngừng kéo gần khoảng cách, đám Thư Húc Nghiêu sắp đuổi kịp Sài Kiếm rồi.
“Chờ một chút đã.” Quy Tân đang im lặng ngắm bắn thì bỗng nhiên lên tiếng: “Không phải nói Sài Kiếm không có kinh nghiệm chống truy vết sao? Vừa rồi đội trưởng cách y xa như vậy, làm sao y có thể nhận ra và chạy trốn được?”
Lan Lam sững sờ: “Không lẽ là năng lực siêu phàm của y…”
“Không đúng, anh không chú ý hả? Sài Kiếm vừa chạy vừa quay đầu nhìn đấy, y không nhìn về phía tây nam nơi đội trưởng đang đứng mà nhìn quay đầu nhìn về phía sau kìa.” Quy Tân xoay ống ngắm, không còn nhắm vào Sài Kiếm, mà chuyển hướng về phía sau y tìm kiếm vật thể khả nghi: “Y chạy không phải vì y biết đội trưởng đang ở gần đó, y không nhạy bén tới vậy đâu… Là có thứ gì đó khác đang đuổi theo y, điều này khiến y cảm thấy sợ hãi, cho nên y mới chạy.”
“Suy luận có vẻ hợp lý.” Lan Lam lẩm bẩm.
Phân tích của Quy Tân quả thật rất có lý, hắn do dự một giây, tách một chiếc máy bay không người lái khỏi dàn máy bay đang theo dõi và điều khiển nó bay về phía sau, bắt đầu quét môi trường xung quanh.
Hình ảnh môi trường, hình ảnh 3D của các tòa nhà, địa hình quy mô nhỏ và hệ thống thoát nước đều được quét hết, các vật thể sống không thể ẩn nấp trước ánh sáng quét của máy bay không người lái.
Không có bất kỳ lạ thường nào, không có vật gì đang đuổi theo Sài Kiếm.
Lan Lam thoải mái nói: “Cô quá lo lắng rồi đó, Tiểu Quy.”
Môi Quy Tân căng chặt, trong đầu xuất hiện một dấu hiệu cảnh báo rõ ràng.
Huyệt thái dương của cô giật giật, trực giác mách bảo cô rằng—— sự tình không đơn giản như vậy.
Một trong những tài năng bẩm sinh của Quy Tân là ‘tránh nguy hiểm’, cô có thể nhận biết nguy hiểm một cách nhạy bén và tránh né nó.
Thiên phú này được kích hoạt trong khi Quy Tân không hề hay biết.
Có nguy hiểm, gần đó có nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm không phải là đến từ Sài Kiếm, mà là đến từ nơi khác…
“Phát hiện vật thể không xác định đang di chuyển trong cống thoát nước với tốc độ 5,9 mét mỗi giây! Phát hiện vật thể không xác định đang di chuyển trong cống thoát nước với tốc độ 5,9 mét mỗi giây!” Adam phát ra báo động: “Đang quét… Quét xong rồi! Vật thể không xác định là thủy tức ký sinh! Cảnh báo cấp độ 3! Nhắc lại, cảnh báo cấp độ 3!”
Thông báo của Adam được phát đi với tốc gấp đôi, truyền đến tai mọi thành viên trong đội một cách nhanh chóng và rõ ràng.
“Mẹ kiếp! Làm sao mà thủy tức ký sinh lại rời khỏi bờ biển và tiến vào nội thành được chứ?” Lan Lam vốn luôn mang biểu cảm thoải mái bỗng nhiên dõng dạc nói tục, điều khiển bảng dữ liệu với sắc mặt khó coi, điều động máy bay không người lái bay dọc theo đường cống thoát nước để xác nhận vị trí thủy tức ký sinh: “Phía đội trưởng sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta không mang theo vũ khí và trang bị để đối phó với sinh vật dị chủng!”
Sinh vật dị chủng? Thủy tức ký sinh? Cái quái gì thế này!
Trái tim của Quy Tân như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô di chuyển ống ngắm, tìm kiếm xung quanh theo nắp cống thoát nước trên đường phố.
Lan Lam nói với vẻ không thể tin nổi: “Thủy tức ký sinh đang đuổi theo Sài Kiếm trong cống thoát nước!”
Quy Tân ngẩng đầu liếc nhìn bảng số liệu trên tay hắn một thoáng, điểm đỏ nhỏ tượng trưng cho Sài Kiếm đang liều mạng di chuyển về phía trước, trong khi sinh vật dị chủng được gọi là thủy tức ký sinh đó được đánh dấu bằng điểm nhỏ màu vàng, đang bám sát phía sau Sài Kiếm.