Sau khi tổng duyệt ba bốn lần, đêm hội chào năm mới chính thức bắt đầu.
Sau khi chào đón năm mới kết thúc,,Ninh Dữ Ý sợ sẽ có nhiều fan tụ tập nên đã sớm rời sân vận động trước. Chu Nhị Hòa theo sau cậu một bước, gọi điện đặt trà sữa tại một cửa hàng gần đó để chuẩn bị phát cho các fan hâm mộ.
Ninh Dữ Ý vừa bước ra ngoài, đã thấy chiếc xe đang đậu yên tĩnh bên lề đường, và người đang tựa vào thân xe.
Ninh Dữ Ý mỉm cười bước tới, luồn tay qua cánh tay người đó rồi đút tay vào túi anh.
"Ưm, sao không đợi trong xe, bên ngoài lạnh lắm mà." Ninh Dữ Ý chạm vào bàn tay của Phàm Trung Thiên đang để trong túi áo, cảm nhận được độ ấm hơi nóng của nó càng làm nổi bật sự lạnh lẽo của bàn tay mình.
"Sợ em không thấy anh." Phàn Trung Xuyên nắm chặt tay Ninh Dữ Ý, giữ ấm trong túi áo mình, "Sao tay lại lạnh thế này."
"Vừa tẩy trang xong rửa mặt, vội quá nên không chờ nước ấm." Ninh Dữ Ý giải thích mơ hồ.
Còn vì sao lại vội vàng ra ngoài như vậy, câu trả lời thì ai cũng hiểu.
Ninh Dữ Ý ngẩng đầu lên, nhìn vào cằm cứng rắn của Phàn Trung Xuyên, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên.
Bên ngoài nhà thi đấu cũng có một số fan không mua được vé và những người tò mò, mặc dù tập trung ở cổng khác, nhưng Ninh Dữ Ý lo bị phát hiện, không đứng ngoài lâu mà lên xe ngay.
Phàn Trung Xuyên quay đầu hỏi: "Về Thanh An hay đi ăn cơm?"
Ninh Dữ Ý lắc đầu: "Đến cửa hàng hoa ES." - wattpad: atoe1803
Vì là đêm Giao thừa, dù đã hơn một giờ sáng, các cửa hàng bên đường vẫn rực rỡ ánh đèn, thỉnh thoảng còn có người qua lại.
Ninh Dữ Ý dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh bên ngoài, điều hòa trong xe dần ấm lên, khiến cửa sổ phủ đầy sương mờ, che khuất tầm nhìn của cậu.
Phàn Trung Xuyên liếc nhìn Ninh Dữ Ý, thấy cậu đang vẽ gì đó trên cửa sổ.
Ninh Dữ Ý quay người, chắn cửa sổ: "Đợi em vẽ xong rồi anh hãy xem."
Phàn Trung Xuyên hứng thú gãi cằm, đếm thời gian đợi Ninh Dữ Ý hoàn thành.
Cuối cùng Ninh Dữ Ý ngồi thẳng dậy, quay sang cười với Phàn Trung Xuyên: "Xong rồi."
Nói xong, Ninh Dữ Ý nhích người sang bên: "Tada, xem em vẽ thế nào."
Trên cửa sổ là hai người nhỏ đơn giản nắm tay nhau.
Phàn Trung Xuyên chỉ vào cửa sổ: "Chiều cao không đúng."
"Hả?" Ninh Dữ Ý quay lại nhìn, thấy hai người nhỏ đứng cạnh nhau, quay đầu lại mỉm cười đe dọa: "Anh nói lại lần nữa xem?"
Giọng nói không vội vàng, tốc độ vừa phải.
Phàn Trung Xuyên cười khẽ, nghiêng người chỉnh lại mái tóc bị mũ đè rối của Ninh Dữ Ý: "Đi thôi."
Trước cửa hàng hoa ES, Ninh Dữ Ý ngăn Phàn Trung Xuyên xuống xe: "Em tự xuống là được."
Cửa hàng hoa bày đầy những bó hoa mang nhiều ý nghĩa khác nhau, Ninh Dữ Ý ngắm nghía một chút, rồi báo số điện thoại của mình.
Rất nhanh, bó hoa đã được nhân viên mang ra, Ninh Dữ Ý ôm bó hoa cúc trắng, ánh mắt dịu dàng trong giây lát.
"Cảm ơn." Cậu cảm ơn nhân viên cửa hàng, quay người định rời đi, nhưng đến cửa lại dừng lại.
Quay lại, cậu nhìn vào bó hoa hồng trên quầy kính bên cạnh.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng tiến lên giới thiệu cho Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý không để ý liếc nhìn chiếc xe ngoài cửa, rồi lại nhìn bó hoa: "Gói cái này luôn nhé, thanh toán ở đâu vậy?"
. . .
Phàn Trung Xuyên lặng lẽ nhìn Ninh Dữ Ý hai tay ôm hai bó hoa đi ra, vì mặc đồ quá dày nên Ninh Dữ Ý không có tay trống để mở cửa.
Cậu vừa định gọi một tiếng Phàn Trung Xuyên, thì thấy anh đã tự mở cửa xe đi ra.
Ninh Dữ Ý chạy nhanh qua đầu xe về phía Phàn Trung Xuyên, đưa bó hoa hồng bên tay phải ra trước mặt anh.
"Này, bạn trai tặng hoa cho anh nè."
Mặc dù Phàn Trung Xuyên đã đoán được từ lúc Ninh Dữ Ý bước ra khỏi cửa hàng rằng bó hoa hồng sẽ tặng cho mình, nhưng khi hương hoa hồng thoang thoảng vào mũi, tim Phàn Trung Xuyên vẫn đập mạnh.
Anh nhận lấy bó hoa hồng, dùng bó hoa làm vật che chắn, hôn sâu Ninh Dữ Ý.
...
Trở lại xe, Ninh Dữ Ý cẩn thận đặt bó hoa cúc trắng và bó hoa hồng trắng hoa ly xen kẽ trắng lên chân.
Phàn Trung Xuyên mãn nguyện để tay lên vô lăng, đợi Ninh Dữ Ý nói đi đâu.
Ninh Dữ Ý nhìn bó hoa trên chân, tai đỏ ửng vì vừa hôn ngoài đường phố vẫn chưa tan hết.
Cho đến khi má không còn nóng nữa, cậu mới mở miệng: "Đến nghĩa trang Hồng Sam."
Phàn Trung Xuyên liếc nhìn bó hoa trên chân cậu, sự phỏng đoán trong lòng đã thành sự thật.
Nghĩa trang Hồng Sam nằm ở ngoại ô thành phố, dù trung tâm thành phố vì Giao thừa vẫn rất náo nhiệt, nhưng ngoại ô chỉ thỉnh thoảng thấy một cửa hàng còn sáng đèn.
Càng gần nghĩa trang Hồng Sam, người đi đường và xe cộ càng ít đi.
Đến chân núi, bảo vệ đang ngủ gật trong chòi bị đèn xe làm tỉnh, mở cửa hỏi họ có lên núi không?
Giọng của bảo vệ khiến Ninh Dữ Ý bật cười.
Cậu thấy đồng hồ treo trong phòng bảo vệ chỉ đúng 2:30.
Bảo vệ làm việc ở nghĩa trang Hồng Sam nhiều năm, nhìn thấy Ninh Dữ Ý ngồi trong xe, liền nhớ đến chàng trai trẻ mỗi năm ngày mùng một tháng Giêng đến đây.
"Lại là cậu à." Bảo vệ đội mũ lên, dụi mắt, "Lại thăm người thân à, sao hôm nay đến sớm thế?"
"Vâng , vừa làm thêm giờ xong, xong liền qua đây." Ninh Dữ Ý đưa túi đồ ăn vừa mua ở tiệm bên đường lên.
""Ấy chà, tôi không thể nhận đâu." Bảo vệ vội vã xua tay.
"Không sao, là mua cho bác mà." Ninh Dữ Ý mỗi năm vào ngày này đều đến nghĩa trang, mấy năm trước thậm chí còn cảm thấy không có lý do gì để sống, cũng nhờ lời khuyên của bảo vệ này mà có thêm nghị lực.
Bảo vệ cũng không từ chối nữa, nhận lấy túi: "Được, các cậu lên trước đi, tôi sẽ bật đèn trên đường cho các cậu ngay."
Phàn Trung Xuyên lại lái xe lên một đoạn, đến một bãi đậu xe trên sườn đồi mới dừng lại, cùng Ninh Dữ Ý xuống xe.
Ninh Dữ Ý thành thạo đi qua vô số bia mộ, đến một góc dừng lại.
Ninh Dữ Ý đặt bó hoa trước bia mộ, nhìn người phụ nữ trung niên trong bức ảnh trên bia, cúi đầu cười.
"Hôm nay đến sớm một chút, có lẽ làm phiền mẹ viện trưởng đang ngủ, giới thiệu một chút." Ninh Dữ Ý kéo tay Phàn Trung Xuyên, "Đây là bạn trai con, con đang yêu rồi."
Phàn Trung Xuyên đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Ninh Dữ Ý, nói với bia mộ: "Chào mẹ viện trưởng."
Ninh Dữ Ý đỏ mặt: "Anh nên gọi là cô, chúng ta đâu có kết hôn, anh gọi mẹ gì chứ."
Phàn Trung Xuyên cười mỉm.
Ninh Dữ Ý kể rất nhiều chuyện về Tạ gia và những trải nghiệm gần đây của mình, nhưng chỉ chọn những chuyện vui để nói.
Khi nói gần xong, thời gian cũng đã trôi đến bốn giờ.
"Được rồi, lần sau con lại đến thăm mẹ." - wattpad: atoe1803
Nghĩa trang có người chuyên dọn dẹp, không có tình trạng cỏ mọc um tùm, nhưng cỏ dại mọc nhanh hơn dọn đất, bên cạnh vẫn có một ít cỏ dại vừa nhú ra từ kẽ đá.
Trước khi đi, Ninh Dữ Ý cúi xuống, nhổ hết đám cỏ dại vừa nhú ra bên cạnh bia mộ.
Khi quay lại chân núi, Ninh Dữ Ý mới cảm thấy lạnh, rụt cổ nhanh chóng lên xe.
"Đã hết năm mới rồi à." Ninh Dữ Ý nói tiếc nuối, "Em còn chưa xem pháo hoa nữa."
Vào đêm Giao thừa, Hải Thị tổ chức một màn pháo hoa, nhưng cả nhóm đều bận rộn ở hậu trường nhà thi đấu, không thấy được chút pháo hoa nào.
Mặc dù giọng của Ninh Dữ Ý rất nhỏ khi cảm thán, nhưng Phàn Trung Xuyên vẫn nghe thấy.
Cậu nhìn Ninh Dữ Ý đang ngủ dựa vào cửa sổ xe, nhắn tin cho trợ lý.
Khi xe quay lại thành phố, Ninh Dữ Ý mới lờ mờ tỉnh dậy.
"Đây không phải là đường về Thanh An." Ninh Dữ Ý nhìn những tòa nhà văn phòng ngày càng cao hai bên, "Anh phải đến công ty à?"
Phàn Trung Xuyên: "Ừm."
Ninh Dữ Ý mặt buồn rầu: "Không phải chứ, giờ anh còn phải xử lý việc gấp à?"
"Việc gấp? Coi như là vậy."
Phàn Trung Xuyên lái xe vào bãi đậu xe ngầm của tập đoàn Phàn Thị, đỗ xe xong tháo dây an toàn, còn cúi người tháo dây an toàn cho Ninh Dữ Ý.
Khi đứng dậy, anh ghé vào tai Ninh Dữ Ý nói thêm một câu.
"Cùng bạn trai đón năm mới, đúng là việc gấp."
"Hả, đón, đón năm mới? Nhưng năm mới qua rồi mà?"
Ninh Dữ Ý bị Phàn Trung Xuyên nắm tay dẫn vào thang máy, lên văn phòng tầng cao nhất.
Cậu theo Phàn Trung Xuyên đến bên cửa sổ sát đất, thấy Phàn Trung Xuyên nhìn đồng hồ, cũng nhìn theo.
Còn vài phút nữa là năm giờ.
Vậy, Phàn Trung Xuyên chuẩn bị cho cậu một bất ngờ sao?
Cậu cũng hồi hộp đếm giây theo thời gian, đếm ngược đến số 1, thì nghe thấy tiếng 'phụt'.
Ninh Dữ Ý nhìn theo tiếng.
Là pháo hoa!
Màn pháo hoa kéo dài mười phút, cuối cùng có những bông pháo hoa trắng nổ tung trên trời, tỏa ra, để lại chữ "Ninh Dữ Ý" ngắn ngủi trên bầu trời đen như tấm vải.
Ninh Dữ Ý tựa vào cửa sổ, ánh mắt phản chiếu pháo hoa trắng, ánh mắt có chút mờ mịt.
Phàn Trung Xuyên từ phía sau ôm lấy anh, vuốt ve mái tóc mềm của anh: "Thích không?"
"Thích." Giọng Ninh Dữ Ý có chút nghẹn ngào.
Cậu hít mũi: "Anh bắt đầu chuẩn bị từ khi nào vậy."
Tên của anh ở cuối màn pháo hoa, chắc chắn phải chuẩn bị rất lâu.
Phàn Trung Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ánh mắt hướng tới những tòa nhà văn phòng dày đặc bên ngoài.
Kể từ khi lần đầu nhận ra tình cảm của mình, anh đã bắt đầu chuẩn bị những điều này.
Anh hôn nhẹ lên sau gáy Ninh Dữ Ý, không nói gì.
Sau khi màn pháo hoa kết thúc, Ninh Dữ Ý không thể chịu nổi nữa, ngáp liên tục.
Vì thường xuyên luyện tập, cậu đã không ngủ đủ giấc trong thời gian gần đây, lần này còn thức trắng đêm.
Ninh Dữ Ý ngả người ra sau, được Phàn Trung Xuyên đỡ lấy.
"Chúng ta về Thanh An đi, em buồn ngủ quá." Ninh Dữ Ý khóe mắt rưng rưng, mắt nheo lại.
Phàn Trung Xuyên bế cậu lên: "Ngủ ở đây đi."
Phàn Trung Xuyên đi đến kệ sách phía sau bàn làm việc, không biết bấm chỗ nào, kệ sách tự động mở sang hai bên, bên trong là một căn phòng.
Căn phòng được trang trí giống phòng ngủ chính ở Thanh An, Phàn Trung Xuyên vừa đặt Ninh Dữ Ý lên giường, cậu đã cuộn mình trong chăn và ngủ ngay.
Phàn Trung Xuyên cười khẽ, kéo chăn cho cậu, cởi quần áo và vào phòng tắm bên cạnh.
...
Lúc này vào buổi trưa, Ninh Dữ Ý với mái tóc rối bù sau khi ngủ dậy, mắt nheo lại đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.Cậu tùy ý lục lọi trong túi áo khoác lông vũm tìm được một sợi dây buộc tóc, buộc phần tóc dài phía trước thành một búi nhỏ. Nhìn vào gương, thấy mình vẫn chưa tỉnh táo hẳn, Ninh Dữ Ý quyết định mở tủ quần áo để tìm một bộ đồ chuẩn bị tắm.
Ban đầu, Ninh Dữ Ý chỉ định lục tìm một bộ đồ của Phàn Trung Xuyên để mặc tạm, nhưng khi mở tủ ra, cậu ngạc nhiên khi thấy phần lớn trong tủ đều là quần áo của mình.
Sau khi tắm xong, Ninh Dữ Ý nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài, nhưng chỉ trong vài giây âm thanh đã biến mất.
Không muốn ra ngoài làm phiền Phàn Trung Xuyên, Ninh Dữ Ý lấy điện thoại từ trên giường và lướt Weibo một cách vô định.
Hai buổi bắn pháo hoa ở Hải Thị hôm qua đều lên hot search, nhưng náo nhiệt nhất vẫn là buổi pháo hoa lúc năm giờ, đặc biệt là vài giây cuối có nhắc đến tên Ninh Dữ Ý.
Nhiều người đoán rằng có phải Tạ gia đã chuẩn bị bất ngờ này cho Ninh Dữ Ý không, nhưng ngay lập tức có người lên tiếng phủ nhận giả thuyết đó.
【Những người làm việc chăm chỉ ở Phong Hoa, tối qua Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam đều bận, Tạ Duệ Châu chạy liên tục từ buổi dạ tiệc đến một đài phát thanh khác, còn Tạ Dực Nam họp với bộ phận tuyên truyền và quan hệ công chúng vào sáng sớm.】
【Thời buổi này Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam cũng phải tăng ca sao??? Những người lao động văn phòng khóc mất thôi】
【Thật là làm việc quá chăm chỉ, sáng sớm ngày đầu năm mới mà vẫn còn họp, khác hẳn với hình ảnh những cậu ấm giàu có mà tôi tưởng tượng...】
【Tạ Dực Nam và Tạ Duệ Châu không phải là những công tử bột, hãy xem lại lịch sử phát triển của Phong Hoa đi, hai anh em này dựa vào chính mình để đứng vững trong giới giải trí】
Trả lời: 【Tổng giám đốc của các công ty thông thường chắc chắn sẽ không phải làm vậy, nhưng Phong Hoa là công ty giải trí, ngày lễ như Tết Dương lịch quan trọng với nghệ sĩ công ty như thế nào】
【Chệch chủ đề rồi! Quay lại chủ đề chính, vậy ai đã chuẩn bị pháo hoa? Hải Thị không cho phép đốt pháo hoa mà? Nhưng tôi không ở Hải Thị, không biết liệu Tết Dương lịch có ngoại lệ không, vẫn đang chờ lời giải thích chính thức.】
【Ồ, người ở trên thật giống một trà xanh sống, bạn không ở Hải Thị mà trong thông tin lại ghi là aHải Thị à.】
【Đừng cãi nhau nữa, chuyện này tôi biết... Có người đã đến xin phép, một người rất giỏi, nếu không cũng không thể lôi tôi dậy giữa đêm để làm giấy thông hành O_0】
【Ui mẹ ơi, là ai vậy? Kích động quá, tôi có thể trực tiếp hóng chuyện này được không?】
Trả lời: 【Chắc chắn không thể nói ra, tôi còn muốn giữ công việc này, ẩn danh thôi! Tôi lại đi ngủ tiếp đây, không muốn trải qua chuyện phải đến công ty giữa đêm một lần nữa QAQ】
【Chạy rồi? Cái tin lớn như thế này đâu rồi! ! !】
【Này, cô gái đừng chạy mà, nhưng mà nói chứ, cái người trà xanh với anti-fan trước đó đâu rồi】
...
Vậy nên, là Phàn Trung Xuyên nghe thấy mình nói, mới đột nhiên chuẩn bị cho mình sự bất ngờ này sao?
Ninh Dữ Ý nắm chặt điện thoại, cắn chặt môi, trong lòng ngọt ngào như thấm mật.