Ninh Dữ Ý nằm dài trên sô pha, buồn chán xem nốt phần cuối của bộ phim.
Phàn Trung Xuyên vừa mới bị Ninh Dữ Ý sờ múi đến nảy sinh dục vọng, nên lúc này anh đang phải tắm nước lạnh trong phòng tắm.
Cánh cửa bị đẩy ra kêu cạch một tiếng, sau đó lại lại bị đóng lại cái cạch.
Ninh Dữ Ý ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Trì Cảnh vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua hớt hải chạy tới.
"Em họ à, em không sao chứ." Lâm Trì Cảnh ba bước thành hai bước chạy tới bên cậu "Để anh họ xem thử."
Hành động đưa vết thương cho người khác xem này, Ninh Dữ Ý đã làm vô số lần rồi, rất thành thạo.
Lâm Trì Cảnh nhìn vào, thấy vết thâm quanh lỗ máu đã tan hết, giờ chỉ còn lại hai chấm đỏ nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy được.
"Hôm qua anh cũng ở đoàn phim, sao không ai báo cho anh biết vậy?" Lâm Trì Cảnh thở phào nhẹ nhõm, oán trách Ninh Dữ Ý: "Anh hai của em không coi anh như anh em họ chút nào."
Mặc dù cùng tuổi với Tạ Duệ Châu, nhưng Lâm Trì Cảnh lớn hơn một tháng, vì vậy nghiêm túc mà nói thì Tạ Duệ Châu cũng phải gọi anh ta là anh họ.
Ninh Dữ Ý nhún vai: "Lát nữa em định về nhà, anh có muốn đi cùng em không?"
Lâm Trì Cảnh ngập ngừng: "Nhưng mà anh lén về nước, bố mẹ anh đến giờ vẫn chưa biết."
"Ba mẹ em biết anh về rồi, vậy chắc chắn cậu mợ cũng biết từ lâu rồi." Lâm Ý Nguyệt đã nhắc đến Lâm Trì Cảnh với Ninh Dữ Ý, cũng sớm biết anh ta mới vừa về từ nước ngoài.
"A." Lâm Trì Cảnh không ngờ mình đã sớm bị lộ: "Anh bảo rồi, lúc ở nước ngoài tuần nào mẹ anh cũng phải gọi video với anh, sao tự nhiên về nước thì lại không thèm gọi nữa."
Lâm Trì Cảnh đang ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên im lặng, sau đó biểu cảm càng thêm kỳ quái.
"Hình như anh nghe thấy có tiếng ai đó đi tới lui trên lầu." Tiếng nói của Lâm Trì Cảnh siêu nhỏ, đến mức Ninh Dữ Ý phải dựa vào khẩu hình môi để suy đoán xem anh ta đang nói gì.
"Hay là trong nhà có trộm rồi." - wattpad: atoe1803
"..." Ninh Dữ Ý dần nghiêm túc suy nghĩ nguyên nhân Tạ Duệ Châu không chịu gọi anh ta là anh họ.
Có thể một phần là vì ngốc.
"Đậu má, tên trộm này còn xuống nữa?" Lâm Tì Cảnh trợn to mắt, nhìn cầu thang: "Ủa không phải, sao Phàn Trung Xuyên lại ở đây thế."
Địa vị của Lâm gia trong thương trường cũng chỉ thua kém Tạ gia và Phàn gia một bậc, anh ta cũng từng gặp Phàn Trung Xuyên trong các buổi yến tiệc.
"Anh ấy là người của em họ anh đó." Ninh Dữ Ý cũng không quay đầu lại giải thích.
"Á đìu, em nói gì cơ?" Lâm Trì Cảnh xoa hai bên tai mình, hoài nghi có khi mình nghe nhầm rồi.
Ấy vậy mà Ninh Dữ Ý lại không lặp lại lần nữa.
Phàn Trung Xuyên vững vàng bước xuống cầu thang, hướng mắt về phía phòng khách vừa có thêm một người.
"..." Lâm Trì Cảnh không hiểu sao chợt cảm thấy bối rối.
Sau đó anh ta thấy Phàn Trung Xuyên đi tới bên Ninh Dữ Ý, thân mật hôn xuống bên tai của cậu: "Đợi lát nữa anh đưa em về Tạ gia."
"Để em tự lái xe về, anh ngủ thêm chút nữa đi." Ninh Dữ Ý hơi đau lòng vì giấc ngủ của Phàn Trung Xuyên trong khoảng thời gian gần đây: "Sau bữa tối em sẽ về lại Thanh An mà."
"Được." Anh cưng chiều xoa mái tóc của Ninh Dữ Ý, vì đến đoàn phim phải gắn thêm tóc giả, thợ trang điểm nói tóc dài dễ giấu nên không cần Ninh Dữ Ý cắt tóc, lúc này đã che mắt một chút.
Bình thường ở nhà, Ninh Dữ Ý thích lấy một sợi thun nhỏ dùng một lần buộc toàn bộ tóc phía trước lại, Tạ Duệ Châu còn rất thích túm lấy cái chỏm nhỏ ấy.
Lúc này bị Phàn Trung Xuyên xoa như vậy, mái tóc vốn đã dài càng rối loạn, Ninh Dữ Ý xụ mặt lên án.
Nhận được chỉ có tiếng cười trầm thấp cúa Phàn Trung Xuyên.
Ninh Dữ Ý giận dỗi chạy ùa vào phòng buộc phần tóc dài phía trước xong lại đội mũ lên che.
Lúc gần đi, Ninh Dữ Ý còn vẫy tay với Phàn Trung Xuyên: "Ngủ ngon nhé, tối em sẽ về."
...
Trước bữa trưa, Ninh Dữ Ý lái xe đưa Lâm Trì Cảnh tới Tạ gia.
Ninh Dữ Ý vừa mới dừng xe, Lâm Ý Nguyệt đã rưng rưng nước mắt nhào tới, mở cửa xe từ bên ngoài: "Ninh Ninh mau để cho mẹ nhìn xem, chỗ nào bị cắn, ai da đoàn làm phim bên kia cũng không vẩy thuốc phòng côn trùng sao?"
Ninh Dữ Ý máy móc giơ mắt cá nhân ra để Lâm Ý Nguyệt nhìn thoáng qua rồi mới xuống xe.
"Anh cả với anh hai đâu ạ."
"Còn bàn chuyện trong phòng làm việc của ba con đấy." Vẻ mặt của Lâm Ý Nguyệt vẫn vô cùng đau lòng: "Để mẹ dặn dì nấu canh cho con, chút nữa con uống nhiều một chút nhé."
Lúc Ninh Dữ Ý vào nhà, vừa khéo đám người Tạ Lâu cũng vừa xuống tới.
"Trùng hợp thế, Ninh Ninh sẵn đây ba có chuyện muốn bàn với con này." Tạ Lâu gọi Ninh Dữ Ý đến bên ông.
Trên tay ông cầm một tờ giấy A4, lúc Ninh Dữ Ý tới gần Tạ Lâu, mơ hồ nhìn thấy trên đó có hai chữ "Chuyển nhượng".
"Này, con xem cái này." Tạ Lâu đưa món đồ trên tay cho Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý tò mò mở ra liếc qua một cái lập tức sững sờ tại chỗ.
Trên giấy viết chuyển nhượng 10% cổ phần của Tạ Thị dưới danh nghĩa của Ninh Dữ Ý, còn có nhiều bất động sản khác.
"Ba, cái này không được đâu." Ninh Dữ Ý xem toàn bộ, trong lòng hơi sợ hãi bất an.
"Không có gì không được, anh cả, anh hai của con sau khi trưởng thành, ba đều cho hai đứa mỗi người 10% cổ phần." Tạ Lâu mỉm cười sờ cậu, trong nụ cười tràn đầy tình thương: "Những bất động sản kia rất nhiều đều là cậu của con với mấy người họ hàng tặng cho con, chẳng qua lúc đó dưới danh nghĩa của mẹ con, chỉ là bây giờ "Vật về với chủ" mà thôi."
Một góc hợp đồng bởi vì Ninh Dữ Ý không khống chế được lực tay đã vò nhăn nhúm.
Tạ Duệ Châu bước ra từ sau lưng Tạ Lâu, ôm lấy Ninh Dữ Ý, lặng lẽ động viên cậu.
Lâm Ý Nguyệt từ phòng bếp đi ra, nhìn tình huống bên này, hơi không chuyện gì đang xảy ra.
"Đang nói gì thế." Lâm Ý Nguyệt đi tới.
"Chuyện cổ phần." Tạ Lâu giải thích với bà xã nhà mình.
"À cái này." Liên quan đến chuyện cổ phần, Tạ Lâu đã sớm nói với Lâm Ý Nguyệt: "Tạ gia có một quy định là sau khi trưởng thành thì người đứng đầu lúc bấy giờ sẽ chuyển nhượng một phần cổ phần."
"Tuy rằng bây giờ còn nói người đứng đầu gia tộc gì đó thì có vẻ hơi lạc hậu, nhưng quy tắc vẫn còn đó, do mấy năm trước Ninh Ninh không ở nhà với chúng ta, nhưng giờ con đã về lại rồi, cũng đến lúc nên trích cổ phần cho con."
Ninh Dữ Ý nhất thời cảm thấy tờ giấy mỏng manh trên tay trĩu nặng, cậu biết bây giờ không phải lúc để từ chối, dưới ánh mắt mong chờ của Tạ Lâu và Lâm Ý Nguyệt, cậu gật đầu.
"Được rồi, sau này Ninh Ninh về nhà một chuyến, tìm luật sư tới chính thức chuyển nhượng chút là xong rồi." Lâm ý Nguyệt nở nụ cười.
Ninh Dữ Ý có thể nhìn thấy đuôi mắt bà đã xuất hiện nếp nhăn.
Chuyện hợp đồng đã xong, sau đó là tới Lâm Trì Cảnh bị dạy dỗ.
Lâm Ý Nguyệt nhìn bộ dáng Lâm Trì Cảnh cúi đầu, lời dạy dỗ đến bên miệng lại bỗng hoá thành tiếng thở dài.
"Mẹ con đang đợi con về nhà đấy." Lâm Ý Nguyệt nói nhỏ nhẹ: "Nếu đã nghĩ thông rồi thì về thăm mẹ đi, họ cũng không phải là không thể chấp nhận việc con viết tiểu thuyết đâu."
"Mẹ thì chấp nhận được rồi, không chấp nhận là ba con cơ." Lâm Trì Cảnh nhỏ giọng phản bác: "Rõ ràng ba con với cô là anh em ruột, sao tính tình lại khác nhau đến vậy."
Lâm Ý Nguyệt nghe vậy mà bật cười, ban đầu bà còn muốn bênh vực anh trai mình, nhưng nghĩ lại tính khí hơi nóng nảy của ông ấy, đành nuốt lại những lời định nói vào trong.
"Vậy để cô gọi cho ba mẹ con cùng sang nhà ăn cơm chung với nhà cô."
Nhìn thấy Lâm Trì Cảnh tỏ vẻ không mấy hào hứng, Lâm Ý Nguyệt bổ sung: "Yên tâm đi, nếu anh ấy dám mắng con, cô sẽ nói giúp cho con."
Ai cũng biết, người đứng đầu Lâm gia bấy giờ sợ em gái và vợ mình nhất, chính là Lâm Ý Nguyệt.
Lâm Trì Cảnh tính toán một chút, đến lúc đó cô và mẹ mình đều đứng về phía mình.
Vậy thì anh ta cũng không cần phải sợ ba nữa!
Lâm Trì Cảnh hài lòng đi lên lầu tìm Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý đang chơi game với Tạ Duệ Châu ở trên lầu.
Phòng chơi điện tử là do Tạ Lâu cùng Lâm Ý Nguyệt chuẩn bị cho Ninh Dữ Ý, mỗi năm đều thay thế các loại công nghệ kỹ thuật mới nhất là vì muốn một ngày nào đó Ninh Dữ Ý về lại sẽ thích nơi này.
Ninh Dữ Ý đeo bịt mắt 3D mô phòng, cùng tổ đội với Tạ Duệ Châu đánh zombie.
"Bên trái bên trái kìa, á á á anh hai ới!"
Tạ Duệ Châu ngậm một viên kẹo mận trong miệng, tay liên tục bấm các nút trên máy chơi game, nhân vật trong game nhanh chóng xoay người bắn chết con zombie nhảy ra từ bên trái của Ninh Dữ Ý.
Kết thúc ván đấu, mồ hôi của Ninh Dữ Ý tuôn ra như tắm.
Lâm Trì Cảnh vừa mới vào ngay sau khi một ván đấu kết thúc không lâu, lúc này Ninh Dữ Ý đang nằm úp mặt xuống bàn giả chết.
"Mẹ em nói gì vậy?" Ninh Dữ Ý thấy Lâm Trì Cảnh một mặt vui vẻ, tò mò hỏi anh ta.
"Lát nữa cô sẽ gọi ba mẹ anh qua ăn cơm." Lâm Trì Cảnh vui vẻ nói: "Cô anh đứng về phía anh, ba anh nếu lúc đó dám mắng anh sẽ phải chịu sự trừng phạt bằng ánh mắt kép từ mẹ anh và cô anh."
Ninh Dữ Ý giật mình: "Ba mẹ anh sẽ đến à."
""Cậu và mợ sắp đến à?" Tạ Duệ Châu nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, tháo tai nghe ra: "Ninh Ninh còn chưa từng gặp qua cậu mợ đâu."
"Ba anh chắc chắn sẽ mang quà đến." Lâm Trì Cảnh xoa tay: "Ninh Ninh đến lúc đó đừng suy nghĩ gì cả, cứ nhận quà là được."
Gần 12 giờ, Ninh Dữ Ý nghe thấy tiếng động dưới lầu.
"Chắc là ba anh đến rồi." Lâm Trì Cảnh áp mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài, "Chờ một lát nữa hãy xuống, để anh nói chuyện với ba anh một chút đã."
Ninh Dữ Ý từ khi biết ba mẹ của Lâm Trì Cảnh sắp đến đã luôn cảm thấy không yên, chơi game cũng không còn hứng thú.
Bây giờ nghe thấy tiếng động lại càng căng thẳng hơn, đứng dậy hỏi Tạ Duệ Châu có muốn xuống không.
"Chờ chút, chúng ta cùng đi xuống." Tạ Duệ Châu buông máy chơi game trong tay xuống, đứng dậy xoa xoa cái chỏm tóc nhỏ của Ninh Dữ Ý: "Đi thôi, cùng đi xuống."
"Mấy đứa cùng xuống à, thế anh cũng xuống theo." Lâm Trì Cảnh gãi đầu.
Ba người cùng nhau xuống lầu, Ninh Dữ Ý nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên đang ở cửa cùng Tạ Lâu Lâm Ý Nguyệt nói chuyện.
Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nho nhã, mang nét tương đồng khoảng năm phần so với Lâm Ý Nguyệt. Người vợ tóc ngắn bên cạnh anh càng toát lên vẻ dịu dàng của một cô gái đến từ vùng sông nước Giang Nam.
Chỉ là... - wattpad: atoe1803
"Đây là cháu ngoại của tôi à?" Giọng nói trầm khàn của người đàn ông khiến Ninh Dữ Ý giật mình.
Cậu nhìn Tạ Duệ Châu, rồi lại nhìn người cậu này, một lúc không thể chấp nhận được sự khác biệt giữa vẻ ngoài và giọng nói của người đàn ông.
"Ừ ừ, chào cháu." Lâm Tu Quân cười toe toét, vẻ tao nhã ban nãy biến mất hoàn toàn: "Nào nào, đây là lì xì của cậu nhân dịp lần đầu gặp mặt."
Lâm Tu Quân từ trong túi lấy ra một bao lì xì thật lớn, cười ha hả nhét vào trong tay Ninh Dữ Ý: "Lại lại đây, nhận đi."
Ninh Dữ Ý nháy mắt, bị cưỡng chế nhét một bao lì xì.
Sao lại cảm thấy tình huống này... Giống như khi còn bé bác trai bác gái trước cửa viện phúc lợi nhét kẹo cho mình.
Sau đó Lâm Tu Quân nhìn thấy Lâm Trì Cảnh đứng sau Ninh Dữ Ý, vẻ mặt lập tức thay đổi.
"Tu Quân."
"Anh à."
Hai giọng nữ ngăn Lâm Tu Quân lại.
"Ăn cơm trước đi." Tạ Lâu •Cùng bị vợ quản nghiêm • tìm cho Lâm Tu Quân một bậc thang đi xuống.
"Được được được, ăn cơm trước."
...
Sau khi ăn xong, Lâm Tu Quân bị Lâm Ý Nguyệt dẫn ngồi ở phòng khách xem chương trình giải trí của Ninh Dữ Ý, Lâm Tu Quân vừa xem vừa thảo luận với vợ mình.
Chung Văn bỗng cảm thấy con trai mình chẳng còn gì đặc biệt nữa.
Ninh Dữ Ý chưa từng được nhiều người khen như vậy, đợi đến khi được Tạ Duệ Châu vớt ra khỏi phòng khách, cậu đã choáng váng cả người.
Sau bữa cơm tối, Ninh Dữ Ý tìm cớ trở về Thanh An.
Cậu mua hai phần bánh ngọt nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng trên mạng mới mở ở cửa Thanh An.
Một phần cho mình, một phần cho Phàm Trung Xuyên.
Nếu Phàn Trung Xuyên không ăn, cậu có thể một mình ăn ăn cả hai phần.
Ninh Dữ Ý mang theo hai phần điểm tâm ngọt, một mình đẩy cửa nhà Phàn Trung Xuyên ra.
Phòng khách không bật đèn, thậm chí bên ngoài còn không sáng.
Ninh Dữ Ý dựa vào ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, rón rén đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua thư phòng, phát hiện bên trong không có ai.
Tốt, nghỉ ngơi đi.
Đi tới trước cửa phòng, Ninh Dữ Ý nín thở, đẩy cửa ra.
Căn phòng cũng không bật đèn, ánh trăng và đèn đường bên ngoài xen lẫn vào nhau chiếu vào trong phòng, mang đến một tia sáng cho căn phòng tối tăm.
Điện thoại di động lúc mở cửa liền đóng lại, Ninh Dữ Ý dựa vào một chút ánh trăngđó để nhìn thấy độ cao của tấm chăn trên giường.
Cậu đặt điểm tâm trên chiếc tủ ở cửa phòng, sau đó rón rén đi tới bên giường, ngồi xổm bên giường nhìn ngắm dung nhan khi ngủ của bạn trai nhà mình.
Không thể không nói ánh mắt của mình cực kỳ tuyệt vời.
Phàn Trung Xuyên dù là khuôn mặt hay là giọng nói, đều rất hợp gu của Ninh Tự.
Quan trọng nhất là họ thích nhau.
Ninh Dữ Ý cười ngốc, sau đó vô ý cười ra tiếng.
! ! !
Ninh Dữ Ý phản ứng rất nhanh, vội che miệng, nhưng vẫn thấy Phàn Trung Xuyên nhíu nhíu mày chuẩn bị tỉnh lại.
Phàn Trung Xuyên không ngờ khi mình tỉnh dậy lại thấy Ninh Dữ Ý.
"Ninh Ninh."
Ninh Dữ Ý bắt chước dáng vẻ lúc Phàn Trung Xuyên hôn cậu, lại gần hôn nhẹ lên trán Phàn Trung Xuyên: " Em có mang bánh ngọt nhỏ, anh muốn ăn không?"
"Anh dậy ngay." Phàn Trung Xuyên chống người ngồi dậy, bật đèn đầu giường
Ninh Dữ Ý vừa đi không lâu là anh đã đi ngủ, không ngờ ngủ một giấc là ngủ tới khuya.
Lúc Phàn Trung Xuyên đi ra khỏi phòng tắm, Ninh Dữ Ý vừa bày bánh ngọt nhỏ xong.
Ninh Dữ Ý dùng thìa nhỏ múc một muỗng mousse đưa tới bên miệng Phàn Trung Xuyên: "Nếm thử xem?"
Kem mousse màu trắng kề bên miệng mình, Phàn Trung Xuyên cụp mắt nhìn, tiếp tục giương mắt nhìn Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý đang nhìn anh, cặp mắt kia giống như đang hỏi anh tại sao không ăn.
Sau khi nhìn thấy Phàn Trung Xuyên ăn đồ ăn mình đút, Ninh Dữ Ý kéo cánh tay hắn hỏi hắn có ăn ngon không.
"Đây là vị em thích nhất." Ninh Dữ Ý rút thìa nhỏ lại, ăn một miếng kem mousse làm thành quả bóng bay nhỏ.
Ánh mắt Phàn Trung Xuyên tối sầm lại, ánh mắt dừng lại bên miệng Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý ăn ăn, phát hiện Phàn Trung Xuyên vẫn luôn nhìn mình.
"Sao vậy? "Ninh Dữ Ý đối diện với ánh mắt mờ ám của Phàn Trung Xuyên: "Trên mặt em có thứ gì sao?"
"Ừm."
"Có hả, để em xem xem." Ninh Dữ Ý đang nói chuyện, lập tức muốn mở camera điện thoại di động ra xem, kết quả bị một bàn tay cầm cổ tay.
"Để anh đi."
Phàn Trung Xuyên vừa dứt lời, cúi người hôn Ninh Dữ Ý, đầu lưỡi cuốn đi miếng kem bên miệng Ninh Dữ Ý.
Ngoài cửa sổ bàn ăn, ánh trăng bạc treo lơ lửng, như làn sương mỏng manh lơ đãng tràn vào, bao trùm lấy hai người đang hôn nhau.