Ninh Dữ Ý biết mình đã hiểu lầm hắn kể từ khi Tạ Duệ Châu gọi tên An Tây Nhĩ, bèn nhỏ giọng nói lời xin lỗi.
"Không sao, thái độ của cậu tốt hơn nhiều so với anh hai của cậu." An Tây Nhĩ không hề bận tâm.
Vào trong nhà, Tạ Lâu và Lâm Ý Nguyệt đang ngồi trên sô pha, thấy Ninh Dữ Ý liền chạy đến hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bị thương ở chân." Tạ Duệ Châu đặt Ninh Dữ Ý lên sô pha: "Anh à, lấy hộp y tế sang đây đi."
Tạ Dực Nam đi lấy hộp thuốc, Lâm Ý Nguyệt xót xa nói: "Sao lại bị cắt vào vậy?"
"Không sao, do em không cẩn thận, đạp phải vỏ sò." Cơn đau ở chân đã bớt đi nhiều.
Tạ Dực Nam cầm hộp thuốc xuống, lấy ra cồn, dung dịch iốt và băng gạc, nghiêm túc nhìn chân của Ninh Dữ Ý.
Mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, khiến Ninh Dữ Ý cũng có chút căng thẳng.
Cậu thậm chí còn nghĩ rằng chiếc vỏ sò này có thể có độc và rất khó chữa trị nên mọi người mới lo lắng như vậy.
Nhưng thực tế đã cho cậu biết đây chỉ là một chiếc vỏ sò bình thường.
Tạ Dực Nam liếc nhìn Tạ Duệ Châu, Tạ Duệ Châu lập tức hiểu ý, ấn Ninh Dữ Ý xuống: "Lát nữa làm sạch bằng cồn có thể sẽ hơi đau."
Lời nói của Tạ Duệ Châu còn chưa dứt, cồn đã đổ lên vết thương.
Vết thương bị cồn kích thích, Ninh Dữ Ý đau đớn muốn co chân lại, nhưng Tạ Duệ Châu đè cậu xuống sô pha khiến cậu không thể cử động.
Sau đó, Ninh Dữ Ý cảm thấy một miếng vải mềm mại lau đi bụi cát trên chân, sau đó dùng bông gòn tẩm dung dịch sát trùng vết thương và băng bó lại trong vài giây.
"Không đau nữa." Ninh Dữ Ý nhìn xuống bàn chân mình, ngón chân cái được quấn băng trắng thành một cục tròn.
Vì băng quấn hơi dày, Ninh Dữ Ý cảm thấy các ngón chân hơi khó chịu, cử động hai lần rồi lại nhớ ra trong nhà có khách.
"Đây là con trai út của anh nhỉ." Người đàn ông có mái tóc vàng giống An Tây Nhĩ, chỉ có điều giữa đỉnh đầu hơi hói.
"Ừm." Nhìn thấy vết thương của Ninh Dữ Ý đã được băng bó, Tạ Lâu mới quay lại ngồi trên ghế sô pha: "Nào, Ninh Ninh, đây là chú Allison của con, còn đó là con trai chú ấy, An Tây Nhĩ."
Ninh Dữ Ý chào chú một tiếng, rồi nói mình đã từng gặp An Tây Nhĩ rồi.
Sau đó, Tạ Duệ Châu dìu Ninh Dữ Ý về phòng nghỉ ngơi, Tạ Dực Nam và An Tây Nhĩ ngồi trong phòng khách, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Tạ Lâu và Allison.
...
-------------------------------------
Sau khi trở về nước, Phàn Trung Xuyên bận rộn giải quyết tình hình đột xuất của công ty.
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, Phàn Trung Xuyên không thèm ngước mắt lên.
"Sao mẹ lại có thời gian đến đây?" - wattpad: atoe1803
Thư Tuyền kẹp túi dưới cánh tay, đi đến trước bàn làm việc của Phàn Trung Xuyên, kéo ghế ra ngồi: "Sao mẹ không thể đến đây?"
Phàn Trung Xuyên buông tập tài liệu xuống, xoa bóp thái dương đang đau nhức: "Mẹ à."
"Thôi được rồi, mẹ cũng không đến đây để gặp con." Thư Tuyền tháo kính râm xuống: "Mẹ chỉ muốn hỏi con, con đã xem tin tức về cậu con trai út Tạ gia gần đây chưa?"
"Rồi."
"Cậu ấy là người con thích à?"
Phàn Trung Xuyên khựng lại một chút, rồi mỉm cười: "Phải.".
Thư Tuyền nhìn nụ cười của Phàn Trung Xuyên, có chút ngỡ ngàng.
Cậu con trai này của bà, quá mức chín chắn và bình tĩnh, từ nhỏ đã ít khi cười, không ngờ giờ đây chỉ vì nhắc đến một người mà lại lộ ra nụ cười.
"Chậc." Thư Tuyền thở dài: "Vậy thì con sẽ phải gặp khó khăn rồi, Tạ gia hiện giờ rất cưng chiều cậu con trai út, con muốn vượt qua ải Tạ gia e rằng hơi khó."
Phàn Trung Xuyên chống cằm bằng một tay: "Không còn nữa."
"Cái gì?"
"Không còn ải này nữa." Phàn Trung Xuyên lặp lại.
Thư Tuyền lặp lại câu nói này trong đầu, hơi ngơ ngác: "Con đã nói chuyện ổn thỏa với Tạ gia rồi sao?"
"Con và Ninh Ninh đã ở bên nhau rồi."
"Hai đứa bắt đầu hẹn hò khi nào vậy?" Thư Tuyền giãn nét mặt: "Tưởng với cái tính nết này của con, theo đuổi người ta chắc cũng phải thuê cả đội hỗ trợ chứ."
"Khi nào ư?" Phàn Trung Xuyên nhớ lại cảnh Ninh Dữ Ý ghen tuông giận dỗi hôm đó, đáy mắt anh lại càng thêm ý cười.
"Cũng phải cảm ơn mẹ đã giúp đỡ."
Thư Tuyền: "????"
"Cái hôm mẹ đến Thanh An, sau khi mẹ rời đi thì bọn con đã chính thức bên nhau rồi."
Thư Tuyền hiểu ra, thôi cũng đành, mình chỉ là công cụ hình người thôi.
"Thôi được rồi, hai đứa ở chung thì coi như mẹ làm công cụ hình người cũng không tệ, dù gì con cũng có thêm một người bạn nữa."
"Đúng rồi, Ninh Ninh thích gì nhỉ? Mẹ mới mua một bộ trang sức, để dành làm quà cất giữ cũng được, lát nữa mẹ sẽ mang qua cho Ninh Ninh làm quà, con thấy thế nào?"
Phàn Trung Xuyên nhìn mẹ mình đã bắt đầu gọi Ninh Dữ Ý một cách thân mật mà nhức đầu: "Mẹ, em ấy sẽ ngại đấy."
"Không sao, mẹ cứ chuẩn bị trước, sau này con dẫn cậu ấy về là tặng ngay mà."
Sau đó, Thư Tuyền lại bắt đầu nói về Tuần lễ thời trang năm nay, lục lại Tuần lễ thời trang vừa kết thúc không lâu, nói là sẽ chọn một số bộ trang phục để Phàn Trung Xuyên mang cho Ninh Dữ Ý.
"Em ấy đã xem buổi trình diễn thời trang nam lần này rồi, Tạ gia sẽ mua đồ cho em ấy."
"Không sao, mẹ sẽ mua thêm vài bộ nữa, thôi để mẹ tự mang qua cho. Nhân tiện gặp Ý Nguyệt tiện thể trò chuyện với cô ấy, về nước lâu vậy mà còn chưa gặp nữa."
"Đến lúc đó chắc mẹ sẽ gặp được Ninh Ninh ha?"
Thư Tuyền và Lâm Ý Nguyệt là bạn cũ, nhưng mấy năm gần đây Thư Tuyền luôn ở nước ngoài, hai người ít liên lạc.
"Em ấy không ở Tạ gia."
"Ninh Ninh vẫn ở nhà bên cạnh con à? Vậy sau này mẹ sẽ tìm lý do qua chỗ con."
Phàn Trung Xuyên: "... "
Cuối cùng cũng thuyết phục được Thư Tuyền, tiễn bà đi, Phàn Trung Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Thư Tuyền rời đi, Phàn Trung Xuyên nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay mà không thể tập trung, đầu óc chỉ nghĩ về bạn trai. Cuối cùng, anh quyết định gọi video cho Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý đang nằm trên giường, sử dụng máy chiếu để xem một bộ phim kinh điển của nước nào đó và nghiên cứu diễn xuất trong phim.
"Alo, Phàn Trung Xuyên." - wattpad: atoe1803
"Ninh Ninh." Nhìn thấy Ninh Dữ Ý, Phàn Trung Xuyên điều chỉnh góc độ máy tính: "Em đến Hy Lạp chưa?"
"Đã đến nơi rồi." Ninh Dữ Ý cảm thấy tư thế ngồi xếp bằng không thoải mái, bèn giơ một tay cầm điện thoại đổi tư thế.
"Chân làm sao vậy?" Phàn Trung Xuyên chú ý thấy ngón chân băng bó thoáng hiện trên màn hình.
"À." Ninh Dữ Ý nghe vậy, bèn quay sang nhìn chân mình: "Bị vỏ sò cắt trầy xước khi đi dạo ven biển, nhưng giờ đã khử trùng và băng bó rồi."
Nhìn thấy lông mày Phàn Trung Xuyên vẫn chưa giãn ra, Ninh Dữ Ý cố gắng cuộn tròn những ngón chân được quấn thành hình cá nóc, cố gắng chứng minh bản thân thực sự không sao.
"Đừng cử động lung tung." Phàn Trung Xuyên nói cậu ngừng lại: "Gần đây hãy tránh đồ cay nóng, anh xử lý xong việc sẽ đến tìm em."
"Được rồi." Ninh Dữ Ý nũng nịu với Phàn Trung Xuyên qua không khí: "Em thực sự không sao đâu, anh đừng vì quá bận mà không quan tâm đến sức khỏe, về nhà vuốt ve Điềm Điềm cho em nhé."
Thực ra việc nhờ anh vuốt ve Điềm Điềm chỉ là cái cớ, Điềm Điềm không thích Phàn Trung Xuyên lắm, có lẽ vì Phàn Trung Xuyên lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng, hai chú mèo con đều hơi sợ anh, chỉ có Điềm Điềm là tốt hơn một chút.
Ninh Dữ Ý nói vậy, thực ra là muốn Phàn Trung Xuyên có thể dành thời gian về Thanh An nghỉ ngơi một chút, sợ anh lại thức trắng đêm với chỉ một cốc cà phê đen.
Hai người mở cuộc gọi video, Ninh Dữ Ý nói chuyện ríu rít rồi thiếp đi trong ánh nắng mặt trời.
Ngoài cửa sổ là bờ biển, ánh nắng rải chiếu trên mặt biển lấp lánh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hải âu kêu.
Phàn Trung Xuyên đặt máy tính sang một bên, cũng không cúp cuộc gọi video, cứ thế bắt đầu làm việc.