Trong phòng nghỉ chung, xung quanh được bày nhiều loại sô pha màu sắc khác nhau.
Các diễn viên từ lớn đến nhỏ lần lượt bước đến, bắt đầu chọn chỗ ngồi cho mình. nɠɵạı trừ một số ít những người ngày thường nhân duyên không tốt lắm là ngồi một mình thì đại đa số đều chọn ngồi chung với những người mình quen thuộc hoặc là những người có cùng lợi ích với mình.
Bầu không khí tĩnh lặng và ngượng nghịu ban đầu dần trở nên sôi nổi hơn, đủ loại mỹ nam, mỹ nữ trong làng giải trí tụ tập thành từng nhóm hàn huyên tâm sự, khung cảnh tựa như một bữa tiệc xã giao lớn, ánh sao lấp lánh, vô cùng lóa mắt.
Cho đến khi…
Phó Thời Kiêu đẩy cửa bước vào, cả phòng nghỉ yên lặng trong giây lát.
Sau đó, tất cả mọi người đồng loạt vỡ òa trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, bất luận là có phải là thật lòng hay không, tất cả đều cư xử phù hợp, trên môi luôn nở nụ cười vui mừng và thân thiện.
Ảnh hậu đang nổi Hàn Yên lên tiếng gọi anh, kêu anh đến ngồi cạnh mình.
Phó Thời Kiêu hơi quay đầu lại, nhìn quanh một vòng khắp phòng nghỉ rồi phát hiện vị trí chính xác của Thẩm Thứ, ánh mắt dừng trên người cậu một lúc, lộ ra ý cười.
Thẩm Thứ ý thức được ý đồ của anh, tuy ngoài mặt thì bất động thanh sắc nhưng bên trong nội tâm lại đang liều mạng kháng cự.
Thẩm Thứ: Phó Thời Kiêu, anh đừng đến đây! Chỗ bên này của tôi là dành cho tuyến 38, không chứa nổi lão làng như anh đâu!
Tuy nhiên, mọi thứ không như mong muốn của cậu.
“Thật thứ lỗi các quý cô, tôi không thể đi qua quấy rầy nơi tán gẫu giữa các quý cô được.”
Phó Thời Kiêu ôm quyền xin lỗi ảnh hậu Hàn Yên cùng với ba nữ diễn viên đạt giải thị hậu, lễ phép từ chối lời mời của các cô rồi đi thẳng đến ngồi xuống ở ghế trống bên cạnh Thẩm Thứ.
Tất cả minh tinh có mặt tại hiện trường không hẹn mà cùng nhau phát ra âm thanh ngờ vực.
Phó Thời Kiêu cười ôn hòa, giải thích với ống kính to trước mặt: “Phía bên này đều là những người bạn trẻ tuổi, ngồi cùng với họ làm tôi có cảm giác tràn đầy sức sống.”
Mọi người ngạc nhiên cảm thán: “Phó ảnh đế, anh chưa già mà.”
“Ảnh đế ngày nào cũng tràn đầy sức sống!”
Thẩm Thứ trong lòng trợn tròn mắt: Tôi tin anh mới lạ, chắc chắn là anh đã tìm hiểu về mối quan hệ giữa tôi với Kiều Nhung rồi mới sang đây ngồi, ông đây sớm đã nhìn thấu điều này!
Sau khi Phó Thời Kiêu ngồi xuống, toàn bộ 72 diễn viên đều có mặt đông đủ. Cửa phòng nghỉ lại mở ra lần nữa, Kiều Nhung cùng với 4 vị cố vấn đi vào tiến đến chỗ trống trên sân.
Người dẫn chương trình ra hiệu mọi người im lặng, bắt đầu giới thiệu cho mọi người về danh tiếng cùng địa vị trong giới âm nhạc của 4 vị cố vấn. Sau đó, giữa những tràng pháo tay nhiệt liệt, người dẫn chương trình long trọng giới thiệu về danh tính của Kiều Nhung.
Thân hình màu đen lúc trước ở trong thông báo chính thức của tổ tiết mục quả thật là Kiều Nhung – chính là chuyên viên đề xuất chính thức được chương trình đặc biệt sắp xếp – có quyền đưa ra quyết định về mức độ ưu tiên của thí sinh trong quá trình thăng cấp, thí sinh bị đào thải hay ký hợp đồng để sản xuất đĩa nhạc.
Thẩm Thứ nhớ lại lời mà hắn cảnh báo mình trước khi ra khỏi thang máy “Cẩn thận bị loại khỏi chương trình”, không khỏi có chút lo lắng.
Cậu lặng lẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phó Thời Kiêu, thầm nghĩ: Có vẻ như kế hoạch trở thành Cupid hỗ trợ ông chủ và ảnh đế yêu nhau phải nhanh chóng thực hiện.
Mặc dù tự mình đẩy người đàn ông mình đã ngủ cùng vào vòng tay người khác, bản thân cũng có chút tiếc nuối. Nhưng sướиɠ thì cũng sướиɠ rồi, bản thân đã từ chối yêu cầu bao nuôi của đại lão, nghĩa là đã sớm không có bất kỳ quan hệ chính thức nào với đại lão nữa. Hiện tại, anh hết lần đến lần khác phiền toái tìm đến cậu, ảnh đế lại ở bên như hổ rình mồi. Cậu mà muốn tiếp tục sự nghiệp của bản thân thì cũng chỉ còn nước cố gắng để hai người bọn họ ở bên nhau!
Dù sao thì việc xuyên thư còn có thể xảy ra thì việc sửa lại đại kết cục không phải là không thể.
Ngay lúc Thẩm Thứ đang thất thần, bốn vị cố vấn cùng với chuyên viên đề xuất Kiều Nhung từng người lần lượt phát biểu ước muốn tốt đẹp của bản thân đối với chương trình. Người dẫn chương trình mời họ về chỗ ngồi xuống, bắt đầu giới thiệu cho mọi người về quy tắc thi đấu.
Đây là một cuộc thi theo motip đào thải.
Trước trận đấu đầu tiên, thí sinh có quyền tự do chọn cố vấn âm nhạc cho mình. Sau đó dưới sự trợ giúp của những vị cố vấn đáng ngưỡng mộ, từng thí sinh sẽ chọn ra ca khúc phù hợp với phong cách của bản thân từ thư viện âm nhạc. Sau một tuần luyện tập, vòng thi đấu đầu tiên sẽ bắt đầu, lấy 64 thí sinh trong tổng cộng 72 người. Cũng tức là sẽ có 8 thí sinh bị loại trong vòng thi đầu tiên, tương đương với vòng thi sơ khảo, đây là sự công nhận ban đầu của cố vấn và khán giả đối với trình độ ca hát của mỗi thí sinh.
Sự cạnh tranh sẽ dần trở nên khốc liệt hơn khi bắt đầu vòng thi thứ hai, các thí sinh sẽ có tổng cộng là 3 lần thi đấu nội bộ và thi đấu giữa các đội, tất cả đều sẽ được ghi hình và phát sóng.
16 thí sinh cuối cùng được tiến vào vòng thi chung kết. Đây cũng là vòng thi sẽ được phát sóng trực tiếp, cho phép các thí sinh giao lưu cùng với fans và các minh tinh khác trên mạng.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong về các quy tắc thì thấy có nhiều thí sinh bị bối rối nên ra hiệu cho mọi người có thể bắt đầu đặt câu hỏi.
Trong lúc người dẫn chương trình giải đáp thắc mắc, nhiếp ảnh gia cầm theo máy quay không ngừng quay lại những biểu cảm trên gương mặt của các minh tinh tuyến một, tuyến hai ở cự ly gần. Thẩm Thứ và những người khác về cơ bản là trở thành phông nền cho họ.
Thẩm Thứ tận dụng kẽ hở này để phân tích kỹ lưỡng các quy tắc và nhận thấy rằng sự sắp đặt của chương trình quả thực rất công bằng và tinh tế.
Tổ tiết mục đã mua bản quyền chuyển thể và trình diễn của tất cả những bài hát có trong thư viện âm nhạc. Đối với những đại lão mà hành trình mỗi ngày đều bận rộn không kịp chạy show nhưng cũng không thiếu tiền thì có thể tìm những đoàn đội thương nghiệp để biên soạn ca khúc, tiết kiệm được thời gian.
Còn với những người thuộc tuyến 38 như cậu, tiền không có bao nhiêu, thì có thể nói chuyện với cố vấn âm nhạc của từng người và hoàn thành việc biên soạn dưới sự chỉ đa͙σ cùng giúp đỡ của họ.
Tất nhiên, đối với trường hợp thứ 2 sẽ có hơi khó khăn vì việc này yêu cầu phải có sẵn nền tảng và có hiểu biết về nhạc lý, nhưng chỉ cần họ chăm chỉ thì hoàn toàn có thể tạo ra những bài hát đỉnh tương đương với tác phẩm của đại lão.
Cuối buổi giải đáp, người dẫn chương trình kêu mọi người có thể bắt đầu chọn người cố vấn. Trong khi nhiều người còn đang rối rắm không biết chọn ai thì trong đầu Thẩm Thứ đã có những ý tưởng sơ bộ.
Cố vấn phù hợp nhất với cậu chính là nhà sản xuất âm nhạc. Rất nhiều tân binh không nổi tiếng sau khi hiểu rõ quy tắc cũng sẽ đưa ra quyết định giống cậu. Tuy rằng đây là một chương trình thi đấu giọng hát, nhưng Thẩm Thứ cho rằng, người chọn cố vấn âm nhạc Mạc Dương chắc chắn sẽ không ít. Vì vậy, đợt tuyển chọn đầu tiên của đội cậu nhất định sẽ rất khốc liệt. Bởi vì sau cuộc thi đầu tiên, mỗi đội của từng cố vấn sẽ chỉ được giữ lại 16 thí sinh. Số lượng thí sinh ban đầu của một đội càng nhiều thì khả năng bị loại hoặc ép sang các đội khác càng cao.
Thẩm Thứ chưa biết được thực lực của những người khác như thế nào, nhưng cậu vẫn rất tự tin về trình độ chuyên môn của mình, cảm thấy bản thân có thể có chỗ trong đội hình của cố vấn Mạc Dương sau trận đầu tiên.
Sau khi thấy một số thí sinh đã đưa ra lựa chọn, cậu cũng đứng lên và dán tấm thẻ có tên mình lên phía sau tên của nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng Mạc Dương mà cậu từng gặp trong “Vừa đi vừa hát”.
Sau nửa tiếng, hầu hết mọi người đều đã lựa chọn xong. Đúng như Thẩm Thứ dự đoán, đội của Mạc Dương là đội có nhiều thí sinh chọn nhất, và tất nhiên, đa số là tuyến 38.
Thẩm Thứ bĩu môi: Quả nhiên, những người có thể lăn lộn ở giới giải trí không chỉ có vẻ ngoài đẹp mà IQ cũng không thấp.
Có thể hiểu được!
Nhìn thấy số người chọn Mạc Dương làm cố vấn đã hơn 20 người, Thẩm Thứ không khỏi thấp giọng sâu sắc cảm thán với Cố Đình Thâm: “Thầy Mạc Dương được hoan nghênh hơn tôi tưởng.”
“Vậy… cậu không phiền khi có thêm một người nữa, đúng không?”
Lúc này, Thẩm Thứ nghe thấy vị ảnh đế Phó Thời Kiêu ngồi ở phía bên kia xem náo nhiệt từ nãy đến giờ hỏi đùa.
Cậu quay đầu lại nhìn, Phó Thời Kiêu nở một nụ cười rất thân thiện trước ống kính, trên tay giơ tấm thẻ có tên anh ta lên. Sau đó, khi Thẩm Thứ chưa kịp phản ứng, anh đã đứng lên và dán nó phía sau tên Mạc Dương.
Mọi người lại Ồ lên cảm thán.
Thẩm Thứ: …
Cậu biết, Phó Thời Kiêu nhất định có suy nghĩ của riêng mình khi vào giây phút cuối cùng mới đưa ra quyết định, nhưng động tác vừa rồi của anh khiến Thẩm Thứ nhịn không được muốn mắng người.
Đm, tính cách của Phó ảnh đế quả nhiên giống với lại miêu tả ở trong “Không yêu”, bên ngoài thì ôn tồn lễ độ, nhưng thật ra anh ta là một kẻ quái dị!
Cố Đình Thâm dường như không phải là một người thiếu tiền nên không đến đội của cố vấn Mạc Dương để góp thêm phần náo nhiệt mà chọn thiên vương theo trường phái thực lực Tô Cảnh Minh làm cố vấn. Trước mắt thì thí sinh của đội này vừa đủ 16 người, anh hoàn toàn không cần lo về việc bị đào thải.
Sau khi phân đội, mọi người chọn lại chỗ ngồi cho mình, Thẩm Thứ tách khỏi Cố Đình Thâm, nhưng vì không quen biết với những người còn lại nên cậu buộc phải ngồi chung với Phó Thời Kiêu.
Cách ăn mặc của Mạc Dương giống với lần đầu gặp Thẩm Thứ trên đường phố, mắt kính gọng đen, tóc phía sau thắt thành bím nhỏ. Vì vòng sơ khảo này anh có nhiều thí sinh nhất nên tâm trạng rất tốt, cười tươi đi đến chào hỏi mọi người.
Sau khi làm quen xong, Mạc Dương thông báo quy tắc chọn bài hát cho mọi người: Một bài hát chỉ được chọn tối đa hai lần và không được chọn bài hát giống nhau trong mỗi đội – vì thế, ai chọn trước thì ca khúc ấy sẽ là của người đó.
Trong lúc các thí sinh đang chuẩn bị chọn bài hát dưới sự hướng dẫn của cố vấn, dư quang Thẩm Thứ nhìn thấy Kiều Nhung, người không có việc gì phải làm tiếp theo, đứng dậy và rời khỏi phòng nghỉ.
Cùng lúc đó, Phó Thời Kiêu, người đang im lặng bỗng lên tiếng hỏi: “Thầy Mạc, tôi có thể chọn bài hát trước không? Vì sau khi kết thúc tôi còn có một chút việc phải làm.”
“Không thành vấn đề.” Mạc Dương nhìn về phía các thí sinh hỏi, “Mọi người đồng ý không?”
Là thí sinh nặng đô nhất đội này, cũng là thí sinh lớn nhất trong chương trình “Minh Tinh Phá Tường”, Phó ảnh đế đã mở miệng ra điều kiện, những người còn lại dù có muốn đồng ý hay không thì cũng phải đồng ý.
Vì thế, đám người dự định chọn ca khúc trước liền gật đầu: “Ảnh đế cứ chọn trước đi.”
Phó Thành Kiêu ôm quyền bày tỏ sự biết ơn với mọi người, sau đó bước đến bên cạnh Mạc Dương rồi thảo luận với ông.
Thẩm Thứ luôn chú ý theo dõi tình hình, thấy anh đã chọn ra một vài bài hát theo sở thích của mình, trong đó số đó cũng có bài hát mà Thẩm Thứ thích.
Thẩm Thứ: …
Cậu không dám ở góc chết của camera mà bày ra dáng vẻ lúng túng, chỉ có thể ở tức giận mà nghĩ thầm: Phó ảnh đế anh chắc chắn là ngôi sao xung khắc với mệnh của tôi đúng không!
Mạc Dương cảm thấy những ca khúc mà Phó Thời Kiêu lựa chọn đều là những bài yêu cầu kỹ năng, vì vậy bảo anh ta hát thử vài câu để xem kỹ năng hát của anh.
Phó Thời Kiêu bình tĩnh, thả lỏng cổ họng mình và hát một đoạn lời bài hát trước mặt mọi người. Ngay khi anh cất giọng hát, cả phòng nghỉ liền trở nên yên lặng trong giây lát – bởi vì giọng hát của anh quá hay.
Một vài nữ diễn viên mới đứng ở xung quanh không khỏi ngưỡng mộ, nam diễn viên cũng vô thức khen ngợi: “ Ảnh đế thật lợi hại!”
Thậm chí, ngay cả Thẩm Thứ cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Khoan hẵn nói đến giọng của ảnh đế như thế nào, dưới tình huống không nhạc đệm mà anh vẫn có thể hát chay hay đến như vậy, một chút cũng không hề bị lạc nhịp, vừa nghe là đã biết anh từng học hát.
Không hổ là nhân vật chính của quyển sách này, thực lực của anh là không thể khinh thường.
Thẩm Thứ đau đầu suy nghĩ, trong lòng cảm thấy một cỗ áp lực vô hình.
Cuối cùng, Phó Thời Kiêu chọn bài hát mà Thẩm Thứ dự định chọn dưới sự gợi ý của Mạc Dương, chào tạm biệt mọi người rồi rời đi sớm.
Để lại một Thẩm Thứ với vẻ mặt “nhân sinh không còn gì luyến tiếc” phải đưa ra lựa chọn lại từ đầu. Điều duy nhất khiến cậu vui mừng là việc Mạc Dương rất xem trọng cậu, sau khi thử giọng, cậu nghĩ rằng cậu có thể chọn ra một bài hát mới phù hợp với chất giọng của mình.
Thẩm Thứ: Thôi bỏ đi, ai bảo mình là mệnh pháo hôi làm gì!