"Chị Trang Dung đã giúp em nhiều như vậy, sao không thể cảm ơn chứ."
"Được rồi, vậy chị cúp máy nhé, không làm phiền em nữa."
"Vừa nói chuyện với chị Trang Dung à?" Tạ Duệ Châu tựa vào cửa, đợi cậu cúp máy mới từ từ lên tiếng.
"Vâng, là về bộ phim đó." Ninh Dữ Ý ngập ngừng liếc nhìn về phía phòng tắm.
Sau khi gặp đạo diễn, nếu thuận lợi vào đoàn thì cậu sẽ đi quay phim ba tháng ở một đoàn phim trong rừng sâu.
Khi Phàn Trung Xuyên từ phòng tắm bước ra, nhận thấy Ninh Dữ Ý thỉnh thoảng nhìn mình, mỗi lần đều tỏ vẻ muốn nói gì đó.
Trong lúc Tạ Duệ Châu làm thủ tục xuất viện, Phàn Trung Xuyên nắm tay Ninh Dữ Ý kéo đến một góc vắng.
"Sao vậy?" Phàn Trung Xuyên thản nhiên dùng cánh tay chắn đường duy nhất của Ninh Dữ Ý.
"Không có gì." Ninh Dữ Ý ngượng ngùng lẩm bẩm.
"Từ phòng bệnh xuống dưới tầng, em nhìn anh cả chục lần rồi." Phàn Trung Xuyên mỉm cười.
Ninh Dữ Ý cao giọng hơn: "Em đâu có nhìn anh nhiều như vậy."
"Ừ?"
Ninh Dữ Ý im lặng, ánh mắt lảng tránh, không ngừng quanh co: "Không có gì."
Phàn Trung Xuyên lặng lẽ cúi mắt nhìn vào mắt Ninh Dữ Ý, nhẹ nhàng thổi hơi vào tai cậu.
Tai Ninh Dữ Ý đỏ bừng lên, khó khăn thốt ra lời: "Chỉ là, sau mùng ba Tết, em có thể sẽ vào đoàn."
. . .
Sau khi Tạ Duệ Châu làm xong thủ tục quay lại thì không thấy Ninh Dữ Ý đâu, đi vài bước liền thấy Ninh Dữ Ý và Phàn Trung Xuyên từ góc khuất bước ra.
Nhìn thấy môi Ninh Dữ Ý hơi sưng đỏ, Tạ Duệ Châu đâu có không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng y biết em trai mình mặt mỏng, chỉ có thể giả vờ không thấy.
"Chúng ta lập tức về Hải Thị." Tạ Duệ Châu lạnh lùng nói, làm Ninh Dữ Ý không khỏi lo lắng: "Nguyễn Nhạc Trí vừa gọi điện nói Nguyễn Tiếu Hủy không liên lạc được."
Ninh Dữ Ý nhíu mày: "Là do Hứa Anh Triết làm sao?"
"Rất có thể." Tạ Duệ Châu nhanh chóng dùng điện thoại ra lệnh: "Đường bay đã được xin phép xong, đến sân bay liền đi."
"Được." — wattpad: atoe1803
Về đến Hải Thị, Tạ Duệ Châu không yên tâm để Ninh Dữ Ý ở một mình tại Thanh An, đặc biệt đưa cậu đến nhà Tạ Lâu và Lâm Ý Nguyệt, giải thích tình hình với họ.
Để an toàn, Phàn Trung Xuyên cũng ở bên cạnh Ninh Dữ Ý.
Sáng hôm sau, Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam mới mệt mỏi trở về.
Tạ Lâu mặc đồ ngủ, ngồi trên ghế sô pha: "Sao rồi?"
"Đã tìm thấy người, không sao, nhưng do quá xúc động mà sinh non, có lẽ phải nằm viện một thời gian." Tạ Duệ Châu mệt mỏi xoa thái dương: "Ninh Ninh ngủ chưa?"
"Vừa mới ngủ không lâu, Tiểu Phàn vẫn đang ở trên lầu với nó." Lâm Ý Nguyệt nghe không sao cũng yên tâm: "Hai đứa cũng đi nghỉ ngơi đi, lát nữa bảo mẫu sẽ mang đồ ăn lên."
"Vâng, ba mẹ, chúng con lên trước."
Tạ Dực Nam và Tạ Duệ Châu cùng lên lầu, Lâm Ý Nguyệt lắc đầu ngồi lên ghế sô pha: "Nguyễn gia kia thường xuyên than thở với em rằng con gái mắt nhìn người không tốt, lúc đó em còn không tin."
"May mà bây giờ đã giải quyết xong, người cũng không sao, coi như một bài học." Tạ Lâu ôm bà, vỗ vai an ủi.
"Chỉ là vết thương tình cảm này, sợ là không dễ gì hàn gắn."
"Haiz."
Khi Ninh Dữ Ý tỉnh dậy, tin tức về việc Hứa Anh Triết bị bắt đã lên báo.
Không dám đắc tội với tập đoàn Nguyễn thị, tất cả tin tức đều tường thuật lại sự việc, bao gồm việc Hứa Anh Triết ngoại tình, bao nuôi tiểu tam và cuối cùng là bắt cóc vợ đang mang thai, khiến cô sinh non.
Nguyễn gia cũng chấp nhận phỏng vấn, nói rằng nhất định sẽ kiện Hứa Anh Triết đến cùng, cho đến khi anh ta phải ngồi tù.
Ninh Dữ Ý cảm thán dựa vào lòng Phàn Trung Xuyên: "Người ta nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, đây chính là ví dụ sao?"
Phàn Trung Xuyên không có bất kỳ thay đổi gì trong biểu cảm, từ tốn hôn lên môi Ninh Dữ Ý rồi nói: "Chỉ là cô ấy mắt nhìn không tốt, chọn phải một con chó, với chó mà gọi là kết hôn sao?"
Ninh Dữ Ý ngây thơ chớp chớp mắt, tỏ ý đồng tình.
Phàn Trung Xuyên xoa đầu Ninh Dữ Ý, nhẹ giọng nói: "Hôn nhân của anh và Ninh Ninh chỉ là thiên đường của chúng ta thôi."
Đúng vậy, hôn nhân có phải là nấm mồ hay không, phụ thuộc vào người kết hôn với bạn.
Có thực sự yêu bạn không. — wattpad: atoe1803
. . .
Chuyện của Hứa Anh Triết cuối cùng kết thúc bằng cảnh ngục tù, Ninh Dữ Ý chỉ biết rằng Nguyễn Tiếu Hủy sinh được một bé gái, khi đứa bé khỏe hơn, cả gia đình đã chuyển ra nước ngoài.
Sau sự việc của Hứa Anh Triết, Ninh Dữ Ý sắp xếp thời gian gặp Trang Dung và đạo diễn phim.
Đạo diễn là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, mặc sườn xám thanh lịch, nhẹ nhàng trò chuyện với Ninh Dữ Ý.
Vì đây chỉ là một bộ phim nghệ thuật kinh phí thấp, đoàn phim chủ yếu hướng tới giải thưởng điện ảnh nghệ thuật quốc tế, chủ đề quá nặng nề, đạo diễn trước đó đã nói với Ninh Dữ Ý có thể sẽ không được chiếu ở trong nước, tiền cát-xê cũng sẽ không nhiều.
"Không sao." Ninh Dữ Ý mỉm cười: "Nếu chỉ vì tiền, thì bây giờ tôi đã không còn trong giới giải trí nữa."
Đạo diễn hiểu ra, lập tức đưa hợp đồng và ký với Ninh Dữ Ý.
Qua Tết, Ninh Dữ Ý tạm biệt Phàn Trung Xuyên, đến nơi rừng sâu để quay phim.
Địa điểm quay phim mà đạo diễn chọn là một ngôi làng nhỏ trong rừng sâu, điều kiện không tốt lắm, sưởi ấm hoàn toàn bằng bếp và lò sưởi.
---------------------------------------------
Ba tháng sau, Ninh Dữ Ý trở về Hải Thành với cân nặng giảm sáu cân, bị Lâm Ý Nguyệt nhắc nhở suốt một thời gian dài.
Sau khi dùng bữa tối tại Tạ gia, Ninh Dữ Ý từ chối lời mời của Lâm Ý Nguyệt để ở lại nghỉ ngơi, tự lái xe về nhà ở Thanh An.
Khi đi trên con đường quen thuộc, thấy những bụi hồng trong sân biệt thự đã bắt đầu mọc lá mới, Ninh Dữ Ý nhẹ nhàng vuốt ve những nụ hoa hồng rồi mở cửa vào biệt thự.
Ngay khi mở cửa, cậu vẫn còn đang nghĩ về thực đơn của bữa tối hôm đó.
Lần trở về này, cậu chỉ thông báo cho Tạ gia, mà không hé lộ một chút thông tin nào với Phàn Trung Xuyên.
Cậu mang theo những món quà từ bên kia, định dành cho Phàn Trung Xuyên một bất ngờ vào buổi tối.
Âm thanh của khóa cửa được mở, phòng khách tối om mở ra trước mắt Ninh Dữ Ý. Cậu mò mẫm đến công tắc đèn và bật lên.
Ngay lập tức, ánh sáng tràn ngập căn phòng, cùng với ánh sáng, Ninh Dữ Ý cũng nhìn rõ nội thất trong phòng.
Tất cả đồ đạc trong phòng đã bị dọn đi, thay vào đó là những quả bóng bay màu xanh trắng và đèn trang trí rải khắp nơi.
Ninh Dữ Ý thậm chí nghi ngờ mình có vào nhầm cửa không, cậu nhớ lại mật khẩu vừa mới nhập.
Chắc chắn là ở đây.
Cậu cẩn thận bước qua những quả bóng bay đến giữa phòng khách, từ giữa đám bóng bay, cậu nhìn thấy Điềm Điềm đang chạy từ cầu thang xuống.
Không biết ai đã mặc cho Điềm Điềm chiếc váy trắng voan, Điềm Điềm không hề thấy khó chịu, chạy tới bên chân Ninh Dữ Ý và nằm xuống, để lộ bụng, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu.
Như thể đang nói, sao anh không xoa bụng tôi?
Ninh Dữ Ý bật cười, quỳ xuống xoa bụng Điềm Điềm.
Khi xoa đến lưng, cậu cảm thấy một cảm giác khác thường.
Ninh Dữ Ý cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, lật Điềm Điềm lại và tìm thấy một hộp da màu đen nhỏ từ dưới áo của nó.
Hộp chỉ bằng một phần tư lòng bàn tay, Ninh Dữ Ý cảm thấy một dự cảm kỳ lạ, trái tim cậu dâng lên hồi hộp.
Cậu kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong lòng và từ từ mở hộp ra.
Chiếc nhẫn bạc nằm yên lặng ở giữa hộp, Ninh Dữ Ý đồng thời có cảm giác ngạc nhiên và như đã đoán trước.
Cậu cầm nhẫn lên và đặt vào lòng bàn tay.
Chiếc nhẫn bạc rõ ràng là nhẫn nam, Ninh Dữ Ý nhìn thấy bên trong có khắc một dãy chữ cái hoa mỹ dài.
—Je t'aime-nyy
Ninh Dữ Ý đã từng đến Paris, đương nhiên biết Je t'aime có nghĩa là "Anh yêu em" trong tiếng Pháp, cậu đứng ngẩn ra tại chỗ, trái tim như bị một cú sốc mạnh.
"Boom."
Ngoài cửa sổ, pháo hoa màu xanh trắng lại sáng lên, giống như lần trước, khi pháo hoa bay lên cao nhất, nó sẽ rơi xuống thành chữ.
Ninh Dữ Ý đi đến cửa sổ, dựa vào khung cửa, nhìn pháo hoa nhảy từng chữ cái qua Je t'aime và tên của cậu.
Khi pháo hoa cuối cùng bắn lên cao nhất, nó thậm chí còn rơi xuống thành hình ảnh của Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý nhận ra đó là bức ảnh cậu chụp khi đi biển Hy Lạp, do Chu Nhị Hoà chụp.
Giờ thì Ninh Dữ Ý không thể không hiểu ý nghĩa của cảnh tượng trước mắt nữa.
Cậu đặt tay lên trái tim mình, chỉ cảm thấy trái tim mình đang rung động mãnh liệt, sâu sắc chạm vào dây đàn trong lòng.
Bước chân từ phía sau vang lên, Ninh Dữ Ý không quay lại, để cho vòng tay quen thuộc ôm lấy mình.
Phàn Trung Xuyên ôm Ninh Dữ Ý vào lòng, nhẹ nhàng hỏi.
"Em có muốn kết hôn với anh không?"
"Anh sẵn sàng hiến dâng tất cả để yêu em."
Ninh Dữ Ý cảm thấy mắt mình ươn ướt, khóe mắt cũng hơi đỏ.
Cậu mím môi, cúi đầu, mỉm cười với nước mắt, đặt chiếc nhẫn vào tay Phàn Trung Xuyên.
Sau đó, cậu đưa tay phải ra.
"Anh có thể đeo nhẫn cho em không?"
"Vị hôn phu của em."
- END -
Đôi lời của editor:
Tới đây cũng chính thức hoàn bộ "Sau khi xuyên sách tôi thành bé cưng hai nhà hào môn" rồi. Cảm ơn các bạn đã bỏ thời gian đọc truyện cũng như những bạn đã luôn góp ý để bản edit được hoàn thiện hơn ạ. Bộ này về nội dung không quá đặc sắc, chuẩn đoàn sủng và có khá nhiều sạn vì có lẽ tác giả viết còn hơi non tay, ngoài ra còn một số chỗ sai kiến thức. Mình cũng cố gắng chỉnh sửa cho bản edit chỉnh chu nhất có thể, mong các bạn chỉ đọc vui và cứ góp ý cho mình nhé.
Tiện thể nếu ai chưa biết thì nhà mình còn 1 bộ khá hay là "Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ", nhớ ủng hộ mình nha.