Thường Nhã bò giường thất bại bị quăng ra ngoài sa mạc đóng phim, biết mình bị thất thế lại nghe tin hai người bên nhau nên lén trở về châm ngòi ly gián, tiện thể thoát khỏi Liêu Thanh Minh.
Thủ đoạn quá quen thuộc.
Phàn Vân Cảnh không nói gì, chỉ im lặng vuốt ve mu bàn tay Lộ Thiên Tinh, vẻ mặt lạnh lùng.
Lộ Thiên Tinh vẫy vẫy trước mặt hắn: "Nghĩ đi đâu đấy?"
"Nghĩ Thường Nhã trốn thoát khỏi Liêu Thanh Minh bằng cách nào. Vừa chạy từ sa mạc về vừa tìm người chụp lén gửi ảnh cho em." Phàn Vân Cảnh nói: "Không có tòng phạm là không thể, nhưng không biết tòng phạm kia là ai."
Lộ Thiên Tinh muốn nói lại thôi, hào quang nữ chính không cần chủ động nhiều cũng có người làm thay mà. Định luật ngôn tình rồi. Còn chuyện chụp ảnh... Chắc là hệ thống của cô ta.
Nhưng Phàn Vân Cảnh không tin một mình Thường Nhã có thể tự hành động nên đã sai người điều tra.
Lộ Thiên Tinh nghĩ thầm, tự điều tra mới tin được, không ngăn cản.
Tối đến, Phàn Vân Cảnh sang phòng Lộ Thiên Tinh ngủ, nhưng hôm nay đặc biệt nhiệt tình hơn tối qua, vừa ôm vừa hôn.
Lộ Thiên Tinh chạy không được, dứt khoát trốn vào lòng hắn: "Anh bị gì thế?"
"Vui vẻ." Phàn Vân Cảnh nói: "Lúc em nói "ừ" rất muốn hôn em."
"Có gì đâu mà vui."
"Em tin tưởng anh thì sao anh không vui được." Phàn Vân Cảnh hôn lên vành tai cậu, cười dịu dàng.
"Tôi buồn ngủ lắm." Lộ Thiên Tinh dịu dịu đầu trong lòng hắn.
Phàn Vân Cảnh bật cười: "Được, không giỡn nữa, em ngủ đi."
Nói lời phải giữ lấy lời, hắn không làm gì Lộ Thiên Tinh nữa, để cậu an ổn ngủ.
Cho đến khi nhịp thở người trong lòng đều dần, chìm sâu vào mộng đẹp, Phàn Vân Cảnh mới chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng cầm điện thoại lên.
Phàn Vân Cảnh im lặng, nhắn tin cho Ân Lương Thần: "Rảnh không?"
Ân Lương Thần là cú đêm, rất nhanh đã trả lời: "Tinh Tinh có chuyện gì, muốn nhờ tôi chăm sóc cho anh ấy?"
Phàn Vân Cảnh: "Mơ đi, tôi cần cậu tán tỉnh Thường Nhã."
Ân Lương Thần: "Tặng cho anh hai chữ đầu như trên."
Phàn Vân Cảnh: "Nói chuyện xem thái độ thôi."
Hắn hứa hẹn: "Xong việc cậu có thể tham gia chương trình."
Ân Lương Thần: "Được."
Chương trình du lịch này do Phàn Vân Cảnh ép Lưu Vân Trường nghĩ ra dể theo đuổi Lộ Thiên Tinh. Các khách mời được lựa chọn rất chặt chẽ, không để cho Ân Lương Thần và Liêu Thanh Minh có cơ may lọt vào.
Đột nhiên có cơ hội, Ân Lương Thần sẽ chộp lấy không đắn đo. Hôm sau bay đến địa điểm nghỉ ngơi của chương trình với vai trò tham ban, hắn cười tỉm tỉm giang tay ôm chầm lấy cậu: "Surprise~"
Lộ Thiên Tinh kinh ngạc vỗ lưng hắn chào hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Em cũng có công việc gần đây nên đến xem." Ân Lương Thần chưa ôm đến hai giây đã bị Phàn Vân Cảnh túm cây đàn đeo sau lưng kéo ra. Gương mặt tươi cười méo mó, lúc quay sang Lộ Thiên Tinh thì không có dấu vết khó chịu nào: "Thầy Lộ sắp đi đâu sao?"
"Ừ, đến địa điểm nhiệm vụ." Lộ Thiên Tinh giới thiệu hai bạn nhỏ đồng hành: "Đây là Quả Quả và Nhiên Nhiên."
"Em xem livestream rồi." Ân Lương Thần mang quà ra cho hai bạn nhỏ. Của Quả Quả là nguyên bộ kẹp tóc và scrunchies màu hồng cánh bướm, của Nhiên Nhiên là một mô hình đàn dương cầm.
Hai đứa trẻ đều thích món quà của mình, ngoan ngoãn cảm ơn.
Ân Lương Thần xoa đầu hai đứa, nói với Lộ Thiên Tinh: "Mọi người đi có xa không? Cần em chăm sóc giùm một bé không."
"Không cần." Phàn Vân Cảnh cảnh cáo: "Tinh Tinh có tôi là đủ rồi."
Ân Lương Thần nhìn thẳng hắn hai giây, tặc lưỡi: "Ngài Phàn vẫn không nể tình tôi."
Phàn Vân Cảnh: "Tôi chỉ làm theo phép lịch sự, không giống ai đó mặt dày hơn thớt."
"Có lẽ ngài quên mất tại sao tôi lại đến đây rồi."
"Đấy là cậu được voi đòi tiên."
"Hết cách, cũng tại ngài đưa cơ hội này đến cho tôi." Ân Lương Thần nhún vai, cười mỉa mai.
Phàn Vân Cảnh trầm xuống, chuẩn bị nói lại thì bị Lộ Thiên Tinh níu tay.
"Đừng làm loạn nữa." Lộ Thiên Tinh bất đắc dĩ: "Hai người là con nít đấy hả? Sao ấu trĩ vậy? Không phải Ân Lương Thần đang chạy show mà? Mau đi đi, chỗ này tôi với Phàn Vân Cảnh xử lí được."
Nụ cười của Ân Lương Thần cứng đờ, sau đó giả vờ như không có gì: "Được rồi, không quấy rầy mọi người nữa, hẹn gặp lại."
Lộ Thiên Tinh gật đầu, nhớ tới chuyện Thường Nhã thì nhíu mày dặn dò: "Cẩn thận, đừng để bị dính scandal."
Ân Lương Thần cười tươi: "Vâng ạ."
Ẩn ý nhìn Phàn Vân Cảnh.
Phàn Vân Cảnh thản nhiên, đợi hắn rời đi mới cười lạnh. Muốn tiếp cận Tinh Tinh? Mơ đi.
Hắn siết chặt tay cậu, bình tĩnh nói: "Tinh Tinh, hôm nay muốn đi đâu?"
"Thủy cung." Lộ Thiên Tinh đưa bản đồ cho hắn xem: "Này."
Phàn Vân Cảnh cầm bản đồ, gọi xe đưa mọi người tới thủy cung, mua vé rồi đeo balo cầm máy quay.
Lộ Thiên Tinh nhàn nhã không để ý mấy tới xung quanh, dắt hai đứa nhỏ đi trước. Ngẫu nhiên lại ngoảy đầu lại xem hắn có bắt kịp không.
Phàn Vân Cảnh làm một camera man chuyên nghiệp, chĩa máy quay trước mặt, ống kính hướng thẳng vào Lộ Thiên Tinh.
Có fan còn kinh ngạc hôm nay Tinh Tinh không tự cầm máy quay, nhưng một lúc sau đã nhanh chóng phát hiện có gì đó lạ thường: "Ủa, sau máy quay cứ quay Tinh Tinh thế? Hai đứa nhỏ không xuất hiện luôn."
"Ừ còn không điều chỉnh góc quay nữa."
"Này cái góc này quen lắm _(:3∠)_"
"Đúng trọng tâm, không phải anh Phàn đến đấy chứ?"
"Anh Phàn á? Nếu là anh Phàn xin hãy gật đầu!"
Im lặng hai giây.
Khán giả: "Vl thiệc hã!!"
"Hèn gì Lộ Thiên Tinh đáng iu thế, có góc nhìn của bạn trai!"
"Tôi cứ nghĩ là camera man nghiệp dư quay mỗi Tinh Tinh, nếu là anh Phàn thì không có gì đáng ngạc nhiên."
"True, trong mắt ảnh có mỗi Tinh Tinh."
Khán giả cười vui vẻ, ngẫu nhiên có Phàn Vân Cảnh thầm lắc lác máy quay hoặc gật đầu.
Lộ Thiên Tinh không biết gì, vì có Phàn Vân Cảnh đi theo nên chẳng để ý bao nhiêu. Cậu dắt hai đứa nhỏ tới bể san hô, sau đó tới chỗ cá heo buổi diễn, rồi đi nhặt vỏ sò. Lúc ngẫu nhiên quay đầu lại mắt sáng long lanh làm Phàn Vân Cảnh cực kì muốn hôn cậu.
Khi tiến vào đường hầm thủy tinh, cảnh vật xung quanh tối sầm. Trong đường hầm tối tăm chỉ có một màu xanh thẳm lấp lánh phía sau lớp kính, vô số những sinh vật xinh đẹp bơi gần xa, các màu sắc sặc sỡ trải dài trong không gian rộng lớn.
Lộ Thiên Tinh ngửa đầu nhìn, đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau, hơi thở quen thuộc khiến cậu thả lỏng dần rồi lại bất chợt căng chặt.
Phàn Vân Cảnh:" Đừng sợ, máy quay chĩa xuống đất."
Lộ Thiên Tinh thở phào nhẹ nhõm, bực bội dùng khuỷu tay huých vào ngực hắn: "Anh lại muốn gì?"
"Cực kì muốn hôn em."
"Không được, còn hai đứa nhỏ." Tai Lộ Thiên Tinh đỏ lên: "Nhịn đi, để về rồi nói."
Phàn Vân Cảnh bị chọc cười: "Nhưng nhịn không được, làm sao đây?"
Phàn Vân Cảnh cắn một cái lên cổ cậu, bất đắc dĩ nói: "Được, nhịn."
Hai người nhanh chóng tách ra, Lộ Thiên Tinh không được tự nhiên nhìn hai đứa nhỏ, may là tụi nó đều xem cá nên không để ý xung quanh.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trẻ con thì dễ lừa, chứ con mắt nhìn thấu nhân sinh của khán giả thì khác. Từ khi vào đường hầm, ánh sáng phản chiếu rọi lên người Lộ Thiên Tinh, xinh đẹp như một tinh linh dưới biển sâu khiến người xem không thể nào rời mắt—— chưa nhìn được bao lâu thì máy quay chĩa xuống đất! Má!
Khán giả tức đến bùng nổ: "Đây là lấy công mưu tư trần trụi! Anh Phàn anh ích kỷ vừa thôi, đưa Tinh Tinh đây!"
"A a a a ta Tinh Tinh đẹp vãi, tui còn chưa kịp cap màn hình nữa. Clm anh Phàn anh vừa phải thôi. Nhìn một cái cũng không được hả!!"
"Nhà không có gì ngoài nhan sắc, tiền tài và giấm, làm người ai lại làm thế...... Đương nhiên, nếu Tinh Tinh là người yêu của tôi thì tôi cũng không cho mấy người coi _(:3∠)_."
"Thằng trên im đê, Tinh Tinh chỉ có thể thuộc về tôi hoặc anh Phàn, tình địch rút kiếm đi!"
Có fan múa phím như thần, có fan thông minh phát hiện gì đó: "Tôi thấy anh Phàn biết rút kinh nghiệm đấy, đợt này mà chĩa máy quay vô hồ cá cái rồi y chang đợt trước nữa thì còn cái nịt."
"Ha ha ha ha, chuyện cười năm sau vẫn nhắc lại được. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt, dám chắc anh Phàn đang giở trò lưu manh!"
"Vậy thì tạm tha cho ổng."
Ống kính lại nhắm ngay vào Lộ Thiên Tinh khi bọn họ rời khỏi đường hầm, ánh sáng tràn ra xung quanh. Phàn Vân Cảnh tỉnh bơ giải thích: "Trong đường hầm quá tối, sợ đi lạc nên không quay."
Khán giả: "Anh điêu vừa thôi!!"
Lộ Thiên Tinh nghe được nhưng không quay đầu lại, lết xác đi chụp ảnh rồi nhanh chóng kết thúc livestream, sợ Phàn Vân Cảnh lại nói nhăng nói cuội thì toang.
Phàn Vân Cảnh cong mắt cười, vừa định đuổi theo cậu thì điện thoại trong túi rung. Hắn nhớ ra gì đó, đanh mặt mở điện thoại lên.
Ân Lương Thần: "Gặp tận mặt, ghê tởm từ trong ra ngoài [:) ]."